...
"Đạo hữu nói không sai, nhưng Hàn mỗ cũng muốn mang thị thiếp trao đổi, chỉ còn cách lãnh giáo một phen" Hàn Lập thong dong nói, sau đó im lặng, phóng thần thức ra ngoài, một cỗ khí thế kinh người thoát ra, hướng về phía đối diện phóng nhanh đi.
"Đến hay lắm".
Nam Lũng Hầu không hề e sợ, ngược lại còn hét lớn một tiếng, thần thức đồng thời phóng ra hai đạo ánh sáng mà mắt thường mơ hồ còn thấy được ngay điểm trung gian không một bóng người giữa hai người. Tại nơi va chạm, hiện ra một đạo gió lốc, tán về mọi hướng.
Thấy cảnh này trong lòng Nam Lũng Hầu vô cùng kinh ngạc, thần tức phóng ra nháy mắt tăng lên vài lần.
Tiếng xé gió bạo liệt nhất thời vang lên bên tai không ngừng nghỉ một trận gió trở thành một đạo khí lưu cuốn cả hai người vào bên trong; thân hình mơ hồ, hình thành hai bóng đen đứng yên.
Phỏng vấn xin việc, ngồi ở vị trí chủ công ty lại là anh - Người bị cô bỏ rơi thời niên thiếu, anh hỏi: "Có phải em lại muốn chơi tôi?"
Cô 'nhận vơ' anh là người mới để 'lấy le' trước mặt bạn trai cũ, không ngờ anh là CEO quyền thế nhất Khôn Thần
Sống lại sau khi bị chính hài tử mình nuôi nấng hạ độc, nàng quyết tâm báo thù, trả lại những món nợ máu mà con cái mình từng gieo cho mình!
Câu chuyện làm giàu ở thời cổ đại của cô gái hiện đại xuyên vào thân xác 1 tiểu cô nương nhà ngư dân nghèo khó!
"Thần thức hóa hình! Hàn sư đệ sao có thể có thần thức cường đại như vậy?" Lữ Lạc đang đứng giữa không trung phía dưới nhìn xem tình hình, không khỏi thất thanh kêu lên, vẻ mặt không thể tin nổi.
"Thần thức hóa hình? Công tử có thể không kém đối phương", Mộ Phái Linh nghe vậy không biết có ý tứ gì, không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
"Ta cũng không biết. Theo lý thuyết thì thấn thức hóa hình là thần thông do tu sĩ Nguyên Anh Trung Kỳ bằng vào thần thức cường đại mới có thể nắm giữ. Hàn sư đệ bây giờ đã có thể thi triển. Chẳng lẽ công pháp chủ tu của hắn là theo hướng thần thức. Cũng chỉ có như vậy mới lý giải được mọi chuyện" Lữ Lạc giải thích nghi vấn của Mộ Phái Linh nhưng sau đó lại tự thì thào.
"Nói như vậy công tử cũng có thực lực để liều mạng sao?", Mộ Phái Linh không kiềm chế xưng hô với vị Lữ sư tổ này, trong lòng thầm hy vọng.
"Cái này cũng khó nói. Phải biết là cho dù tu sĩ Nguyên Anh kỳ cùng cấp cũng có phân biệt mạnh yếu. Nam Lũng Hầu ba trăm năm trước đã tiến vào Nguyên Anh Trung Kỳ. Dù bây giờ còn dừng lại ở cảnh giới này, nhưng không thể nghi ngờ, hắn đã tu luyện đến đỉnh phong rồi. Cảnh giới hậu kỳ chỉ còn một bước mà thôi. Nếu sư đệ muốn thắng lão quái vật này, quả thật rất khó khăn" Lữ Lạc thần sắc bất định nói.
Mộ Phái Linh vừa nghe lời này, tâm lý vừa hy vọng một chút đã lạnh lẽo trở lại.
Đúng lúc này, bầu trời bạo liệt tiếng gió dày đặc. Bên dưới hình thành một trận gió xoáy. Thậm chí hình thành một phong giới màu trắng, bao phủ hoàn toàn hai người vào bên trong.
Điều này khiếm Lữ Lạc vừa thả lỏng lại kêu lên một tiếng.
"Không thể tin được. Hàn sư đệ không hề rơi vào thế hạ phong?" Khuôn mặt hắn vô cùng cổ quái mà lên tiếng.
Mộ Phái Linh vừa nghe vậy, mừng rỡ cặp môi vừa động muốn nói.
Bầu trời lại chói lên một trận bạch quang, tiếng sét đánh vang lên rõ ràng trong không trung. Lộ ra bên ngoài khí tức cuồng bạo, quét mạnh về bốn phương tám hướng.
Xa hơn mười trượng là đám người Mộ Phái Linh. Thấy cuồng phong màu trắng cuốn đến với khí thế hung hiểm, biểu tình trên mặt trở nên khó coi vô cùng.
"Không ổn rồi!"
Lữ Lạc gầm nhẹ một tiếng, thân hình chợt lóe hiện ra trước mặt Mộ Phái Linh; hai tay khẽ động vẽ ra một vòng bảo hộ màu lam trước người, đem hai người bao vào trong đó.
Trong chốc lát thời gian, trận gió mạnh quét vọt đến vòng bảo hộ.
Kết quả tạo nên tiếng cọ sát không ngừng trước tấm chắn màu xanh lục. Tựa như là bị búa tạ nện vào, chỗ bị gió thổi qua hình thành một vết lõm hơn một thốn.
Trên mặt Lữ Lạc hiện lên lam quang, triệt bỏ vòng bảo hộ.
Cách đó không xa là đám hộ vệ của Nam Lũng Hầu, đối mặt trận gió, lưỡi mác được giơ cao lên, kim quang di động ngay trên đầu bọn họ. Một tấm chắn kim loại thật lớn đem toàn bộ thú xe bao vào trong không gian đó.
Nhưng dù thế khi trận gió đi qua, kim quang lại bị vỡ ra. Một chút gió còn lại thổi vào khiến cho không ít thị nữ ôm đầu thống khổ kêu lên thảm thiết. Thất khiếu chảy máu vô cùng đáng sợ.
Chỉ có hai thiếp thân ngồi bên trong xe, có cấm chế bảo vệ họ nên mới bình yên vô sự.
Nhưng khuôn mặt cả hai tái xanh tái xám, trông rất kinh hoàng. Chứng kiến màn này, Mộ Phái Linh hít sâu một hơi, nhìn lên bầu trời lần nữa; thấy thân hình Hàn Lập, không khỏi kinh ngạc đến xuất thần.
Giờ phút này, trong không trung truyền đến tiếng hừ lạnh của Nam Lũng Hầu.
Một đoàn kim quang từ trên trời giáng xuống, nửa đường vỡ ra tạo thành một màn kim quang bao hắn vào bên trong.
Nơi mà võng ánh sáng đi qua, tiếng thảm thiết biến mất, đám người một lần nữa ổn định thân mình.
Mặc dù mỗi người còn sót vẻ mặt kinh hoàng nhưng cuối cùng vẫn không còn trở ngại.
Nam Lũng Hầu ra tay chữa trị như thế, nhưng Hàn Lập ở đối diện hắn lại không có chút phản ứng gì. Điều đó làm hắn vô cùng kinh ngạc, không ngờ thần thức của đối phương lại tương xứng với mình.
Phải biết rằng, mới vừa rồi hắn thả ra tất cả thần thức, nhưng chỉ với bảy thành công lực. Đối phương lại có vẻ dễ dàng tiếp được, tất nhiên là còn thừa lực. Thậm chí có khi thần thức lại cao hơn hắn cũng nên.
Ngay lúc Nam Lũng Hầu kinh nghi như vậy thì Hàn Lập ở đối diện lại nhoẻn miệng cười.
"Tỷ thí dừng lại ở đây sao? Nếu còn tiếp tục sợ là Hàn mỗ không có khả năng đón nhận" Hàn Lập hời hợt nói.
"Ha ha, Hàn đại hữu nói quá rồi. Không kể công pháp, nhưng thần thức đạo hữu tuyệt không kém ta. Tỷ thí dừng ở đây cũng tốt, nếu không lại tổn thương hòa khí" Nam Lũng Hầu định giá một chút rồi mượn thang leo xuống, chầm chậm nói.
Hàn Lập thấy vậy mỉm cười. Nhưng trong lòng lại thở dài, xem ra tại tu tiên giới, tu sĩ Nguyên Anh Kỳ cũng phải dùng thực lực để nói chuyện.
Ít ra đối diện với Nam Lũng Hầu, mặc dù không thể áp đảo, nhưng Hàn Lập tin tưởng có thể cùng hắn ngang tay.
Nhưng trận đấu vừa rồi khiến Hàn Lập trong tâm có vài phần kiêng kỵ, không dám quá khinh thị hắn nữa.
Huống hồ thần thức cường đại như vậy, hắn còn chưa vượt qua được.
"Nếu đạo hữu thần thức cũng đã không kém ta, ta sẽ nói cho Hàn đạo hữu nguyên do tỷ thí như ước hẹn. Y như đạo hữu đoán, nếu ổn hầu không có mục đích khác sẽ không lôi kéo đạo hữu tỷ thí thần thức. Có điều, sự tình trọng đại, nơi này lại không tiện nói rõ. Ngọc giản này có một bản đồ, giao dịch hội bắt đầu vào thứ tư, đạo hữu theo bản đồ đó đến tụ hội. Bổn hầu sẽ giới thiệu một vài vị đạo hữu khác, còn chia sẻ một chuyện vô cùng tốt với đạo hữu" Nam Lũng Hầu nhìn Hàn Lập cười quỷ dị, một đoạn mật ngữ truyền vào trong tai Hàn Lập.
Sau đó tay hắn sờ vào túi trữ vật, khéo léo giấu một thứ bí mật trong tay, xòe tay bắn ra. Ngọc giản hóa thành một đạo bạch quang bay đi, không hề cố kỵ đám Lữ Lạc bên dưới
Hàn Lập nghe vậy thì vô cùng sửng sốt, lập tức nhấc tay đem giản ngọc thu vào, đưa mắt đánh giá lại Nam Lũng Hầu vài lần, sau đó đem bỏ ngọc giản vào Túi trữ vật, không hề có ý định xem luôn bây giờ.
Nam Lũng Hầu thấy thế không giận mà bật cười, quanh thân hiện lên một đạo quang bao bọc lại. Sau đó bay về tọa kỵ của mình.
Trên xe lại lóe lên kim quang, tất cả kim giáp sĩ đều tiếp tục hành trình của mình, hướng Thiên Thành bay đi. Cỗ nhạc trong xe lại xé gió vang lên.
Lữ Lạc cách đó không xa cũng không được Nam Lũng Hầu hỏi han một tiếng, trực tiếp bay đi.
Tu sĩ Nguyên Anh khác khẳng định sẽ rất bất mãn, nhưng Lữ Lạc biết rõ tính tình quái dị của đối phương nên trưởng lão Lạc Vân Tông chỉ còn biết cười khổ mà thôi.
"Công tử, người có sao không?", thấy Hàn Lập quay trở lại, tâm thần Mộ Phái Linh trở nên bình tĩnh, ân cần thăm hỏi; đôi mắt đẹp không ngừng nhìn Hàn Lập chằm chằm.
Mới vừa rồi nàng tận mắt nhìn vị công tử này dùng lực đấu với Nam Lũng Hầu, đại triển thần uy khiến trong lòng gợn sóng
Cảm giác được bên người Hàn Lập cũng không phải là chuyện xấu, mơ hồ lại có cảm giác ấm áp.
"Không có chi, chỉ là hao tổn thần thức mà thôi" Hàn Lập bình thản nói, đối với sự ân cần hỏi thăm của nữ nhân này, có chút cảm động.
"Sư đệ, ngươi dấu diếm ta đến khổ. Làm sư huynh lo lắng" Lữ Lạc bên cạnh tấm tắc nhìn Hàn Lập, hồi lâu mới mừng rỡ nói. Tia ngăn cách mỏng manh như có như không cuối cùng cũng biến mất, không còn chút gì.
"Sư đệ trước nay chưa từng dấu diếm hai vị sư huynh. Cái chính là hai vị chưa từng hỏi qua mà thôi. Chúng ta cũng nên đi thôi. Trận động tĩnh mới vừa rồi sợ đưa đến không ít tu sĩ" Hàn Lập thần sắc ôn hòa nói.
"Không sai. Chắc chắn sẽ bị tu sĩ khác để ý tới, sợ rằng có chút phiền phức. Chúng ta mau chong đến Thiên Thành nào" Lữ Lạc không chút do dự nói.
...