Chương 2096: Niết Bàn Thánh Thể Cung Huyền Thiên Kiếm


...

Bóng kiếm màu xanh thoạt nhìn thập phần bình thường, nhưng tỉ mỉ quan sát kỹ lại thấy kiếm ảnh được tạo bởi một lục sắc tiêu ký lớn tầm một tấc.

Mà tiêu ký này so với các loại khác hoàn toàn bất đồng, mỗi cái đều xanh biếc mênh mông, mặt ngoài được những đạo kim ngân lưỡng sắc tạo thành, hơn nữa còn chớp động liên tục làm cho cả phiến không gian xung quanh như bị vặn vẹo theo.

Cả một vùng thiên địa nguyên khí rộng lớn đều lấy Hàn Lập làm trung tâm rồi xem cái tiêu ký như một chiếc thùng không đáy mà điên cuồng trút vào.

Kiếm ảnh nguyên bản có chút mơ hồ sau đó liền chậm rãi ngưng thành thực thể với tốc độ mắt thường nhìn thấy được.

"Không có khả năng, là Huyền Thiên Chi Bảo!"


Phỏng vấn xin việc, ngồi ở vị trí chủ công ty lại là anh - Người bị cô bỏ rơi thời niên thiếu, anh hỏi: "Có phải em lại muốn chơi tôi?"
Cô 'nhận vơ' anh là người mới để 'lấy le' trước mặt bạn trai cũ, không ngờ anh là CEO quyền thế nhất Khôn Thần
Sống lại sau khi bị chính hài tử mình nuôi nấng hạ độc, nàng quyết tâm báo thù, trả lại những món nợ máu mà con cái mình từng gieo cho mình!
Câu chuyện làm giàu ở thời cổ đại của cô gái hiện đại xuyên vào thân xác 1 tiểu cô nương nhà ngư dân nghèo khó!
Lời nói không phải từ Bảo Hoa xuất ra, mà là tên hắc bào thanh niên đứng bên kia đang kinh hãi thất thổ, vẻ mặt thập phần nghi hoặc.

"Theo như khí tức tỏa ra thì không những là bảo vật cấp Huyền Thiên mà dường như uy lực còn lớn hơn cả Hắc Ma Chủy của ngươi. Khi mới thức tỉnh ta nghe nói tại Linh giới xuất hiện thệm một kiện Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm bài danh đệ tam nhưng chưa có tộc nào tìm được, nếu như vậy thì hẳn phải là vật này đi. Xem ra mọi người đều quá coi thường nhân tộc rồi." Ánh mắt của Bảo Hoa chớp động, lần đầu tiên khuân mặt nàng biểu hiện ra nét ngưng trọng.

"Không đúng. Nhân Tộc nếu chiếm được bảo vật cấp Huyền Thiên thì sao lại đi giao cho một gã Hợp Thể tu sỹ bảo quản. Nếu không đạt đến tu vi Đại Thừa thì việc kích phát Huyền Thiên Chi Bảo chỉ là chuyện nằm mơ nói cuồng mà thôi." Nguyên Yểm Thánh tổ không khỏi lắc đầu nguầy nguậy.

"Không thể kích phát? Dị tượng trên tay hắn kia là cái gì, hắn dựa vào đâu mà có thể ngăn cản Liên Hoa Chỉ của ta?" Bảo Hoa Thánh tổ ban đầu hơi trầm ngâm sau đó lại cười rộ lên lạnh lùng nói một câu.

"Có thể hắn chỉ mượn một chút khí tức của Huyền Thiên Chi Bảo phô trương thanh thế mà thôi." Nguyên Yểm Thánh tổ hai mắt nhíu lại có chút thắc mắc nói.

"Ta cũng có chút hoài nghi về khả năng này. Hay bằng Nguyên Yểm đạo hữu có hứng thú thử qua một lần?" Bảo Hoa thánh tổ đột nhiên cười hỏi một câu.

"Hắc hắc, bây giờ Bảo Hoa đạo hữu lại muốn đem phiền toái từ người này đặt lên vai của ta. Nếu muốn xem là thật hay giả thì đạo hữu cứ việc xuất thủ là được, tại hạ thực không chút hứng thú." Hắc bào thanh niên cười hắc hắc không khách khí cự tuyệt thẳng thừng.

"Xem ra Nguyên Yểm đạo hữu đã có ý buông tha cho người này. Nói vậy đạo hữu sẽ không ở sau lưng ta mà động chân động tay gì chứ?" Bảo Hoa hừ nhẹ một tiếng hỏi.

"Yên tâm đi, nếu Bảo Hoa đạo hữu muốn ra tay với người này thì cứ việc, ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay mảy may." Nguyên Yểm Thánh tổ cười lên một tiếng quái dị cực kì kiên quyết trả lời.

"Hảo! Ta cũng tin ngươi sẽ không lật lọng, vậy hãy để thiếp thân thử xem người này có thể thực sự kích phát được Huyền Thiên bảo vật không!" Làn thu ba của nữ tử khẽ lưu chuyển chậm rãi nhìn xuống.

Ngay sau đó hai tay nàng chà xát, đóa hoa hồng nhạt trong tay chợt lóe rồi tan mất nhưng khoảng không giữa hai bàn tay lại trở nên quay cuồng, một cành cây dài nhỏ màu hồng nhạt cũng theo đó từ từ hiện lên.

Bảo Hoa phất nhẹ một trảo, cành cây chợt léo lên rồi hiện ra trên đầu ngón tay, sau đó lại hướng về phía Hàn Lập đang đứng ở xa xa bắn tới.

Chỉ trong phút trốc khắp nơi trong phạm vi vài dặm không gian như biến sắc, vô số đóa hoa màu hồng nhạt từ trong hư không thình lình hiện ra rồi lại không hề báo trước lóe lên mà biến mất.

Hàn lập đang đứng phái xa nét mặt lập tức biến sắc, từ không trung phụ cận lóe lên từng đám quang hà màu hồng nhạt rồi tiếp đó là vô số đoá hoa quỷ dị hiện ra. Tất cả đều hóa thành từng khẩu tiểu kiếm trong suốt hướng về bên này bay đến.

Nhất thời từng tràng tiếng sé gió vang lên, khắp bầu trời như biến thành vô vàn mũi nhọn màu hồng nhạt.

Hàn Lập đứng tại chính giữa thấy cảnh này hai mắt trở nên ngưng trọng nhưng lại không hề có ý tứ e ngại, ngược lại hít vào một hơi thật sau rồi trong miệng lẩm bẩm ra một tràng chú ngữ tối nghĩa.

Kiếm ảnh màu xanh biếc kia lóe lên phát ra từng trận âm thanh vù vù, rồi nhanh như chớp bay trờ lại trong lòng bàn tay của Hàn Lập.

Tiếp đó một đạo hư ảnh kình thiên cự kiếm màu xanh thẫm dài hơn trăm trượng trên cánh tay Hàn Lập phát ra cao đến tận mây xanh. từng cỗ kiếm khí khổng lồ không tả siết từ thân hình hắn cuồng phát đi bốn phía.

Toàn thân hình của Hàn Lập như bị lục sắc kiếm ảnh bao phủ lấy.

Vô số đạo hồng sắc tiểu kiếm từ trên không đánh tới liền phát ra từng tràng va chạm nặng nề liên miên không ngớt, nhưng tất cả đều như tuyết gặp nắng xuân mà tan biến trong thanh quang căn bản không hề tổn hại đến tấm màn kiếm ảnh màu xanh chút nào.

Nữ tử áo tráng trong thấy một màn này ngược lại không hề tỏ ra ngạc nghiên mà chỉ không chút biểu tình cầm lấy cành cây trong suốt kia nhẹ nhàng phẩy xuống.

Lập tức đám tiểu kiếm màu hồng nhạt trên không trung hồ nước như mưa ngàn gió lốc cuồng trướng lên, rồi ngàn vạn đạo nhất tề hóa thành một cơn lốc kiếm hướng về phía tấm màn màu xanh chém đến.

Cho dù kiếm mạc màu xanh ẩn chứ uy lực vô cùng to lớn, nhưng mỗi đóa hoa biến thành tiểu kiếm trong suốt này cũng không phải loại phi kiếm bình thường có thể sánh được.

Một trận hào quang chói mắt cùng vô số tiếng nổ liên miên không dứt phát ra, ngay cả khi kiếm mạc màu xanh là do Huyền Thiên Chi Bảo tạo nên cũng không khỏi dấy lên từng hồi chấn động nhẹ.

Lúc này khóe miệng Bảo Hoa khẽ nhếch lên mơ hồ đang mỉm cười.

Nàng lúc này thập phần chắc chắn đối phương chỉ có thể sử dụng một chút khí tức của Huyền Thiên Chi Bảo thôi, sẽ tuyệt đối không thể chống đỡ thêm một màn công kích như khi nãy của nàng.

Dù sao với công kích vừa rồi nàng đã sử dụng một tia chân nguyên trong đó, nếu so với một kích chân chính của Huyền Thiên Chi Bảo cũng không kém hơn bao nhiêu.

Đứng trong kiếm mạc màu xanh Hàn Lập đem cảnh này trông thấy hết thảy, lại đảo mắt qua kiếm ảnh màu xanh trên tay trong lòng không khỏi cười khổ.

Nhưng sau đó sắc mặt hắn trầm xuống, bàn tay hướng về thiên linh vỗ nhẹ, một cái kim sắc nguyên anh từ đó nhất thời bay ra.

Nguyên anh có khuân mặt nhỏ nhắn giống hệt Hàn Lập đang ngưng trọng dị thường, một tay cũng bấm niệm pháp quyết. Bốn phía lại có hơn mười khẩu tiểu kiếm dài độ một tấc xoay quanh che kín toàn thân.

Cùng lúc từ trong thân hình của Hàn Lập phát ra từng tràng tiếng chim hót vượn minh, sau đó là năm đạo kim quang bay ra lóe lên rồi biến ảo thành các loại hư ảnh của cự viên, chân phượng, ngân bằng, khổng tước, kim long. Mỗi loại con lớn tầm năm trượng nhắm về Hàn Lập mà xoay tròn xung quanh.

Nguyên anh không chút do dự dùng tay đồng thời vẫy ra bốn phía.

Lập tức năm đạo chân linh hư ảnh bay tới nhập vào thân hình của nguyên anh.

Một tiếng nổ vang!

Nguyên Anh nguyên bản đang màu vang nhạt bỗng chốc trở nên chói mắt rực rỡ, nhưng sau khi kim quang tan đi bóng dáng của cả nguyên anh lẫn thân hình Hàn Lập đều quỷ dị biến mất. Thay vào đó là một thân người cao lớn có ba đầu sáu tay.

Toàn thân bất kể da thịt hay gương mặt đều được tầng vảy màu vàng kim sán lạn bao trùm. Trên cái đầu ở giữa hiện ra một cái sừng xanh và một cái nhãn châu tối đen quỷ dị.

Thân ảnh của người khổng lồ ngẩng lên liếc nhìn Bảo Hoa, phía sau lớp vảy màu vàng mơ hồ hiện ra chân diện của Hàn Lập. Nhưng giờ khắc này trong mắt hắn một chút biểu tình cũng không có, lại có một đạo kim quang chớp động đem đến cho người ta thứ cảm giác yêu dị cùng kinh hãi.

Hác bào thanh niên nhìn tới một chặp trong mắt liền như bị kim châm nóng rực trong lòng không khỏi hoảng hốt, lại đánh giá thêm vài lần bỗng giật mình thất thanh:

"Niết Bàn Thánh Thể, đúng là Niết Bàn Thánh Thể! Không phải từ trước cho đến nay chỉ có duy nhất một người tu luyện đại thành hay sao? Hắn có quan hệ thế nào với Niết Bàn Thánh Tổ?

"Đúng là Niết Bàn Thánh Thể, bất quá cũng chưa luyện đến mức đại thành mà chỉ có thể làm ra dáng vẻ bề ngoài thôi. Nhưng thực cũng khó đoán được hắn còn có thể thực hiện tiếp giai đoạn biến thân sau đó nữa hay không?" Đôi mi xinh đẹp của Bảo Hoa Thánh tổ cũng đang nhìn vào bóng người tỏa ra kim quang rực rỡ kia, trên mặt không khỏi biểu lộ vài phần kinh ngạc.

Hàn Lập sau khi biến hóa đối với sự hoảng sợ của hai vị Thánh tổ làm như không thấy, ngược lại gầm lên một tiếng đưa cánh tay chụp tới.

Một đạo ánh sáng xanh thẫm lóe lên trên cánh tay vàng rực rỡ, một cây tiểu kiếm dài màu xanh từ đó dần hiện ra rồi bay lượn qua lại trên không trung, trên thân kiếm như ẩn như hiện vô số kim ngân lưỡng sắc ký hiệu chớp động liên tục.

"Huyền Thiên Chi Bảo, đúng là Huyền Thiên Chi Bảo! Quả là rắc rối, với Niết Bàn Thánh Thể thực đúng là có khả năng đem vật này kích phát." Bảo Hoa nhìn đến cảnh này trong lòng trầm xuống nhíu mày thì thào một tiếng.

Mà Hàn Lập cúi đầu nhìn lục sắc tiểu kiếm bay ra trên cánh ta trong mắt lóe lên một tia khó hiểu, sau đó lại hướng về nữ tử đứng ở xa lạnh lùng nói:

"Còn muốn động thủ? Nếu ở bên ngoài cho dù có Huyền Thiên Chi Bảo cũng tuyệt đối không phải đối thủ của ngươi. Nhưng ngược lại lúc này đây nếu phải ra tay thì kết cục chúng ta khó tránh khỏi lượng bại câu thương mà thôi. Huống hồ nhìn bộ dáng của tiền bối hẳn là không có lý do cùng Hàn mỗ đồng quy vu tận, vậy ngươi thực sự muốn thế nào đây?"

"Niết Bàn Thánh Thể, Huyền Thiên Chi Bảo! Nếu ngươi cùng lúc có hai thứ này thực cũng có tư cách để cùng ta liều mạng. Cuối cùng là thiếp thân thật xem nhẹ ngươi rồi. Được, không động thủ thì không động thủ, nhưng ngươi phải giao cho ta một vật nọ mới được!" Ánh mặt Bảo Hoa Thánh tổ chớp chớp một chút rồi thản nhiên cười nhẹ như trăm hoa đua nở.

"Vật nọ! Tiền bối nói vật nào?" Hàn Lập nghe được liền ngẩn ra, ánh mắt lóe lên đánh giá bạch y nữ tử vài lần liền hỏi.

"Vật đó là gì cụ thể ra sao ta cũng không biết, nhưng đến tám chín phần là một loại linh dược." Bạch y nữ tử đầu tiên trầm ngâm sau đó khẽ nhích môi truyền âm rõ ràng không có ý cho Nguyên Yểm Thánh tổ nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người.

Hắc bào thanh niên thấy một màn này thần sắc hơi động, nhưng hai tay ôm ngực liền cười lạnh một tiếng không can thiệp vào.

"Lấy thân phận trước kia cùng thần thông của tiền bối thì có cái gì mà không thể lấy được, vì sao ngươi lại cho rằng Hàn mỗ có đồ ngươi muốn?" Hàn Lập thầm lắp bắp kinh hãi nhưng trên mặt vẫn không chút biểu tình đồng dạng truyền âm đến.

"Nguyên nhân do đâu thực cũng không cần nói đến. Nhưng thiếp thân có thể tự tin bảy tám thành linh dược đó đang ở trong tay ngươi. Nếu không nắm chắc điểm này ta hẳn sẽ không mạo hiểm cùng ngươi trở về chỗ này trong Thánh giới." Bảo Hoa lạnh nhạt trả lời.

"Cho dù như thế thì tiền bôi ngay từ đầu đã theo dõi tại hạ sao không sớm ra tay, nghĩ đến cùng đám người chúng ta thực không chịu nổi một kích?" Hàn Lập tâm niệm chuyển động có chút khó hiểu nói.

"Bời vì khi trước chưa thể khẳng định gốc linh dược kia ở trên thân ngươi, nhưng hiện tại đám người kia đã ngã xuống hết thì có thể khẳng định được rồi." Bảo Hoa Thánh tổ cười khẽ không chút cố kị thản nhiên trả lời.

...