Chương 1273: Thiên kiếp chi nguy


...

Thân ở Linh giới, nên tất nhiên không thể vui nổi khi thú triều đến. Điều hắn quan tâm duy nhất hiện nay là làm thế nào để khôi phục pháp lực, bài trừ cấm chế của Băng Phượng trên người, lấy lại một thân thần thông ban đầu.

Theo như lời của phân thân Thiên Lan thánh thú năm đó thì Nguyên Anh tu sĩ cùng Hóa Thần tu sĩ cứ mỗi ba trăm nẳm phải độ qua một lần tiểu thiên kiếp. Hắn tuy hiện tại không có pháp lực nhưng cảnh giới vẫn còn. Ai biết được đến khi nào thì thiên kiếp buông xuống.

Nếu thực sự phải tiếp thiên kiếp của Hóa Thần kỳ thì với tầng bốn kim cương quyết hiện nay, không sử dụng các pháp bảo khác thì chết là không phải nghi ngờ.

Vừa nghĩ tới việc này, thần sắc Hàn Lập trầm xuống.

Phương pháp tốt nhất để giải quyết việc này là mau chóng tìm được Băng Phượng rồi giải trừ cấm chế của nhau.

Hắn và nàng ở trong không gian tiết điểm gặp phải chuyện ngoài ý muốn. Băng Phượng này dựa vào thiên phú không gian thần thông có thể xé rách không gian mà thoát khỏi tiết điểm, hẳn là cũng đang ở Linh giới. Hiện giờ bởi vì bản thân đang bị cấm chế khiến pháp lực hoàn toàn biến mất, có thể cấm chế do bản thân hạ xuống người Băng Phượng cũng có thể phát tác, cấm chế của hắn lợi hại thế nào hắn là người rõ nhất. Chỉ sợ tình hình của yêu nữ này còn không bằng mình hiện nay.

Nhưng cho dù có pháp lực đầy đủ mà muốn trong khoảng thời gian ngắn tìm được đối phương tại Linh giới rộng lớn này cũng là không có khả năng. Tại Tam Cảnh Thất địa, đều có những tồn tại hơn hẳn hóa thần.

Hiện giờ ngay cả năng lực tự vệ cũng không có, vậy sao có thể tìm được đối phương, điều này quả là mơ mộng hão huyền. Việc khôi phục pháp lực chỉ có thể trông chờ vào bản thân.

Vốn dĩ hiện tại hắn ngay cả một tia linh lực đều không thể hấp thu, không thể đem các thần thông bí thuật ra thi triển, một lần nữa tu luyện lại pháp lực cũng là điều không có khả năng. Còn về phần tìm tu sĩ cao giai khác hỗ trợ thì chỉ sợ sẽ phát hiện ra bí mật trên người hắn. Loại phương pháp này căn bản là tự tìm chết.

Hàn Lập ngồi ở trên ghế, sắc mặt âm tình bất định hồi lâu.

"Xem ra chỉ có thể đi theo con đường lúc đầu đã chọn." Ánh mắt của hắn chớp động, thấp giọng thì thào một câu, gương mặt có chút lo lắng.

Trước khi đến An Viễn Thành, Hàn Lập đã sớm nghĩ đến chuyện khôi phục thần thông. Trải qua hơn nửa thàng hòa nhập cùng nhóm phàm nhân, ngồi phân tích nhưng hắn chỉ nghĩ ra được một biện pháp. Phương pháp này chưa cần nói có tốt hay không, chỉ là thời gian hao tổn cũng sẽ không ít. Hơn nữa do lúc đầu hắn còn không hiểu biết về Linh giới nên trong lòng còn do dự, nhưng hiện nay cũng đã có những hiểu biết nhất định về linh giới nên sau khi chậm rãi phân tích, hắn không thể không chọn phương pháp này.

Nhất định phải tu luyện Kim Cương Quyết đến đại thành.

Theo như điển tịch quyết điển này ghi lại thì sau khi đem Kim Cương Quyết tu luyện đến tầng thứ bảy thì chỉ bằng thân thể đã có thể ganh đua ngắn dài cùng Nguyên Anh tu sĩ. Như vậy cũng có thể nói, chỉ bằng thân thể cũng có thể bài xuất cấm chế của Băng Phượng ra khỏi người.

Tới lúc đó, hắn tu luyện lại pháp lực một lần nữa, ngưng tụ lại Nguyên Anh sẽ đơn giản hơn nhiều.

Tuy nói là ngưng kết Nguyên Anh mất hơn trăm năm thời gian, nhưng hắn chỉ cần khôi phục lại một chút pháp lực thì có thể lấy lại túi trữ vật của mình, tránh để ở một địa phương không người như hiện nay. Bằng vào lượng linh đan linh dược mang theo có thể khiến quá trình này diễn ra nhanh hơn mấy lần.

Hắn nhất định phải đem cấm chế trong cơ thể hóa giải. Khi đó mới có thể một lần nữa ngưng kết Nguyên Anh, hoàn toàn khôi phục thần thông.

Dựa theo suy đoán của hắn thì nếu thực sự thiên kiếp phủ xuống thì đó cũng là chuyện gần ba trăm năm sau. Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của hắn, vì tiểu mệnh mà suy nghĩ, nên tất nhiên phải mau chóng tu thành Kim Cương Quyết.

Việc Kim Cương Quyết tu luyện khó khăn, Hàn Lập đã sớm biết từ miệng Thiên Lan thánh thú.

Cho dù linh giới linh khí nồng đậm vô cùng, có thể sử dụng bí thuật linh khí quán thể nhưng nếu thực sự đem Kim Cương Quyết tu luyện đến đại thành thì cũng rất ít ỏi.

Cho dù là có tư chất hơn người cũng căn bản không dám tự tin như vậy

Nhưng Hàn Lập cũng đâu có phải một người bình thường, không chỉ nói là từ khi hắn tu luyện từ phàm nhân lên hóa thần kỳ đã làm cho tâm tính hắn kiên nghị vô cùng, hơn hẳn tu sĩ linh giới. Cũng bởi vì thân thể đã luyện hóa sát khí, dùng thêm Thiên Thi Châu và Long Lân Quả nên đã trở lên mạnh mẽ vô cùng. Đặc biết là Long Thân Quả kết hợp cùng với Thối Cốt Quyết càng khiến cho thân thể của hắn không hề thua kém yêu thú.

Sau khi hắn tới Linh giới hắn lại đem cả hai nguyên anh tán đi, hóa thành tinh nguyên khổng lồ tiến nhập trong thân thể khiến cho tiềm lực của hắn lại lần nữa gia tăng.

Do có nhiều thuận lợi như vậy nên cũng khó trách Hàn Lập tự tin như vậy.

Điều khiến hắn lo lắng hiện tại là sự thống khổ cùng cực khi tu luyện công pháp này cùng với thời gian tiêu hao cũng dài.

Bởi vì rời xa khỏi thành thị có rất nhiều thú quần đê giai yêu thú thường xuyên lui tới đây. Với tình huống hiện giờ của hắn thì một mình tu luyện cũng không phải cử chỉ sáng suốt. Huống hồ càng về sau Kim Cương Quyết càng cần tăng cường chiến đấu, thể ngộ đột phá.

Nếu vậy thì cũng không ngại ở lại trong Thiên Đông thương hành một thời gian ngắn, nếu cảm thấy có gì không ổn thì rời đi cũng chưa muộn.

Về phần huyết chú văn thư thì vừa nhập vào người hắn đã bị thân thể ẩn chứa cường đại tinh nguyên luyện hóa sạch sẽ, đâu có thể ước thúc hắn.

Trong lòng đã có quyết đinh, Hàn Lập cũng không tiếp tục ở đâu nữa, mà mang theo những thư tịch này ly khai tửu lâu, cũng tùy tiện tìm một nơi hẻo lánh lấy những điển tịch đặt trong túi ra, hai tay hắn khẽ dùng lực.

Nhất thời quyển điển tịch dày cộp đã hóa thành giấy vụn bay đầy trời. Hắn lại đi vào một tiệm rèn, muốn xem xét. Hắn đưa giao cân kia cho thợ rèn, rồi chri vào mấy loại tài liều thấp giai trong cửa hàng phân phó vài tiếng, rồi lại đưa cho đối phương hai khối linh thạch cấp thấp.

Thợ rèn kia trước hết nghe Hàn Lập nói thì có chút ngẩn ngơ, nhưng sau khi cầm được hai khối linh thạch thì lập tức gật đầu liên tục, mặt mũi tươi cười.

Hàn Lập lúc này mới rời khỏi tiệm rèn. Khắp nơi trên đương đều dùng xe kéo bằng một con vật hai đầu, có chút giống hươu, có chút giống ngựa.

Hắn cũng không quản nó có lai lịch ra sao, hắn chỉ lấy ra một thỏi bạc ném tới, miệng nói – Như Vân Khách Điếm. Cả người nhanh như chớp đã lóe lên rồi tiến vào trong xe, lập tức khoanh chân ngồi nhắm mắt dưỡng thần

Thú xa này là do dùng các loại linh thú lành tính để kéo xe. Ở An Viễn Thành khắp nơi đường lớn đường nhỏ đều xuất hiện nhan nhản. Dù sao với quy mô của thành này, nếu không có thú xa mà đi bộ thì chỉ sợ đi từ khu vực này sang khu vực khác cũng phải mất đến vài canh giờ mà cũng chưa chắc đã đến.

Thú xa này có chút hoa mỹ, rõ ràng đều không thuộc loại thú xa chuyên để chở khách mà giống như xe tư nhân.

Hai xa phu vừa thấy Hàn Lập vọt lên xe thì đầu tiên là giận dữ, nhưng vừa thấy thỏi bạc trắng thì lại ngẩn ngơ, hơi chút do dự, rồi lập tức đánh xe chạy thẳng đề thành tây.

Hàn Lập ngồi xếp bằng trong xe, hắn nghe thấy tiếng xa phu:

"Thưa công tử, đã đến Như Vân khách điếm!"

Hàn Lập chậm rãi mở mắt, không nói lời nào bước xuống thú xa.

Chỉ thấy trước mắt xuất hiện vô số lầu các trạch viện, ngay trước mặt là một tòa lầu các cao lớn, có treo một bảng hiệu dùng cổ văn thư viết – Như Vân Khánh Điếm, đập vào mắt.

Mà ở lầu các hai bên thì phía trước hiên luôn có mái che bằng gỗ, các loại thú xa kiểu dáng khác nhau đang đứng ở đó, có vẻ chật chội. Đôi lúc lại vang lên tiếng kêu của thú xa.

Ánh mắt Hàn Lập rất nhanh đảo qua đó, rồi dừng lại ở vài gã tiểu nhị đang đứng tiếp đón khách nhân bên ngoài đại môn. Hắn khẽ ngoắc tay gọi một người trong số họ đến.

Tiểu nhị kia cũng rất thông minh, lập tức chạy tới.

"Khách quan, có chuyện gì phân phó. Ngài định dùng bữa hay ở trọ.

"Hôm nay có người của Thiên Đông thương hàng vào đây, ngươi biết bọn họ ở đâu không?" – Hàn Lập ném cho hắn một khối bạc vụn rồi hỏi.

"A. Ra là khách quan muốn tìm các vị đại gia của Thiên Đông thương hành. Để tiểu nhân dẫn đường cho ngài." Tiểu nhị nhận bạc, mặt mày hớn hở.

Hắn lập tức dẫn Hàn Lập đi vòng qua các lầu các, thẳng đến một trạch viện.

"Các vị đại gia của Thiên Đông thương hành đến rất nhiều, nên đã bao toàn bộ Tây viện. Tây viện cũng là khu tốt nhất trong bổn điếm…" Tiểu nhị vừa dẫn đường vừa nhiệt tình giới thiệu.

Hàn Lập nghe vậy cũng không nói gì, thần sắc vẫn như cũ.

"Ầy, Hàn huynh đệ, ngươi rốt cục cũng đã trở lại. Tốt rồi, Trương đại ca đã sớm dặn qua, nếu thấy ngươi thì lập tức dẫn ngươi đến gặp Hạ phu nhân. Mau đi cùng ta." Vừa đến phía trước Tây viện, thì một thanh niên đứng gác ở ngoài nhìn thấy Hàn Lập thì mừng rỡ bước tới, định nắm lấy tay Hàn Lập.

Hàn Lập khẽ nhíu mày, đầu vai khẽ rung lên, tức thì bàn tay thô ráp của đối phương định nắm lấy tay Hàn Lập lại trật mất mục tiêu.

Thanh niên này ngẩn ra, lắp bắp kinh hãi.

"Hóa ra là La huynh đệ. Phu nhân mà La huynh đệ nói là Phương phu nhân sao?" Hàn Lập mỉm cười, bĩnh tính hỏi.

Thanh niên này nguyên là một kỵ sĩ trong Thiên Đông thương hành, gọi là Tiểu Thất.

"Đúng vậy, chính là Phương phu nhân. Phu nhân nghe nói tới chuyện của ngươi thì cảm thấy rất tò mò, muốn gặp ngươi." Dị sắc trên mặt thanh niên họ La chợt lóe rồi biến mất, hắn cười nói.

"Tại hạ thân là một thành viên trong thương hành, Phương phu nhân triệu kiến thì tất nhiên tại hạ phải phụng mệnh mà đến. Làm phiền La huynh đệ dẫn đường." Hàn Lập cười khẽ, bâng quơ nói.

"Ha ha, đây là đương nhiên." Rốt cuộc thanh niên này cũng biết thân thủ Hàn Lập hơn xa mình, nên cũng không dám có hành động bất kính, hắn cười một tiếng rồi đáp ứng.

Hàn Lập ra hiệu cho tiểu nhị rời đi, rồi theo thanh niên họ La đi vào trong Tây viện. Trên đường gặp không ít thủ vệ thương hành, kỵ sĩ – chào hỏi không ngớt.

Hai người quẹo đông rồi lại quẹo tây mấy lần, sau đó lại đi qua hơn mười đại viện, rốt cục đã tới một khu tiểu viện.

Ở nơi này quả thực rất thanh tĩnh, đứng canh cửa còn hai đại hán đang khoanh tay đứng đó.

Hàn Lập vừa bước qua hai người, nhất thời bốn ánh mắt lăng lệ quét qua, khiến thân thể người ta như rơi vào hố băng.

...