...
Trên hoang nguyên, một con thằn lằn dài mấy xích (1 xích = 1/3 mét), thập thò trèo ra từ trong một khối phong hóa, chuẩn bị bắt đầu buổi đi săn cho ngày mới.
Nhưng lúc nó vừa mới leo ra khỏi ổ, rời khỏi nham thạch mới có mấy trượng, đột nhiên một quái vật màu vàng dài hơn trượng (1 trượng = 3 1/3 mét) bỗng phóng ra từ trong một bên cát, cùng một lúc sử dụng hai móng trước và cái miệng độc ác vồ trúng con thằn lằn, thong thả nghiến đứt cổ, sau đó ngậm thi thể cấp tốc chạy điên cuồng về một phương hướng nào đó.
Bốn móng vuốt, cái đuôi dài, và cái lưỡi nhọn của quái thú này xem ra cũng giống một con thằn lằn khổng lồ, chỉ là toàn thân nó trên dưới cứng ngắc, lúc chạy vẫn phát ra tiếng "lạch cạch lạch cạch", thì ra là một món đồ chơi bằng máy.
Con quái thú này chạy rất nhanh qua hơn một dặm, đến bên cạnh một người mặc áo vàng đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá phẳng, sau đó đem thi thể vứt bên cạnh người này, rồi lại chạy đi.
Người áo vàng sắc mặt không đổi, không hề kinh ngạc.
Hắn thong thả ngoắt tay một cái, thi thể của con thằn lằn kia bay lên phía trước người, lơ lửng cách mặt đất mấy xích (1 xích = 1/3 mét), bất động.
Tiếp đó, người áo vàng chỉ ngón tay trỏ điểm nhẹ lên đầu thằn lằn, trong miệng lầm rầm niệm chú.
Một lát sau, ngón tay trỏ đang chỉ ra từ từ sáng lên, phát ra bạch quang nhàn nhạt.
Trong tiếng niệm chú, bạch quang càng ngày càng sáng, dần dần có cảm giác sáng chói mắt.
"Tật"
Người áo vàng nhìn thấy hỏa hầu hơi quá rồi, trầm giọng gầm một tiếng.
Bạch quang trên ngón tay nhiên bắn ra một tia màu trắng từ đầu ngón tay chốc lát đã xuyên vào sâu trong sọ của con thằn lằn, sau đó người áo vàng chầm chậm xé về phía sau một cách khó nhọc, thần tình khẩn trương mà lại còn cẩn thận đến cực điểm.
Cuối cùng, dưới cái nhìn chăm cẩn thận của người áo vàng, tia sáng trắng từ trên thi thể con thằn lằn đã chết hút ra một quang cầu màu xanh lục, nó nhẹ lâng lâng, chỉ lớn bằng ngón tay cái.
Người áo vàng nhìn thấy thế, như là thu hoạch được bảo vật to lớn.
Tay còn lại chợt sáng, một cái bình ngọc nhỏ màu vàng nhạt xuất hiện trong lòng bàn tay. Tiếp theo "phốc" một tiếng, từ trong bình ngọc bắn ra mấy tia sáng, đem quang cầu màu xanh lục cuốn lại rồi hút vào trong.
Lúc này, người áo vàng mới như trút được gánh nặng mà thở ra một hơi dài, rồi lau mồ hôi lấm tấm trên trán. Có thể thấy lần cử động vừa rồi chắc chắn đã hao phí không ít tinh lực của hắn.
"Khiên Hồn Thuật này, thật là không phải chuyện mà Trúc Cơ Sơ Kỳ tu sĩ có thể dễ dàng thi triển, sát suất có thể thành công cũng quá thấp, ba bốn lần thi triển pháp thuật mới có thể thành công một lần. Xem ra cả ngày hôm nay đều phải ngâm ở trong đây rồi" Người áo vàng nhìn bình ngọc nhỏ trong tay, lẩm nhẩm tự nói, trên mặt hiện ra vẻ không còn chọn lựa nào khác.
Người này chính là Hàn Lập đang học và luyện "Đại Diễn Quyết".
Lý do tại sao hắn xuất hiện tại hoang mạc cách linh thạch khoáng gần trăm dặm này chính là giống y như sự việc đã làm trước mặt, đó là đang thu thập hồn phách của vài động vật. Cái việc mà thông thường chỉ có người của Ma Đạo mới biết làm lại xuất hiện trên người Hàn Lập, hoàn toàn bởi vì hắn nghiên cứu "Khôi Lỗi Chân Kinh".
Vốn dĩ, sau khi nghiên cứu sơ bộ về Khôi Lỗi Luyện Chế Thuật, Hàn Lập phát hiện luyện chế khôi lỗi không chỉ cần một vài tài liệu dùng để luyện chế pháp khí thông thường, mà còn cần một vài hồn phách của sinh linh và tài liệu hòa chung để luyện mới có thể chân chính đại công cáo thành. Nếu không những khôi lỗi chế tác ra sẽ không có linh tính gì hết, so với mấy con rối đồ chơi thông thường cũng không khác biệt gì.
Khôi lỗi đẳng cấp càng cao, thì hồn phách dùng trong ngưng luyện càng cường đại càng tốt. Như vậy mới có thể phát huy công hiệu của khôi lỗi đến cực hạn. Vì lý do này, ở cuối "Khôi Lỗi Chân Kinh" còn đính kèm "Khiên Hồn Thuật", "Ngưng Hồn Thuật", "Luyện Hồn Thuật" là ba môn pháp thuật mà người trong Ma Đạo thường dùng đến.
"Khiên Hồn Thuật" trong đó chính là một môn pháp thuật đem hồn phách từ trên thi thể dẫn ra mà Hàn Lập mới thi triển xong.
Pháp thuật này không chỉ uy lực nhỏ, tỷ lệ thành công thấp, mà còn chỉ có thể sử dụng đối với thi thể mới chết không lâu. So sánh với bí pháp của Ma Đạo chuyên tấn công hồn pháp thì uy lực có thể nói là kém hơn đến mười vạn tám ngàn dặm!
Bất quá, điểm tốt duy nhất của pháp thuật này chính là cảnh giới pháp lực cần thiết cực thấp, Trúc Cơ Trung Kỳ đã có thể sử dụng bình thường. Đương nhiên, Trúc Cơ Sơ Kỳ tu sĩ cỡ Hàn Lập miễn cưỡng cũng có thể vận dụng, nhưng tỷ lệ thành công không cao lắm.
Mà "Ngưng Hồn Thuật" lại là một loại pháp thuật ngưng tụ hồn phách. Dầu gì thì một hồn phách cường đại chắc chắn không dễ kiếm. Thông thường dùng cho khôi lỗi cao cấp còn cần mấy cái, mười mấy cái, thậm chí vài chục cái, ngưng hợp cùng với hồn phách nhân tạo cường đại. Loại hồn phách này tuy không tiện dụng như hồn phách mạnh mẽ bẩm sinh, nhưng nhìn chung thì so với sử dụng hồn phách cấp thấp có thể mạnh hơn nhiều. Bởi vậy, loại pháp thuật này cũng là bắt buộc phải học nếu như muốn nghiên cứu khôi lỗi thuật.
Cuối cùng là "Luyện Hồn Thuật", giống như tên của nó, là một loại pháp thuật để luyện chế cải tạo hồn phách. Dầu gì, muốn dung luyện cùng với khôi lỗi, linh hồn sống thông thường chắc chắn không được, mà là phải được cho qua thủ pháp đặc thù theo một phương thức luyện chế nhất định mới được.
Cơ quan thú gần giống thằn lằn lúc nãy là cơ quan thú thứ nhất mà Hàn Lập tự tay luyện chế thành công sau khi Hàn Lập tu luyện Đại Diễn Quyết, phân ra được một thần niệm độc lập đầu tiên. Những hồn phách luyện chế khác cũng chỉ là vài con sóc hắn thuận tay bắt được mà thôi.
Nhưng trước đây, Hàn Lập đã luyện chế thất bại bảy tám lần rồi, tỷ suất thành công thật sự không thể nói là cao bao nhiêu.
Lúc Hàn Lập đem phân thần ký gửi lên người con khôi lỗi này ra lệnh cho nó hành động, có một loại cảm giác thật là kỳ diệu vô bì! Đã không giống cảm giác mơ hồ bất định lúc thao túng pháp khí, mà cũng không thật như thao túng chân tay.
Trên thực tế, phân thần của hắn và khôi lỗi thú này, giống như là quan hệ giữa thượng cấp và bộ hạ. Hắn vừa có ý nghĩ gì thì khôi lỗi thú liền chíếu theo mệnh lệnh của hắn mà hành sự, cụ thể đối phương hành động ra sao, điều này vẫn phải dựa vào bản thân khôi lỗi thú mà hoàn thành. Bất quá, tất cả những gì khôi lỗi thú có thể nhìn thấy và nghe thấy, Hàn Lập cũng có thể cảm ứng được rõ ràng. Điều này khiến cho hắn vui mừng ngạc nhiên.
Lần đầu Hàn Lập thao túng khôi lỗi thú, tính ham vui của trẻ con chợt trỗi dậy. Ngoài sơ cấp khôi lỗi thủ mình tự chế tạo ra, hắn còn đem mấy cơ quan khôi lỗi thú hơi cao cấp trên người ra đùa nghịch thao túng một phen. Làm cho hắn trải qua cơn nghiện chơi rối mà lúc còn nhỏ hắn đã từng mơ tưởng.
Trong lúc thao túng mấy con khôi lỗi này hoạt động, Hàn Lập dần dần từ kinh nghiệm pháp hiện ra một vài hạn chế của cơ quan khôi lỗi.
Trước hết, mấy khôi lỗi này chỉ có thể hoạt động trong phạm vi ba dặm chung quanh hắn, vượt qua cự ly này, mấy cơ quan khôi lỗi liền không cách gì chuyển động, mà phân thần cũng sẽ không bay về. Hàn Lập đoán là điều này phải có liên quan đến cự ly cực hạn mà phân thần của hắn có thể trở về chủ thể. Đợi đến khi tu vi cũng như cảnh giới của nguyên thần cao hơn, điều này còn có thể cải thiện thêm.
Nhưng khiếm khuyết tiếp theo lại là điểm không hoàn thiện của bản thân khôi lỗi thuật, không có cách gì bổ khuyết được. Chính là, những khôi lỗi này có một khoảng thời gian chậm trễ giữa lúc tiếp thu mệnh lệnh và lúc hành động, không có cách gì tùy tâm mà động, điều này trong lúc chiến đấu thật sự rất có thể sẽ bị đối thủ xoáy vào khoảng trống này.
Mặc dù có hai khiếm khuyết như vậy, khôi lỗi thuật này cũng vẫn là không phải là đồ bỏ. Chỉ cần phân ra thêm vài thần niệm, luyện thành tầng thứ nhất của Đại Diễn Quyết, là đủ để sánh ngang với sự lợi hại của Trúc Cơ Kỳ. Dầu gì bên mình có thêm mười mấy trợ thủ, tuy chỉ có trình độ Luyện Khí Kỳ nhưng cũng dư sức cho hắn tự bảo vệ.
Điều cơ bản nhất chính là lúc hắn bị Quỷ Linh Môn thiếu chủ kia vây khốn lần nữa thì cũng không sợ đại quân huyết quỷ trùng trùng điệp điệp của đối phương vì hành động của cơ quan khôi lỗi cấp thấp chỉ tiêu hao chỉ tiêu hao linh thạch cấp thấp thôi.
Chỉ có cự hổ khôi lỗi mà tên Hoàng Long của Thiên Trúc Giáo cưỡi, do uy lực quá lớn, nên mới tiêu hao đến trung giai linh thạch. Bất quá Hàn Lập ước tính, đó chắc chắn có lẽ là một khôi lỗi thú trên cấp ba, ngay cả hộ tráo của mấy tu sĩ Trúc Cơ Kỳ liên thủ phóng ra cũng không dám đỡ liền hai lượt công kích, có thể thấy sự khủng bố của uy lực đó.
Chỉ tiếc là, khôi lỗi này bị vị Lôi sư bá của mình dùng pháp bảo đánh thành tro bụi. Nếu không, nếu lọt vào tay thì nhất định là một "sát thủ giản" sắt bén vô bì.
Vừa nghĩ đến điểm tốt của cự hổ khôi lỗi đó, Hàn Lập liền cảm thấy trong lòng ngứa ngáy không ngừng. Đối với việc luyện chế cơ quan khôi lỗi này càng để tâm hơn.
Rốt cuộc, sau khi luyện chế ra mấy chục cỗ cơ quan khôi lỗi sơ cấp, Hàn Lập quyết định sẽ thử chế luyện khôi lỗi cấp hai. Hồi trước hắn cũng đã thấy qua, chính là khôi lỗi chiến đấu chủ đạo mà đám người Thiên Tú Giáo sử dụng. Chỉ cần hắn ngay cả khôi lỗi đẳng cấp này cũng chế luyện được, thì từ rày về sau không cần phải sợ tiêu hao khôi lỗi nữa.
Nhưng luyện chế khôi lỗi cấp hai có lẽ không thể dùng đồng nát sắt vụng làm nguyên liệu như trước được. Tất cả những tài liệu khác tựa hồ như cùng đẳng cấp với một kiện thượng giai pháp khí, đặc biệt là một lượng lớn thiết mộc mấy trăm năm trở thành nguyên liệu chủ yếu để luyện chế, có lẽ phải tốn kém không ít.
Kỳ thật, nếu như Hàn Lập đang ở trong động phủ của mình thì trồng vài cây thiết mộc có niên phận căn bản không thành vấn đề. Nhung hiện giờ trên người có nhiệm vụ, Hàn Lập chỉ có thể bấm bụng kêu mấy người ở chợ xa thu thập nhiều nhiều đem qua cho hắn.
Bây giờ tài liệu có rồi, nhưng còn phải thu thập hồn phách thích hợp. Dầu gì hồn phách của sóc vàng thường gặp nhất và có nhiều nhất trong hiệp cốc mà hắn dùng lúc trước thật sự quá yếu, dù ngưng hợp lại một khối cùng không có đề thăng được rõ rệt lắm.
Vì vậy Hàn Lập mới nhắm đến kẻ thù tự nhiên của giống sóc vàng, chính là thằn lằn ở hoang nguyên.
Lúc này Hàn Lập đã trải qua ba bốn tháng khổ luyện, trước sau đã phân ra mấy thần niệm. Sau đó hắn dùng mấy phân thần này thao túng mấy con khôi lỗi thú cấp thấp, khắp nơi trên toàn hoang nguyên càn quét sào huyệt của thằn lằn, việc này chỉ mới mở màn thôi.
Hàn Lập đem cái bình nhỏ đang chứa hồn phách của thằn lằn xong, rồi lại nhắm mắt, tiếp tục tu luyện "Đại Diễn Quyết", từ từ nuôi lớn nguyên thần của bản thân.
"Đại Diễn Quyết" này mới là điểm mấu chốt của việc vận dụng khôi lỗi thuật, Hàn Lập nào dám lơ là!
Nhưng phải nói, "Đại Diễn Quyết" thật không thẹn là trấn giáo pháp quyết của Thiên Trúc Giáo, so với "Đại Diễn Quyết" thì bí pháp phân thần bình thường đơn giản là không đáng nói đến.
Bí thuật phân thần bình thường đều chỉ bất quá là đem thần niệm vốn có biến thành cứng rắn, tách ra một bộ phận nhỏ mà thôi. Có thể chia ra bao nhiều thần niệm hoàn toàn phải xem mức độ cường đại của nguyên thần của mỗi người mà xác định, không có cách nào cải biến thêm sau đó.
Mà Đại Diễn Quyết vừa khéo bổ sung cho chỗ đáng tiếc trên phương diện này. Sau khi trải qua tu luyện, hắn có thể đem nguyên thần vốn có từ từ nuôi lớn, đủ để mạnh bằng những tu sĩ có nguyên thần thiên phú cường đại dị thường. Mà những phương pháp phân liệt thần niệm khác đã dùng cũng an toàn thuận lợi hơn nhiều so với phương pháp thông thường. Có thể khiến cho thần niệm chia ra càng nhỏ, càng nhiều hơn, mà không trở ngại nguyên thần như thường.
So sánh với điều này, hèn gì người Thiên Trúc Giáo xem "Đại Diễn Quyết" như căn bản lập giáo, mà Lâm sư huynh lúc nào cũng nhớ mãi không quên ba tầng khẩu quyết phía sau.
...