Chương 2092: Niết Bàn châu


...

Từ trên cự kiếm phát ra một đạo nguyệt nha không sai biệt lắm so với khi trước.

Cùng một lúc, không gian chấn động. Từng tia hắc ti lập tức xuất hiện chằng chịt xung quanh Bạch Thích, đồng loạt người hắn bắn đi.

Vùng trời phía trên đầu của lão giả áo trắng ma khí cuồn cuộn, một bàn tay đen nhánh từ phía trong hư không hung hăng chụp xuống.

Bạch Thích hoàn toàn không ngờ được Nguyên Yểm Thánh Tổ lại đột nhiên trở mặt hạ thủ. Khuôn mặt hắn biến sắc, thân hình lóe lên phóng ra một màn bạch quang hộ thể, rồi lại há miệng phun ra một tấm lục sắc tiểu thuẫn nho nhỏ.

Tiểu thuẫn vừa bay ra khỏi miệng, liền hứng gió hóa lớn thành hơn mười trượng. Trên bề mặt tiểu thuẫn lục quang chớp động, lại như ẩn như hiện có hu ảnh của một con rùa khổng lồ hiện lên đem toàn thân Bạch Thích bảo hộ ở bên trong.

Không chỉ như vậy, bản thể của Bạch Thích tiếp tục phát ra những tiếng vù vù, lại có một chiếc chuông bạc khổng lồ từ bên trong thân thể bay vọt ra ngoài.

Chiếc chuông này to gần một trượng, mặt ngoài cực kỳ lóng lánh, vô số phù văn màu bạc như ẩn như hiện.

Tiếng chuông vừa ngân, tầng tầng sóng bạc từ trên bề mặt điên cuồng phóng ra ngoài.

Sinh mạng của Bạch Thích mong manh như chỉ mành treo chuông, tự nhiên phải xuất ra bổn mạng khí linh để tăng cường chống đỡ.

Nhưng dù cho trước đây Hàn Lập bày ra hết thần thông mới có thể dưới một trảm của Hắc Ma chủy mà trốn thoát, nhưng cũng không hề khẳng định là những người khác cũng làm được như vậy.

Chỉ thấy tơ đen từ phía trung gian ào ạt tuôn ra, từng tràng âm thanh ong ong vang lên chói tai.

Bất luận là sóng bạc hay là hư ảnh cự quy vừa tiếp xúc với tơ đen lập tức tan ra như giấy vụn.

Khi tất cả những đường tơ màu đen rung chuyển một lần nữa, ở tại bốn phía lóe lên rồi biến mất thì một khắc sau chiếc chuông bạc nhoáng lên, từ mặt ngoài hiện lên vô số mũi nhọn màu đen tách ra rồi nổ tung.

Khuôn mặt Bạch Thích đầy vẻ sợ hãi, thân thể của hắn ngay lập tức bị cắt thành vô số mảnh nhỏ như chiếc chuông bạc.

Về phần hư ảnh của lão giả áo trắng, tuy rằng ẩn chứa một tia phân hồn của bậc Đại Thừa tồn tại, nhưng chính mình lại không có một chút pháp lực nào, khi ngọn ma trảo màu đen nhánh vừa chụp xuống liền bị tiêu diệt.

Bất luận là Hàn Lập hay là Lũng gia lão tổ nhìn tới màn này trong lòng không khỏi kinh hãi một hồi.

Khuôn mặt của hắc bào thanh niên thì trái lại, vẫn không một chút thay đổi xông đến mảnh thi thể còn sót lại của Bạch Thích. Tay áo vừa run lên, mây đen bay ra cuồn cuộn đem vài trữ vật hoàn đồng loạt cuốn về phía lòng bày tay.

Thần niệm nhanh chóng quét qua những pháp khí ở bên trong túi trữ vật, sắc mặt của vị Nguyên Yểm Thánh Tổ này liền sa sầm xuống.

"Quả nhiên lão quái vật kia có chỗ đề phòng. Vẫn Giới Thạch thật sự không ở trên tay của tiểu tử này."

Sau khi tự nói hai tiếng, ánh mắt trên mặt của hắc bào thanh niên xoay chuyển, một lần nữa nhìn về phía ba người Hàn Lập, trên gương mặt từng tia sát khí lạnh lẽo phát ra.

-"Ba người các ngươi, là tên nào cất dấu Vẫn Giới Thạch? Chỉ cần ngoan ngoãn giao ra bổn tọa có thể phá lệ miễn cho cái chết."

Ba người Hàn Lập nghe hắc bào thanh niên nói như vậy không khỏi đưa mắt nhìn nhau.

Sau một hồi lâu, Hàn Lập khẽ thở dài một hơi, trả lời chậm rãi:

" Tiền bối lầm rồi, ngay cả gã Linh tộc kia đều không có thứ mà ngài muốn, sao có khả năng sẽ ở trong tay mấy người bọn ta."

Nguyên Yểm Thánh Tổ tuy rằng sớm đã đoán trước, nhưng sau khi nghe câu trả lời như vậy, trong mắt không khỏi hiện lên hung quang nói ra:

"Đã như vậy thì các ngươi cũng không cần phải ở lại làm gì, tất cả đều biến mất cho bản Thánh Tổ!"

Vừa dứt lời, hắn đột nhiên cầm cự kiếm màu đen hướng về phía trước quét ngang, đồng thời lại hướng lên không trung cắt ngang một đường.

Lập tức có từng đạo ấn ký màu đen như mực từ trên thân cự kiếm bắn ra, rồi hướng về hư không trên cao bắn đi.

- Không tốt! Mau ngăn hắn lại. Hắn muốn phá vỡ cấm chế nơi này để dẫn động ma khí tiến vào.

Lũng gia lão tổ vừa thấy vậy gương mặt phát lạnh liền hét lên một tiếng, không chút do dự giơ tay lên, ba lưỡi Kim Sắc Tiểu Xoa dài gần một tấc từ trong tay khẽ lay động, liền hóa thành ba đạo cầu vồng màu hoàng kim bắn nhanh ra ngoài.

Ba lưỡi kim xoa này cũng không biết là bảo vật gì. Chỉ vừa mới xuất ra thoáng chốc liền vượt xa hơn trăm trượng, vừa lúc ngăn lại đạo kiếm quang màu đen ở trên không trung.

"Ầm ầm." Một tràng tiếng nổ lớn vang lên.

Kiếm quang màu đen chỉ hơi thoáng ngừng lại một chút, rồi đem đạo kim hồng ở giữa đường chém nát như tương.

Ba đạo kim hồng quay cuồng tản ra, sau đó lập tức bị đứt làm đôi thành sáu lưỡi kim xoa ảm đạm rớt xuống mặt đất.

Nhưng chỉ trong giây lát trì hoãn này, một vầng sáng ngũ sắc bao lấy một khỏa tinh châu màu đỏ thẫm lóe lên bắn tới, hung hăng đánh vào phía trên đạo kiếm quang.

Đây cũng là dị bảo duy nhất mà từ trước đến nay vũ y nữ tử luôn cất kỹ không dám dùng đến, hiện tại nàng đành cắn răng xuất ra.

Quang đoàn màu hồng từ Tinh Châu va chạm lên kiếm quang liền vang đến tiếng kêu trầm đục. Hỏa vân màu xích hồng lớn gần một mẫu bạo phát ra, đem non nửa bầu trời nhuốm thành một mảng đỏ rực.

Hỏa vân này cùng lôi hỏa khác nhau rất lớn, ngoại hỏa diễm đỏ cuồn cuộn thì bên trong lại mơ hồ có hai tia sáng một vàng một bạc như ẩn như hiện. Lúc hỏa vân vừa xuất hiện, bầu trời liền bắt đầu trở nên mông lung mơ hồ. Thậm chí bề mặt hồ nước bên dưới đều khe khẽ run lên rồi trở nên sôi sùng sục.

Thậm chí ngay cả Hàn Lập đang đứng ở dưới thấp rất xa nơi đó cũng cảm thấy không khí xung quanh nóng hổi, dường như cả Khốn Linh Cốc bị người ta đem nấu chín.

- Niết Bàn châu!

Hàn Lập khẽ thốt, thần sắc trên mặt cực kỳ bất ngờ.

Danh tiếng của hạt châu này quả thực không nhỏ. Cho dù tính trọn cả Linh giới, nó cũng được xem là dị bảo có tiếng tăm lừng lẫy.

Khác với Lôi Hỏa châu, nó được người có chân huyết lợi dụng bí thuật đặc biệt đem một phần chân huyết của mình luyện hóa ngưng tụ ra một bảo vật có Niết Bàn chân hỏa.

Bảo vật này dùng sự hao tổn của huyết mạch làm cái giá phải trả nên Niết Bàn chân có chứa một tia bổn mạng chân hỏa của một vài loại chân linh hỏa thuộc tính. Uy năng to lớn viễn siêu sự tưởng tượng của mọi người.

Tuy rằng Hàn Lập mới chỉ nhìn thấy bảo vật này lần đầu tiên, nhưng hắn tin rằng dù cho tu sỹ Hợp Thể hậu kỳ, sợ rằng không thể chịu nổi một chiêu của Niết Bàn châu này.

Đây chắc chắn là một trong những đòn sát thủ mà vũ y thiếu nữ lưu lại rồi. Nhưng có thể có hiệu quả đối với đạo kiếm quang mà Hắc Ma Chủy thả ra hay không vẫn là chuyện chưa thể chắc chắn.

Tâm niệm của Hàn Lập điên cuồng xoay chuyển, trong tay nâng lên hai tòa Cực Sơn đang bắt đầu chuyển động, sau đó trên thân cự viên liền phát lên một tiếng sấm ầm vang, bên ngoài thân thể từng luồng kim sắc điện quang bắn ra đùng đùng đan vào nhau lấp lánh đem thân hình khổng lồ bao phủ bên trong.

Cự viên dưới sự che đậy của kim sắc điện quang thân hình liền mơ hồ không rõ.

Sau khi hắc bào thanh niên trông thấy Niết Bàn châu thần sắc hơi lay động một chút, bàn tay cầm thanh cự kiếm màu đen bỗng nhiên nổi lên một tầng hắc quang óng ánh, pháp lực tinh thuần cũng theo đó lặng lẽ rót vào thanh kiếm.

Trên bầu trời, thanh cự kiếm phát ra từng đạo âm thanh thê lương.

"Oanh" một tiếng!

Từ trung tâm hỏa diễm màu xích hồng đang điên cuồng thiêu đốt kia bỗng nhiên một đạo kiếm quang đen kịt từ bên trong đó bay ra, hướng thẳng về màn sáng màu xanh phía trên cao một mạch bay đến.

Đạo kiếm quang này so với lúc mới vừa được thả ra thì nhỏ hơn một chút, nhưng uy áp ẩn chứa ở bên trong lại đáng sợ thêm vài phần.

Nhưng vào lúc này, hư không phía dưới màn sáng màu xanh bắt đầu chấn động, thân hình khổng lồ của Kim mao cự viên ở trong điện quang lượn lờ hiện ra đầy quỷ dị. Rú lớn một tiếng rồi không chút do dự ném hai tòa cực sơn cao gần một trượng ở trong tay về phía kiếm quang.

Dùng thần lực của Hàn Lập khi biến thân thành Sơn nhạc cự viên, cộng thêm tu vi Hợp Thể Hậu Kỳ hôm nay, hai tòa Cực Sơn liền nổ đùng một tiếng lập tức hóa thành hai quả cầu ánh sáng, một xanh một đen đường kính dài đến mấy trượng điên cuồng bay tới.

Nơi nó đi qua, thiên địa nguyên khí quay cuồng. Hư không ở hai bên bỗng nhiên hiện ra vô số vết nứt màu bạc to bằng ngón cái, thanh thế của hai tòa Cực sơn vô cùng mãnh liệt, phảng phất đem không gian xung quanh đều xé nát.

Hắc bào thanh niên ở phía xa thấy vậy sắc mặt hơi biến đổi.

Kiếm quang đen kịt vừa mới chém đến phía trên quả cầu ánh sáng, hai tiếng nổ mạnh đồng loạt bộc phát!

Nửa trước của kiếm quang tức thì rung lên rồi như bị bẻ cong lại, sau đó từ trong cực sơn tuôn ra hai cỗ cự lực thế như thủy triều dời non lấp bể khó thể tưởng tượng được, cả đạo kiếm quang đều gào thét một tiếng, tan ra thành từng khúc vỡ vụn hóa thành đạo đạo quang điểm màu đen biến mất trong hư không.

Hai tòa cực sơn liền không có trở ngại, lập tức rít gào bay tới phía hắc bào thanh niên hung hăng nện mạnh xuống.

"Luyện thể thuật thật bá đạo, tựa hồ cùng Chân Ma Công của Thánh Giới bọn ta có chút liên hệ. Nhưng muốn dùng nó để đối phó bổn tọa thì chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi." Khóe miệng của thanh niên áo đen khẽ giật, lạnh lùng cười một tiếng nói.

Bàn tay giơ lên hư không phía trước, bỗng nhiên năm ngón tay nắm lại thành quyền đánh liên tiếp hai quyền về phía không trung.

Hai luồng ánh sáng màu đen hình nắm đấm đồng loạt bắn ra không một tiếng động, chỉ trong chớp mắt liền vừa vặn đánh trúng hai tòa cực sơn.

Hai tiếng nổ kinh thiên vang lên, hai tòa cực sơn khí thế hung hãn điên cuồng bay đến khi nãy liền ngưng trệ trong một khắc, sau đó đùng đùng bắn ngược về phía Hàn Lập.

Hàn Lập giật nảy người, không chút lưỡng lự, hai cánh tay khổng lồ đột nhiên vung lên, lập tức một quyền thô lớn trực tiếp hướng về phía hai tòa cực sơn nhấn mạnh xuống một cái.

"Ầm ầm" hai tiếng vang lên, bàn tay cự viên vừa mới tiếp xúc với cực sơn, trong miệng cự viên liền phát ra một tiếng gầm nhẹ, thân hình khổng lồ không tự chủ được lùi về phía sau mấy chục bước. Mỗi một bước đều làm cho không gian phía dưới bàn chân nhộn nhạo tựa như dẫm nát mặt đất thật sự vậy.

Vẻ run sợ trong đôi mắt của Hàn Lập chợt lóe lên. Giờ mới biết đối phương thân là một trong tam đại thủy tổ, thực lực quả nhiên không phải Đại Thừa thông thường có thể sánh được. Ngay cả thân thể cũng đã tu luyện mạnh tới độ như vậy.

Lúc này, hai bên liền hiện lên độn quang, thân ảnh của vũ y thiếu nữ và Lũng gia lão tổ đồng loạt xuất hiện ở bên cạnh hắn.

Bọn họ sợ bị Nguyên Yểm Thánh Tổ tiêu diệt từng người cho nên lập tức phi độn tới nơi này. Nhưng trong ánh mắt của họ tự nhiên vô cùng nặng nề.

Bọn họ đã hiểu rất rõ, chỉ có Hàn Lập mới thật sự có chút năng lực ngăn cản. Bọn họ chỉ có thể ở kế bên phụ giúp một ít mà thôi.

Sau khi thanh niên áo đen dùng hai quyền đem Cực Sơn đánh bay trên mặt liền hiện ra vẻ khinh thường, cười ha hả một tiếng. Trong lúc hắn vừa tính mở miệng nói thêm thì một việc không thể nào tưởng tượng được đột nhiên xảy ra.

Gần nơi thây tàn của Bạch Thích vốn chẳng ai để ý, bỗng nhiên một sợi nhạt như tơ trắng từ trong những mảnh vỡ của chiếc chuông bạc bắn ra, chỉ trong chớp mắt đã đến gần đầu Ngụy Tiên Khôi Lỗi đang lơ lửng bên cạnh của Nguyên Yểm Thánh Tổ.

Nét mặt hắc bào thanh niên hơi đờ ra, nhưng lập tức phản ứng. Hắn rống to một tiếng, năm ngón tay chụm lại hướng về phía sợi tơ trắng chộp tới.

Động tác cực nhanh, cơ hồ ngang với tốc độ ánh sáng!

Dù đã cố sức như thế nhưng rõ ràng đã muộn.

Tơ trắng hơi lóe lên, liền lặng lẽ chui vào trong thân hình của Ngụy Tiên Khôi Lỗi.

Trên mặt Nguyên Yểm Thánh Tổ liền lập tức hiện ra vẻ kinh sợ, không chút do dự năm ngón tay liền đổi hướng nhanh như tia chớp túm lấy Ngụy Tiên Khôi Lỗi.

...