...
Vẻ mặt của Nguyên sát không khỏi trầm xuống khi nghe Ngao Khiếu nói vậy. Ả đưa ánh mắt nhìn tới chỗ Hàn Lập đang biến thành cự viên cùng với Hoàng Kim Cự giải, nhíu mày suy tính một lúc rồi bật cười lạnh lùng. Bàn tay của ả khẽ phất vào hư không, cái tiểu chùy màu trắng chợt hiện ra rồi lóe lên một vầng hào quang màu vàng, sau đó nó lại quỷ dị biến mất.
Cái bóng của con sói khổng lồ cũng lao đến nhập vào trong tòa điện không thấy tăm hơi.
Tiếp đó cả tòa điện lớn tỏa ra vô số ký hiệu màu lam, nó run lên rồi hóa thành một đoàn hào quang màu lam phá không bay đi. Chỉ mới chớp động một cái, mà bóng dáng của nó đã biến mất ở cuối chân trời.
Mãi tận lúc này, từ xa văng vẳng truyền đến giọng nói của Nguyên Sát.
"Ngao Khiếu, nếu ngươi đã nhúng tay việc này thì ta sẽ rút lui. Nhưng may mắn sẽ không thường xuyên đến với ngươi như vậy đâu. Lần tới nếu để ta bắt gặp các ngươi đi một mình, ta sẽ tuyệt đối không dễ dàng buông tha các ngươi."
Vừa dứt lời, lam quang ở phía chân trời lại chợt lóe lên vài cái rồi biến mất.
Tuy Nguyên Sát là phụ nữ nhưng phong cách làm việc của ả lại rất quyết đoán. Vừa thấy Ngao Khiếu xuất hiện thì biết hôm nay không thể thoải mái đánh chết Hàn Lập, mà ngược lại có thể bản thần sẽ lâm vào nguy hiểm. Vì vậy ả dứt khoát bỏ đi, không hề chần chừ do dự.
Hàn Lập thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Hắn gọi Giải Đạo Nhân một tiếng rồi toàn thân hai người tỏa ra hào quang chớp động, cả hai liền khôi phục hình dáng con người.
Còn khối băng đang giam giữ hai tòa cực sơn thì bị Hàn Lập nâng tay thả ra hai ngọn lửa màu bạc làm tan chảy mặt ngoài khối băng. Hai ngọn núi một lần nữa hạ xuống, liền bị Hàn Lập đưa tay áo ra thu lấy.
Ngao Khiếu xoay người lại đưa hai mắt hướng về phía Hàn Lập rồi giơ một cánh tay lên. Một đạo ánh sáng trắng bắn ra xoay tròn một cái rồi tỏa ra hào quang chói mắt, lập tức phía trước hiện ra một cái thuyền lớn xung quanh lấp lánh ánh sáng bạc. Chiếc thuyền chia làm năm tầng, dài hơn trăm trượng, mặt trên có mấy vệ sĩ mặc áo giáp đứng yên cầm trong tay những chiếc thương màu bạc.
"Các ngươi cũng đi lên đi." Ngao Khiếu lão tổ thản nhiên phân phó, sau đó lão mang theo Ngân Nguyệt cùng bay lên thuyền, tiến thẳng lên căn phòng trên tầng cao nhất.
Những vệ sĩ yên lặng chỉ khẽ nghiêng người, hơi cúi đầu tỏ vẻ kính cẩn.
"Khôi lỗi!"
Hàn Lập liếc mắt một cái liền nhận ra ngay thân phận của những vệ sĩ mặc chiến giáp kia. Sau khi trầm ngăm một hồi, hắn liền quyết định mang theo Giải đạo nhân cùng Chu Quả Nhi từ từ bay lên thuyền.
Những con khôi lỗi màu bạc đã được Ngao Khiếu ra lệnh, chúng thấy ba người Hàn Lập lên thuyền nhưng chỉ lẳng lặng đứng ở chỗ cũ, không hề muốn cản lại chút nào.
Mãi khi đi đến trước cửa dường như Hàn Lập sực nhớ tới điều gì, hắn liền quay lại dặn dò Chu Quả Nhi tạm thời đợi hắn ở bên ngoài, rồi mang theo Giải đạo nhân cùng tiến vào căn phòng.
"Bái kiến Ngao Khiếu tiền bối!"
Hàn Lập vừa tiến vào phòng, lập tức nhìn lên Ngao Khiếu lão tổ đang ngồi ở một chiếc ghế màu vàng, sau đó hơi thi lễ nói.
Ngao Khiếu lão tổ không lập tức mở miệng nói chuyện, mà là thầm đánh giá Hàn Lập một phen, lộ ra vẻ mặt cười như không cười.
Ngân Nguyệt cúi đầu đứng sau lưng của Ngao Khiếu Lão Tổ. Dường như nàng không có dũng khí để nhìn Hàn Lập.
"Người là Hàn Lập mà người ta đồn rằng chỉ mất hơn ngàn năm đã từ Hóa Thần Kỳ trở thành Hợp Thể Kỳ sao? Vừa nãy lao phu được chính mắt nhì thấy mới phát hiện ra là lời đồn đại còn hơi xem nhẹ ngươi. Hiện tại ngươi đã là Hợp Thể hậu kỳ rồi a." Cuối cùng Ngao Khiếu Lão Tổ cũng chịu mở miệng, giọng nói lại có vẻ hiền hòa.
"Vãn bối chính xác đã tu luyện đến hậu kỳ. Tiền bối đã biết vãn bối từ trước sao?" Vẻ mặt của Hàn Lập rất bình tĩnh, nhưng sau khi nói xong lại nhịn không được, liếc mắt nhìn Ngân Nguyệt một cái.
Cô gái tóc trắng vẫn cúi đầu không nói.
"Tên của Hàn đạo hữu lão phu đã biết qua lời kể của nha đầu Ngân Nguyệt khi nó mới trở về từ Nhân Giới. Nhưng sau khi đạo hữu tiến vào cảnh giới Hợp Thể Kỳ thì lão phu mới thực sự chú ý. Dù sao mỗi một tu sĩ Hợp Thể đều là người có sức chiến đấu rất cao trong Hải tộc, vì vậy sẽ được lão phu để tâm nhiều hơn một phần. Ngân Nguyệt, còn không lại đây chào hỏi người ta một tiếng đi. Lúc trước nếu không phải Hàn đạo hữu ra tay cứu giúp thì làm sao hai đạo hồn của người có thể hợp lại làm một rồi trở về Linh giới được." Ngao Khiếu Lão Tổ mỉm cười trả lời, bỗng nhiên lão quay lại nói với Ngân Nguyệt ở phía sau.
"Ngân Nguyệt xin chào Hàn huynh. Ngày đó sau khi chia tay ở Nhân giới, thiếp thân chưa từng gặp lại đạo hữu. Nhưng đại ân năm đó thiếp thân vẫn ghi nhớ trong lòng." Ngân Nguyệt ngẳng đáu lên, khuôn mặt hết sức bình thản. Nếu như so với cái sự kích động của nàng lúc mới gặp Hàn Lập thì quả thật đây đúng là hai người khác nhau.
Vẻ mặt của Hàn Lập khẽ động, trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc. Hắn ngắm nhìn Ngân Nguyệt một lúc mới thấy nàng hoàn toàn không có vẻ gì là dáng làm bộ, lúc này mới đắn đo một lúc rồi cười ha hả: "Năm xưa vãn bối không biết thân phận của tiên tử nên đã có chút mạo phạm, mong rằng Linh Lung đạo hữu không vì vậy mà phiền lòng. Còn lần trợ giúp tiên tử khi đó cũng chỉ là việc thuận nước đẩy thuyền mà thôi, xin tiên tử chớ để ý làm chi."
"Ha ha, hai người các ngươi đã nhiều năm không gặp nên có chút e thẹn cũng không có gì đáng lạ. Nhưng dù thế nao thì việc Hàn Đạo hữu có ân cứu mạng với nha đầu này vẫn là sự thật. Sau này khi lão phu trở về nhất định sẽ cảm tạ." Trong mắt của Ngao Khiếu tỏ ra hơi khác lạ, sau đó lão cười ha hả nói.
"Nơi này đã bị thế lực của Ma tộc khống chế, chẳng lẽ tiền bối tới đây để dò la tin tức của chúng sao?" Không biết trong lòng Hàn Lập đang nghĩ gì, hắn vội chuyển đề tài.
"Cũng không hẳn như vậy!" Thật nằm ngoài phán đoán của Hàn Lập, Ngao Khiếu Lão Tổ hơi trầm ngâm một chút rồi ỡm ờ trả lời.
"Tiền bối muốn nói là..." Hàn Lập ngẩn người.
"Mấy tháng trước, từ liên quân báo tin về nói là ba gã Thánh Tổ của Ma tộc phụ trách khu vực này được thay đổi. Ngoai ra Ma tộc còn muốn khuếch trương điện tích bị ma hóa trong khu vực chúng chiếm đóng. Lão phu được người khác nhờ vả đến đây để xác định xem tin tức này có phải là thật hay không, nhận tiện nếu có thể thì đem vài cái Ma Hóa Mẫu Trận hủy luôn đi." Vẻ mặt của Ngao Khiếu tỏ ra nghiêm nghị.
"Sự thay đổi về các Thánh Tổ của Ma tộc cũng là điều đễ giải thích. Nhưng thưa tiền bối, Ma Hóa Mẫu Trận là thứ gì vậy? Nếu ta nhớ không nhầm, trong khu vực của Nhân tộc từng có vài nơi xuất hiện dấu hiệu của sự ma hóa, chẳng nhẽ nơi này cũng xảy ra chuyện giống như vậy sao?" Hàn Lập trừng mắt hoài nghi hỏi.
"Khi Ma tộc muốn định cư lâu dài ở Linh giới, nhất định phải ma hóa một khu vực nào đó, đem linh khí ở nơi đó hoàn toàn chuyển hóa thành ma khí mới được. Mà muốn làm được chuyện này phải dùng một loại ma trận đặc biệt, dựa vào các 1oại cây cối tự nhiên từ từ thực hiện việc chuyển hóa. Lúc trước Ma tộc đã thử làm việc này ở địa bàn của hai tộc Nhân Yêu chúng ta, nhưng mới vừa tiến hành đã bị người của chúng ta phát hiện ra, rồi đem hầu hết các bộ phận quan trọng của trận pháp phá hủy sạch sẽ, cuối cùng kế hoạch này của chúng đã bị thất bại. Nhưng tình hình của Mộc tộc nơi đây còn phiền phức hơn, chẳng những hơn một nữa lãnh thổ đều đã bị bố trí loại trận pháp này, mà mấy năm trước đây chúng còn bắt đầu xây đựng một cái mẫu trận. Nếu cái mẫu trận này được xây đựng thành công, nó có thể liên kết mấy trăm ngàn tòa trận pháp nhỏ với nhau. Con muốn phá hủy được toa mẫu trận, chỉ e là việc vô cùng khó khăn. Nhưng nếu có thể hủy diệt được vài tòa như vậy, đương nhiên có thể làm quá trình ma hóa bị chậm lại."
Ngao Khiếu Lão Tổ nói tới đây liền dừng lại một chút, sau đó tỏ vẻ cười mà như không cười đột nhiên hỏi một câu làm Hàn Lập giật mình.
"Mấy năm nay hoàn toàn không nghe được tin tức gì về Hàn đạo hữu, có phải ngươi đã cùng đám người các Chân Linh Thế Gia tiến vào Ma giới?"
"Sao tiền bối lại biết chuyện này? Đúng là trước đây ta đã cùng Lũng đạo hữu, Điệp tiên tử và một vài người của Linh tộc hợp tác với nhau để lẻn vào Ma giới!" Hàn Lập phân vân trong chốc lát, cuối cùng đành gượng gạo cười.
"Chuyện này cũng không có gì lạ lắm. Cùng một lúc các ngươi đều mai danh ẩn tích hết, mà việc liên quan đến Tẩy Linh Trì và Tịnh Linh Liên cũng không phải là thứ gì đó quá bí mật. Mỗi lần Ma giới khai thông với Linh giới đều có một vài người ở các tộc khác nhau âm thầm tổ chức lẻn vào Ma giới để tìm cơ duyên này. Nhưng để thực sự thành công thì quả thực vô cùng ít ỏi, chỉ có vài người thôi. Giờ đây chỉ gặp được một mình ngươi, như vậy chắc những người khác đã chết cả rồi." Ngao Khiếu Lão Tổ thong dong nói.
"Tiền bối thật trí tuệ hơn người, vãn bối và những người kia tiến vào Ma giới chính là vì cơ duyên này. Nhưng trong Ma giới có vô vàn nguy hiểm, các đạo hữu khác đều lần lượt gặp rủi ro cả rối, chỉ có mỗi mình vãn bối còn may mắn trở về Linh giới thôi" Hàn Lập sợ run lên, một lúc sau mới thở dài trả lời.
Hắn thực không ngờ được rằng, so với chuyến đi Ma giới của hắn thì trước đây đã có rất nhiều người làm như vậy rồi, nhưng trong số những người bọn họ đã có đến tám chín phần còn chưa đặt chân đến được Ma Nguyên Hải chứ đừng nói là có thể trở về.
"Với tu vi của các ngươi mà muốn tiến vào Ma giới thật chẳng khác nào làm chuyện mười phần sống, một phần chết. Tuy vậy nhưng những thứ các ngươi thú hoạch được lại càng không thể tưởng tượng được. Cái khác không nói, bản thể của người sau lưng ngươi chắc la Hoàng Kim Thánh Giải ở Ma Nguyên Hải a. Nhưng tu vi của hắn sao lại thấp đến bậc này? Chậc chậc, một khi khối Ngụy Tiên Bảo này toàn lực ra tay, chỉ sợ ngay cả ta cũng không đỡ nổi. Thật không thể tin được, ngươi đã làm cách nào mà lừa nó đi ra ngoài thế?" Ngao Khiếu nhìn về Giải Đạo Nhân cười hắc hắc, trong mắt hắn cũng không đấu nổi vẻ ngưỡng mộ.
"Xem ra trước đây tiên bối đã gặp được Giải huynh. Giải đạo hữu đã có trí khôn rồi, tại hạ cũng không lừa lọc gì cả. Ta cùng Giải đạo hữu thực hiện một mối giao dịch nên hắn mới tạm thời đĩ cùng ta một thời gian thôi." Hàn Lập đằng hắng rồi trả lời.
"Thì ra là thế!" Ngao Khiếp Lão tổ ngáp dài, lão tỏ vẻ không tin tưởng lắm.
Con cua vàng này đã ở Ma Nguyên Hải đã hàng trăm vạn năm rồi, nếu đúng là dễ dàng như lời nói của Hàn Lập, chỉ e là đã có không biết bao nhiêu tên có tu vi kinh người từ các giới diện khác nhau đến dụ nó đi.
Tuy Ngao Khiếu vô cùng hâm mộ khối Ngụy Tiên Khôi Lỗi này, nhưng hắn cũng không hề muốn cướp đoạt nó.
Dù sao thì những kẻ có tu vi như hắn cũng không dễ dàng bị các vật ngoài thân lung lay.
Huống hồ gì lúc vừa mới gặp Hàn Lập, hắn đã phát hiện ra lúc này chẳng những Hàn Lập có tu vi Hợp Thể Hậu kỳ mà còn mơ hồ muốn đột phá vào cảnh giới Đại Thừa, vì vậy trong lòng hắn đang dấy lên từng trận sóng to gió lớn.
Sự việc xưa nay hắn đang canh cánh trong lòng, mãi cho đến bây giờ, cuối cùng cũng xuất hiện một cơ hội xoay chuyển.
Ngao Khiêu suy tư đến đây, hắn liền quay lại liếc nhìn Ngân Nguyệt, chỉ thấy trên khuôn mắt thiếu nữ này vẫn nhẹ như gió, bạc như mây. Thấy vậy trong lòng hắn hơi trầm xuống, hắn lại hỏi Hàn Lập:
"Lão phu cũng không quan tâm những việc ngươi đã làm ở Ma giới, nhưng cuối cùng ta muốn hỏi ngươi một điều cho rõ ràng, mong rằng ngươi sẽ trả lời thành thật cho ta. Hàn đạo hữu, lúc ngươi chui vào Tẩy Linh Trì ở Ma Nguyên Hải, ngươi có ăn gốc Tịnh Linh Liên nào không?"
...