...
Nguyên anh trên người Hoàng Lương Linh Quân phóng hoàng quang ra, tiểu kiếm trong tay bống nhiên tự hành bay ra ngoài.
Lục quang chợt lóe, tiểu kiếm hóa thành một con linh thú mình ngựa đầu ưng, trên thân có một đôi cánh màu xanh, hé miệng lớn hung hăng đánh về phía cự nhân.
Mà hắn vẫn quay cuồng trên không trung, đại ấn cũng không ngừng lại.
Đại ấn sau một kích, đột nhiên run lên không hạ xuống, ngược lại quay tròn không ngừng, hóa thành một đạo hư ảnh.
Nhất thời, trên không trung gần đó xuất hiện vô số đạo hà quang có màu sắc khác nhau, tập trung về hướng đại ấn, tốc độ bành trướng và thế tích kinh ngườ, trừ cái này ra, thì đại ấn đã biến lớn gấp mấy lần ra, che nửa bầu trời, thanh thế kinh người dị thường.
Hoàn Thiên Ký độn quang xuống, thân hình ngừng lại cách tên cự nhân mười trượng, hai tay vừa tiếp nhấc, hai luồng điện quang màu xanh đồng thời hiện ra, những tiếng sấm nổ ầm ầm truyền đến.
Mấy đạo cự nhận màu xám xuất hiện!
Mặc dù nhìn như cùng một thần thông, nhưng trường đao trước kia so ra, uy lực không thể nào bằng.
Đồng tử nửa yêu hóa của Hoàn Thiên Ký lạnh lùng nhìn chằm chằm cự hân, đột nhiên giơ tay lên, đứng lơ lửng giữa không trung ngoắc một cái.
Nhất thời, hai cánh đập xuống, hóa thành một vệt sáng vụt xuống, cuối cùng không còn thấy bóng dáng đâu.
Tiếp theo, cự nhận bỗng nhiên sáng mờ lên, hai tay hắn nhắm ngay phần eo của cự nhân kia, chậm rãi chém xuống.
Một tia sáng chợt lóe lên.
Cự nhân mặc dù linh trí không cao, nhưng dưới công kích khủng bổ của hai người này, cũng cảm nhận được nguy hiểm.
Nó ngửa mặt lên trời rống một tiếng, con mắt đột nhiên lóe bạch quang, một viên cầu màu trắng tinh phun ra, hóa thành một đoàn bạc quang, vừa lúc linh thú kia đánh tới.
Tiếp theo, huyết quang vừa hiện, một đạo tinh quang phảng nhất từ trong đồng tử bắn nhanh ra, vừa lúc một trảm kia chém tới, cả hai chạm vào nhau.
Một màn quỷ dị xuất hiện!
Hai bên tiếp xúc với nhau, quang mang kỳ lạ đang vào nhau, nhưng cả quá trình lại không hề có một tiếng động, nhưng nhất thời giằng co không dứt.
Đối mặt với đại ấn màu trắng trên đỉnh đầu, thân hình cự nhân quay tròn, thạch bổng huyễn hóa thành một ngọn núi nhỏ, kèm theo vô số ác phong, đánh ụp lên đầu Hoàng Lương Linh Quân.
Tiếp theo, hai tay nó nắm chặt thành quyền, làm nổi lên cả mạch máu to khổng lồ, nhắm ngay đại ấn trên không trung hung hăng đánh một cái.
Nó dựa vào một thân thần lực, tay không bảo hộ đánh vào đại ấn trên đỉnh đầu.
Một tiếng nổ long trời lở đất truyền đến, đại ấn run lên, thả ra rất nhiều quang mang, làm cho Hàn Lập đang tập trung nhìn, cũng không dám mở mắt ra, nhắm chặt hai mắt.
Lập tức cảm thấy một luồng khí áp lực ập đến, kích động không khí xung quanh, làm cả thân hình của Hàn Lập bị ảnh hưởng, cứ như là bị cuốn đi.
Trong lòng Hàn Lập cả kinh, không suy nghĩ thêm nữa, vận chuyển pháp lực trong cơ thể, ổn định lại thân hình.
Khi hắn mở mắt ra nhìn bên dưới, không khỏi ngẩn người.
Bởi vì bên dưới không biết khi nào đã xuất hiện một đám mau hoàng sắc, che tất cả mọi người bên trong lại.
Hàn Lập do dự một chút, rồi thả thần niệm ra, thì bên trong đám mây truyền ra tiếng rống giận kinh hồn của cự nhân, rồi còn trộn lẫn tiếng rống của yêu tu họ Hoàn, và những tiếng nổ đùng đùng bên trong, đám mây hoàng sắc kia quay cuồng không ngừng, ẩm hàm tiếng rít.
Nhưng thật ra, Hoàng Lương Linh Quân từ đầu đến cuối không phát ra bất kỳ một âm thanh nào, cũng không biết là làm phép nên không thể phân tâm, hay là đã tính trước một cái gì đó rồi.
Trong lòng Hàn Lập vừa động, quay đầu nhìn qua hướng bóng đen kia ẩn núp, kết quả là bóng đen có nét gần giống với Húc Thiên, đã biến mất từ lúc nào không biết.
Hàn Lập chớp mắt vài cái, rồi quay đầu nhìn về hướng hoàng vân kia, chợt trên mặt xuất hiện một sự kinh ngạc.
Một tiếng hét thảm vang lên tận trời cao từ đám hoàng vân! "Ầm ầm." một tiếng, giống như là có vật gì đó thật lớn ngã xuống đất, làm cho mặt đất rung lên.
Tất cả âm thanh đều đột nhiên dừng lại!
Trong mắt Hàn Lập chợt lóe một dị sắc, hai tay niệm quyết, cả người không tiếng động lao xuống.
Cơ hồ trong lúc đó, từ vân trung bỗng nhiên truyền ra tiếng cười đắc ý của Hoàn Thiên Kỳ.
"May mắn là xuẩn vật này linh trí không cao, nếu không kết quả mà ta đợi thật đúng là không nhanh như vậy"
"Phản nghịch Linh tộc khẳng định là đã bị nuốt, ta đến mở thân thể của nó ra xem, để xem tên phản nghịch ấy rốt cục là mang theo thứ gì mà không tiếc ngàn dặm chạy trốn đến đây"
"À, vậy làm phiền Hoàn huynh, khối Lạc Dương tinh này đã được tôi thu lại, lập tức giao cho đạo hữu" Trong đám mây truyền ra giọng nói của Hoàng Lương Linh Quân.
Hoàng vân rốt cục tán ra, lộ ra tất cả.
Chỉ thấy cự nhân khổng lồ nằm một đống dưới đất, trên người đầy vết thương, một tay và một chân bị chặt đứt kế bên, tựa hồ như bị chặt đứt trực tiếp.
Mà cái đầu thật lớn đã bị đập nát vụn, chỉ còn lại một mảnh nhỏ.
Mà trước ngực cự nhân, xuất hiện một cái lổ thủng kinh người, bên trong tựa hồ không còn gì, phảng phất như vì muốn tìm bảo vật mà một kích phá hủy luôn cả trái tim.
Phỏng chừng một kích này mới là trí mạng!
Hòa Thiên Kỳ đã hóa giải hình thể bán yêu, khôi phục lại diện mạo loài người, trừ sắc mặt tái nhợt ra, cũng không bị thương gì.
Giờ phút này hắn cầm một phi đao màu trắng, đang rạch trên cái bụng thật lớn của cự nhân.
Mà ở một góc khác, Hoàng Lương Linh Quân đang chơi đùa với một khỏa tinh cầu, trên mặt hiện lên nụ cười thản nhiên.
Tinh cầu kia chính là khỏa Lạc Dương tinh, chỉ là không biết Hoàng Lương Linh Quân đã dùng pháp thuật gì mà làm cho nó trở nên "ngoan" như vậy.
"Năm đó chúng ta tại hoang dã đã từng chém giết với một cự nhân song diện. Thứ đó khó đối phó hơn thứ này nhiều, có người nói thượng cổ cự nhân không thể trêu chọc vào, có lẽ là nói quá. Chúng nó rất khác so với cổ thú và linh thú cổ, cũng không có thân thể lớn như vậy, nhưng trên người lại không có bất kỳ thứ gì hữu dụng. Tốn nhiều khí lực lớn như vậy mà lại không được gì, cũng chỉ uổng phí tinh lực" Hoàn Thiên Kỳ thở dài, vừa cầm đao rẻ thịt vừa nói.
"Cái này là hiển nhiên, trong cổ giới hoang dã, the tình hình chung, chúng ta thấy loại cự nhân này đều là kính nhi viễn chi. Bất quá nếu nói trên người cự nhân không có hổ tốt, thì không nhất định. Nhớ Lang vương trong thất đại yêu vương, đã từng đánh chết bảy tên cự nhân hoang dã, kết quả trong cơ thể của chúng tìm được một khối vạn hi uế thổ, lúc này mới có cơ duyên luyện chết thành Vạn Hi Yêu Tháp trên hỗn độn bảng, trở thành yêu vương của một đời Lang tộc" Hoàng Lương Linh Quân lắc đầu nói.
"Điều này cũng đúng, thượng cổ cự nhân cái gì cũng thích cắn nuốt, nếu có chút cơ duyên, thì có thể tìm được thứ tốt, bất quá tỉ lệ rất nhỏ"
"Người nào mà chỉ vì một điểm hư vô mờ mịt như vậy, mà liệu mạng với một cự nhân chứ. Đặc biệt là đám thượng cổ cự nhân hung vật này. Ngươi chẳng lẽ đã quen, sau khi chúng ta giết chết một cự nhân song diệt, lại xuất hiện một cự nhân ba đầu truy đuổi, thiếu chút nữa đã phải nhảy xuống biển" Hoàn Thiên Kỳ nghe vậy, không khỏi cười khổ nói.
Hoàng Lương Linh Quân nhớ lại chuyện năm xưa, không khỏi cười trừ, cũng không nói gì tiếp.
Thở dài một tiếng, Hoàn Thiên Kỳ sau khi vẽ một hết một đường trên bụng của cự nhân, nhất thời từ có tràn ra một đống đồ vật.
Những thứ này này đã ảm đạm không phát sáng, riêng chỉ có một ngọc bát màu lam nhạt, cùng với một chiếc bình nhỏ trong suốt đỏ tươi, còn đang phát ra linh quang.
Trên chiếc ngọc bát ấy hình thành một tầng lam quang, vừa lúc đem chiếc bình nhỏ vào bên trong.
"Chắc là nó" Hoàn Thiên Kỳ đảo mắt qua, xác định xác định ngọc bát màu lam kia là khí vật bản thể của Linh tộc.
Nhưng ngọc bát lúc này đã mất hết linh tính, hiển nhiên là do tên Linh tộc này suy sụp.
Cho dù tự thân suy sụp, cũng muốn bảo vệ thứ gì đó, và tám chín phần đây là thứ bọn họ tìm.
Khi Hoàn Thiên Kỳ vui mừng đưa tay chụp tới cái bình nhỏ, thì đằng xa, Hoàng Lương Linh Quân đột nhiên biến sắc, hét lớn:
"Cẩn thận!" Hoàn Thiên Kỳ đang vươn tay tới, cơ hồ lúc Hoàng Lương Linh Quân nhắc nhở, đồng thời thần niệm cũng cảm ứng được, một hàn mang đang đánh lén tới sau lưng mình.
Hắn kinh sợ, không dám nghĩ nhiều, một chân giẫm mạnh xuống mặt đất, làm thân hình bắn lên không trung, một đạo huyết chủ quang cơ hồ xoẹt qua hai chân hắn.
Tiếp theo, một bóng người từ gần đó thoáng hiện, thân hình thoáng một cái, đã lao tới cái bình nhỏ.
"Ngươi dám!" Hoàng Lương Linh Quân nộ quát một tiếng, mười ngón tay bắn về hướng cái bóng đó.
Tiếng xé gió vang lên, mười đạo kiếm khí hoàng sắc lao tới.
Nhưng rõ ràng là đã chậm rồi.
Sau khi một tay chụp lấy cái bình, bóng người phát ra một tiếng cười đắc ý, sau đó thân hình thoáng một cái, liền hóa thành một đoàn huyết vân bỏ chạy lên không trung.
"Húc Thiên, thì ra là ngươi? Ngươi chạy đi đâu" Khó khăn lắm mới đánh bại được cự nhân này, vừa mới thấy được bảo vật,chưa kịp lấy đã bị đánh lén đoạt mất, làm sao mà Hoàn Thiên Kỳ không nổi giận được.
Thúc dục thần niệm, đột nhiên không gian trên huyết vân dao động, một phi nga cự đại xuất hiện, hai mắt màu xanh chợt lóe, không nói lời nào vỗ cánh bay đi.
Một cổ thải vụ bảy màu chụp xuống huyết vân.
Huyết vân đối với làn sương mù diễm lệ kinh sợ dị thường, không dám đón dỡ, vội né sang một bên tiếp tục chạy.
Nhưng sự trì hoãn trong giây lát này, dưới sự thúc dục của Hoàng Lương Linh Quân, mười đạo kiếm khí đã hung hăng đánhtới, bản thân hắn cũng hóa thành một đạo hoàng hồng trực tiếp lao tới.
Húc Thiên không khỏi rùng mình.
Đúng lúc này, đột nhiên bên tai hắn truyền đến một âm thanh vô cùng quen thuộc:
"Húc Thiên đại nhân, mau đưa thần huyết cho ta, ta dùng ẩn nặc độn thuật đưa bảo vật này đi trước" Nghe được âm thanh này, Húc Thiên đầu tiên là sửng sốt, sau đó là mừng rỡ.
Ngưởi ẩn núp bên cạnh, quả nhiên là Phệ Viêm.
Lúc trước, Húc Thiên mặc dù có thiên thú thần thông, cũng nhìn ra hành tung của vị đồng tộc này, nhưng chỉ là nói thầm, không có dũng khí khẳng định.
Bây giờ, nghe được âm thanh quen thuộc, vị huyền linh này không còn hoài nghi.
Một tay giơ ra, linh quang trong tay chợt hiện, bình nhỏ hiện lên.
Cổ tay hắn run lên, bắn bình nhỏ lao thẳng đến chổ âm thanh kia phát ra.
...