Chương 1764: Kim Việt thiền sư


...

"Nói như thế, mầm linh dược trong tay tiểu nữ tử còn có thể không cách nào được đạo hữu đặt trong mắt rồi. Bất quá, lần này ta cũng không có cách nào ở lại Thiên Uyên thành lâu. Có thể đổi lấy được nhiêu vạn năm linh dược, đổi được bao nhiêu cứ đổi."

Nữ tử yêu tộc vẻ hưng phấn trên mặt thoáng cái giảm đi không ít, than nhẹ một tiếng nói.

"Tiên tử không cần gì phải như vậy. Ta cũng chưa nói chỉ cần mỗi linh dược quý hiếm, nếu có thể giúp ta thu thập một chút tài liệu, Hàn mỗ nguyện ý dùng vạn năm linh dược làm điều kiện trao đổi."

Hàn Lập cười nhẹ, nói.

"Tài liệu?"

"Không sai, chỗ này của ta có một bản danh sách, tiên tử có thể xem xem bên phía yêu tộc các ngươi có thể thu thập được bao nhiêu."


Phỏng vấn xin việc, ngồi ở vị trí chủ công ty lại là anh - Người bị cô bỏ rơi thời niên thiếu, anh hỏi: "Có phải em lại muốn chơi tôi?"
Cô 'nhận vơ' anh là người mới để 'lấy le' trước mặt bạn trai cũ, không ngờ anh là CEO quyền thế nhất Khôn Thần
Sống lại sau khi bị chính hài tử mình nuôi nấng hạ độc, nàng quyết tâm báo thù, trả lại những món nợ máu mà con cái mình từng gieo cho mình!
Câu chuyện làm giàu ở thời cổ đại của cô gái hiện đại xuyên vào thân xác 1 tiểu cô nương nhà ngư dân nghèo khó!
Hàn Lập vừa nói, tay áo bào run lên, một khối bạch sắc ngọc giản bắn ra.

Một bàn tay trắng noãn từ trong hắc khí chui ra đã ngọc giản bắt được vào trong tay.

"Di, những tài liệu này có không ít linh cốt, nội đan của yêu tộc chúng ta. Đạo hữu thật đúng là có đảm lược viết ra. Chẳng lẽ đạo hữu muốn luyện chế bảo vật gì sao?"

Nữ tử yêu tộc chỉ dùng thần niệm đảo qua, phát ra một tiếng kêu nhẹ.

"Hàn mỗ đích xác tính luyện chế mấy kiện bảo vật. Về phần chút linh cốt, nội đan như vậy không phải Yêu Tộc các ngươi vẫn thường xuyên làm như thế sao?"

Hàn Lập nhàn nhạt trả lời.

"Hừ, không sai. Yêu tộc chúng ta cho dù phải dùng tới linh cốt, nội đan để luyện chế bảo vật thì tài liệu là của tộc khác mà thôi. Đồ của bản tộc tuyệt không dùng tới. Còn Nhân Tộc các ngươi làm thế, ít nhiều vẫn vi phạm cấm kỵ của Yêu Tộc chúng ta."

Nữ tử này hừ lạnh một tiếng, nói.

"Ta thấy bộ dáng tiên tử không giống như để ý tới điều này, nếu không cũng sẽ không nói ra những lời này rồi."

Hàn Lập cười khẽ một tiếng, tựa hồ nói ra một cách lơ đễnh.

Nữ tử trong tầng hắc khí nghe vậy, hơi do dự một chút liền chậm rãi nói:

"Chỉ cần không phải liên quan tới bổn tộc thì ta cũng không quan tâm nhưng nhóm tài liệu ghi lại trong ngọc giản trong Yêu Tộc chúng ta cũng vô cùng hiếm thấy, ta cũng chỉ có thể giúp ngươi hơn nửa số mà thôi. Hơn nữa giá tiền cả vô cùng cao."

"Không sao! Chỉ cần đúng tài liệu yêu cầu, dùng vạn năm linh dược trao đổi, ta sẽ không để tiên tử chịu thiệt thòi đâu."

Nét mặt Hàn Lập lộ ra vẻ vui mừng, sảng khoái dị thường, đáp.

"Tốt, có câu này của đạo hữu là được nhưng những tài liệu này ta cũng không tiện đem tới Thiên Uyên thành để trao đổi với đạo hữu. Nếu đạo hữu có thành ý giao dịch, mấy năm sau tại Vạn bảo giao dịch hội. Đại hội đó là do Nhân - Yêu nhị tộc chúng ta cứ cách mỗi ngàn năm lại cử hành một lần. Địa điểm tổ chức được xác định từ sớm, ngay giữa Thiên hồ chi địa và Cửu tiên sơn trong Huyền Vũ cảnh."

Nữ tử yêu tộc nói.

"Vạn bảo giao dịch hội! Ừ, đúng là tại hạ đã có nghe qua một chút. Nếu đạo hữu đã nói như thế, Hàn mỗ chuyến này không đi không được rồi."

Hàn Lập thoáng tự định giá một chút, gật đầu nói.

"Tốt, một lời đã định. Tiểu nữ tử trước hết đem số mầm linh dược trong tay lấy ra, đạo hữu xem xem có thể nhìn trúng được thứ nào hay không. Sau đó chúng ta lại trao đổi tín vật để đến lúc Vạn bảo đại hội mở ra còn có cách nhận ra nhau."

Yêu tộc nữ tử thản nhiên cười, thanh âm ôn nhu dễ nghe mơ hồ còn kèm theo chút dụ dỗ.

Hàn Lập cũng không có ý kiến khác, miệng đầy đáp ứng.

Sau khoảng thời gian tầm bữa cơm, Hàn Lập từ trong đại điện đi ra, trên mặt mang theo vẻ cười nhàn nhạt. Lần này tới phường thị bên trong đại điện quả thật đúng là có thu hoạch ngoài ý muốn.

Ngọc giản lúc trước hắn giao cho nữ tử yêu tộc kia, trong đó không những có tài liệu luyện chế đan dược mà còn có cả không ít tài liệu dùng để luyện chế Thái ất thanh sơn. Ngọn cực sơn này để luyện thành còn nhiều phiền toái hơn ngọn cả Nguyên từ cực sơn kia. Tài liệu phụ trợ không những vượt xa lúc trước mà còn không ít tài liệu trong đó đều là vật hiếm thấy ở Linh giới, khó tìm dị thường, mặc dù hắn đã tìm cách thay thế không ít tài liệu quý hiếm khác, trong đó phần lớn là linh cốt cùng nội đan của yêu thú. Số tài liệu này dĩ nhiên trong Nhân Tộc cũng không có bao nhiêu, cho nên hắn không đem việc này giao cho mấy người nho sinh.

Hôm nay, ngay khi hắn gặp lại nữ tử yêu tộc kia, tự nhiên không khách khí đem toàn bộ danh sách giao ra.

Yêu tộc mặc dù không tính là cường đại nhưng trong đó bao hàm đủ loại linh cầm dị thú, số lượng phải dùng tới đơn vị trăm vạn mà tính. Cộng thêm Yêu Tộc đã sinh hoạt ở Linh Giới nhiều vạn năm như vậy, số linh cốt, nội đan tích trữ được cũng coi như là không thể đếm nổi rồi.

Dù sao hắn cũng không yêu cầu quá nhiều. Chỉ cần nữ tử này có thể đáp ứng hơn phân nửa số linh cốt, nội đan thì cũng coi như đã giúp hắn không nhỏ.

Nếu vận khí tốt, tại Vạn bảo đại hội sắp tới, nói không chừng có thể có được thu hoạch khác nữa. Ngoài ra, số tài liệu còn lại thì có thể từ từ tìm đủ.

Hàn Lập trong lòng tính toán như thế, không chút hoang mang quay trở lại cửa hàng tài liệu lúc trước, chưởng quỹ sớm đã chuẩn bị xong một cái trữ vật trạc, cung kính chờ hắn ở đấy rồi. Hàn Lập nhận lấy trữ vật trạc từ tay tên chưởng quỹ, sau khi kiểm tra qua một chút, chân mày không khỏi nhíu lại.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, bên trong trữ vật trạc cũng không có bao nhiêu tài liệu hắn cần. Xem ra đúng là cần phải tìm hỗ trợ thu mua trong thời gian dài.

Hơi trầm ngâm một chút, sau khi trả cho chưởng quỹ một khoản linh thạch hắn liền rời khỏi cửa hàng. Hắn cũng không có tiếp tục đi tới địa phương khác nữa mà trực tiếp hoá thành một đạo thanh sắc cầu vồng hướng về khu vực chuyên môn phục vụ cho các tu sĩ cao cấp tại Thiên Uyên thành, Tụ tiên các.

Mặc dù danh xưng là Tụ tiên các nhưng thực tế Tụ tiên các là do nhóm mười mấy toà lầu các độc lập kiến tạo thành. Mỗi một toà lầu các này đều có mười ba tầng, thiết kế tinh mỹ, trang nhã dị thường, cách nhau hơn trăm trượng. Ngoài ra, xung quanh mỗi toà lầu các còn được thiết lập một tầng cấm chế cách ly lẫn nhau.

Như thế mà nói, lượng tinh thạch hao phí mỗi ngày ở nơi này chẳng những không ít mà còn ngay cả tu vi không phải Luyện Hư Tu trở lên thì căn bản ngay cả tư cách ở lại cũng không có.

Dĩ nhiên, Tụ tiên các này thật ra cũng chính là nơi dành riêng cho tu sĩ Luyện Hư Kỳ ở lại, mặc dù vẫn cho tu si Hợp Thể Kỳ ở lại nhưng trong trăm năm cũng không thấy được mấy người ghé lại. Cho nên, Hàn Lập tới đây cũng không có che giấu chút nào, đứng trước mặt chưởng quỹ trực tiếp để lộ ra một chút khí tức khiến cho vị chưởng quỹ Hoá Thần Kỳ này tự nhiên giật mình một trận, ngay sau đó cung kính đầy miệng sắp xếp cho Hàn Lập một gian lầu các tốt nhất, ngoài ra còn phái mấy thị nữ dung mạo xinh nhất tới phục vụ.

Hàn Lập căn bản là không có ý tứ ở lại đây lâu cho nên hắn chỉ miễn cưỡng để cho đám thị nữ quét dọn lầu các một phen, còn hắn thì tiến lên tầng cao nhất ngồi xuống đả toạ.

Sáng hôm sau, trong khi hắn đang ngồi trên bồ đoàn nhắm mắt đả toạ, bỗng nhiêu hai mắt khẽ động mở ra, miệng lầm bầm mấy câu:

"Quả nhiên đã tới rồi. Bất quá người này khí tức có chút xa la, tu vi cũng là Hợp Thể trung kỳ, xem ra cũng không phải là vị Thích trưởng lão lúc trước, xem ra có chút ngoài dự liệu."

Kết quả, một lát sau lầu dưới nhẹ nhàng truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo là thanh âm của một thị nữ có pha chút khẩn trương truyền ra:

"Khởi bẩm tiền bối, có Kim Việt thiền sư của bổn thành bái phỏng."

"Kim Việt đạo hữu! Tốt, ta biết rồi, ta sẽ xuống ngay."

Hàn Lập vừa nghe thấy cái tên này, trong lòng thoáng rùng mình một cái, không lưỡng lự trả lời. Đối với hắn mà nói, trong số trưởng lão của Thiên Uyên thành căn bản là hắn không biết mấy người nhưng vị Kim Việt thiền sư này chính là một trong hai vị tu sĩ phi thăng trong Trưởng lão hội. Vị Kim Việt thiền sư này năm đó cũng là đại danh đỉnh đỉnh của Nhân Tộc.

Chẳng qua, vị thiền sư này nghe nói xuất thân từ Phật tông, quanh năm ở bí địa trong thành bế quan không mấy khi ra ngoài. Cho nên, ngoài những người trong Trưởng lão hội ra thì cũng không có bao nhiều người được gặp qua.

Đại nhân vật như thế mà bỗng nhiên tới đây, khó trách những thị nữ của Tụ tiên các khẩn trương như thế. Bất quá, hắn đã từng là đảm nhiệm một vị trí trong Thanh Minh vệ, cho dù không phải vị Kim Việt thiền sư này thì hơn phân nửa Thiên Uyên thành Trưởng lão hội cũng sẽ phái người khác tới đây một chuyến.

Hàn Lập nghĩ thầm, một tay bấm quyết, ngoài thân linh quang chợt loé, thân thể thoáng chút mơ hồ không rõ.

Tại đại sảnh ở lầu một, một vị tăng nhân một thân đạm kim sắc cà sa, bộ dáng đang thưởng thức bức cổ hoạ trên vách tường, phía sau còn có mấy thị nữ đang đứng chờ một bên, vẻ mặt có vẻ cực kỳ hưng phấn. Đột nhiên tăng nhân quay người nhìn về góc trống không trong đại sảnh. Kết quả, sau một khắc, đột nhiên thanh quang chợt loé lên, một đạo nhân ảnh từ trong thanh quang không một tiếng động hiện ra. Nhân ảnh đó dĩ nhiên chính là Hàn Lập.

"Lão nạp Kim Việt mạo muội tới chơi, mong Hàn đạo hữu không lấy làm phiền!"

Sau khi tụng niệm một tiếng Phật hiệu, tăng nhân bình tĩnh hướng Hàn Lập thi lễ, nói.

"Không dám. Thiền sư đại danh đỉnh đỉnh, Hàn mỗ sớm đã ngưỡng mộ từ lâu."

Hàn Lập không dám chậm trễ, vội vàng ôm quyền đáp lễ, ánh mắt ngưng trọng đánh giá cẩn thận vị tăng nhân trước mặt một chút.

Chỉ thấy đôi lông mày của đối phương trắng bạch, dài tầm nửa thước, da mặt nhăn nheo, mắt híp, tựa hồ ngay cả hai mắt cũng khó có thể mở to ra được.

"Ha hả, Hàn đạo hữu, lão nạp cách đây không lâu được Thích trưởng lão truyền tin biết một hai. Nghe nói đạo hữu chẳng những ngắn ngủi mấy trăm năm từ Hoá Thần Kỳ tiến cấp tới Hợp Thể Kỳ, mà còn là phi thăng tu sĩ đã từng đảm nhiệm một chức vị trong Thanh Minh vệ. Không biết những chuyện này có thật hay không?"

Kim Việt thiền sư cười nhẹ một tiếng, thẳng thắn hỏi một câu.

"Kim Việt đạo hữu thật là người thẳng thắn. Không sai, điều này xác thực không giả. Hàn mỗ coi như thu được chút cơ duyên, nếu không sao có thể đạt được như ngày hôm nay."

Hàn Lập hơi ngẩn ra nhưng ngay sau đó cười lớn, nói.

"Ha hả, phàm là có thể tuy luyện tới cấp độ chúng ta mà nói, không ai là không có chút đại vận khí trong người. Bất quá, đạo hữu chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà tu vi tăng tiến đên mức này, đúng là từ cổ chí kim không có được mấy người."

Tăng nhân mặt đầy nếp nhăn, hiền hoà nói.

Hàn Lập tự nhiên tỏ vẻ khiêm tốn, khách khí mấy câu.

"Nghe Thích trưởng lão truyền tin, đạo hữu cũng không có ý tứ muốn gia nhập Thiên Uyên thành Trưởng lão hội. Chuyện này thật là đáng tiếc. Nếu không số trưởng lão phi thăng trong Trưởng lão hội cũng chỉ còn mỗi não lạp rồi."

Tăng nhân lời nói vừa chuyển, bộ dáng rất là tiếc nuối, nói.

"Một người? Tại hạ nhớ không lầm, trong Trưởng lão hội không phải là còn có Lôi La chân nhân sao? Chẳng lẽ..."

Hàn Lập nghe vậy liền ngẩn ra, nói.

"Lôi La đạo hữu trong lúc dị tộc công thành, đã vẫn lạc mà chết rồi."

Tăng nhân thở dài, cười khổ trả lời.

"Cái gì, có chuyện này sao! Hàn mỗ chỉ biết là Trưởng lão hội có hai vị đạo hữu vẫn lạc, thật không nghĩ tới lại có Lôi La đạo hữu ở trong đó."

Hàn Lập cả kinh, bộ dáng có chút ngoài ý muốn.

Tăng nhân nghe vậy, mặt sắc nghiêm nghị, sau khi niệm mấy tiếng Phật hiệu mới tục nói:

"Mặc dù đạo hữu đã cự tuyệt yêu cầu của Thích trưởng lão nhưng lão nạp cũng là một thành viên trong số tu sĩ phi thăng, lão nạp lần nữa hướng đạo hữu yêu cầu gia nhập Trưởng Lão Hội của bổn thành. Hàn đạo hữu hẳn là rất rõ ràng, số phi thăng tu sĩ chúng ta cùng tu sĩ bản địa có chút bất đồng, hơn nữa nhân số tu sĩ phi thăng trong Thiên Uyên Thành cơ hồ chiếm tới chín phần. Nếu có thêm đạo hữu gia nhập, chắc hẳn tình cảnh cùa tu sĩ phi thăng tại bổn thành sẽ được cải thiện ít nhiều."

Kim Việt Thiền Sư bộ dáng khuyên bảo, thần sắc ngưng trọng.

(DG: Chương này theo tác giả viết vốn dĩ đã kết thúc ngay tại câu "hơn nữa nhân số tu sĩ phi thăng trong Thiên Uyên Thành cơ hồ chiếm tới chín phần." nhưng tại hạ cảm thấy nó chưa đáng để kết chương, cho nên mới lấy thêm mấy câu của chương kế tiếp thêm vào để cho chỗ kết dễ hiểu hơi đôi chút.)

...