Chương 980: Phá thành


...

Lý Tích chẳng bận tâm tới sinh tử của binh sĩ đang chạy về kia, hồ nghi hỏi Trình Giảo Kim:

- Sao tên đó bắn phó tướng mà không phải Dương Vạn Xuân?

- Ông thấy Dương Vạn Xuân chưa?

Lý Tích trầm tư lắc đầu, quay lại hạ lệnh phó tướng chuẩn bị tấn công, không cần Trình Giảo Kim giải thích, lão tướng trên tường thành kinh hãi ôm phó tướng đủ nói tất cả, nếu ông ta là Dương Vạn Xuân thì lúc này phải nấp đi, chứ không phải là xem tính mạng của phó tướng cao hơn mình.

Trình Giảo Kim ngạo nghễ nhìn tướng lĩnh sau lưng:

- Một lũ ngu xuẩn, nhớ kỹ, khi các ngươi nghĩ kẻ địch ngu xuẩn, rất có khả năng chính bản thân ngươi ngu xuẩn.

- Con mẹ nó, Lão Trình, có phải ông bày kế đâu, vênh váo cái gì, tên vương bát đản Vân Diệp, dùng kế vừa âm hiểm lại độc ác.

Khi mọi người đang nói chuyện, đội hình nỏ tám trâu vừa chạy xa đã quay về, quân sĩ trong hào như thỏ bị kinh hãi rời hào bỏ chạy, thuốc nổ đã được đốt.

Tới lúc này Tiết Nhân Quý mặt mày tím tái chạy về, thi thể cõng trên lưng cắm đầy mũi tên, nếu chẳng phải hắn chạy theo hình chữ Z như Vân Diệp nói thì sớm đã táng thân dưới nỏ tám trâu rồi.

Đoàn Hồng đưa hai nắm bông trắng cho Lý Nhị, ông ta lắc đầu, Lý Nhị có một sở thích quái đản, đó là thích nghe tiếng động đinh tai nhức óc này, người mà tiếng sấm cũng thích sao có thể bỏ qua thời khắc hưởng thụ như thế.

Tường thành tượng hồ nảy lên, tử sĩ Cao Ly như lắp cánh bay lên không, tiếng nổ không vang, cực trầm, sóng xung kích phát ra làm người ta ngạt thở.

Chiến mã hí liên hồi không ngừng đạp chân tại chỗ, mặt đất run chuyển làm chúng cảm thấy cực kỳ khó chịu, nhìn mảnh vỡ văng tới trước mặt không xa, Lý Nhị thở dài:

- Thành phá rồi.

Không đợi bụi đất lắng xuống, tiền quân của Vân diệp đã nhanh chóng xông vào, thủy quân lục chiến đội của thủy sư Lĩnh Nam vốn sinh ra vì những chiến trường chật hẹp này, Tiết Nhân Quý vừa đổi chiến giáp xung trận lúc đầu còn đi trước, nhanh chóng phát hiện ra, quân sĩ lục chiến đội xung quanh càng lúc càng nhiều, giết người càng nhanh, càng hiệu suất hơn mình, lau nước mưa trên mắt, mua phương thiên hoa kích đánh về phủ thành chủ, có lẽ tới đó có công huân mình muốn.

Người Cao Ly kháng cự cực kỳ kiên quyết, bất kể già trẻ nam nữ đều chiến đấu tuyệt vọng.

- Cẩu tử, thổi tù và, nhiệm vụ của chúng ta hoàn thành rồi, phải rút lui thôi, tay chúng ta không dính máu bình dân thì hơn, không cần lấy đầu bình dân lĩnh công.

Vân Diệp nhìn Huyền giáp quân mặc giáp đen xông vào như thủy triều, biết Lý Nhị bỉ chửi nhục, hiện giờ họ báo thù, tòa thành này không thể có người sống:

Cẩu Tử tuân lệnh, đứng trong mưa thổi tù ù ù, đây là tín hiệu tập hợp khẩn cấp, nghe thấy tiếng tù và quân sĩ không tới sẽ bị chém đầu.

Tiết Nhân Quý đang chém giết say máu, đột nhiên phát hiện chiến trường chỉ còn lại mình mình, những người khác đều nhanh chóng thoát ly chiến trường, khi tiến công họ luân phiên yểm họ nhau, khi rút lui cũng vậy, làm kẻ địch tưởng họ rút chạy tử thương nặng nề.

Tiết Nhân Quý cười hăng hắc, đây là lúc lập công dựng nghiệp, còn một mình thì sao, vung phương thiên hoa kích tiếp tục hướng về phủ thành chủ cao nhất.

Khi Vân Diệp gập ngón tay cuối cùng thì cả đội báo nhân số, không tệ, một nghìn hai trăm người đã về, tuy không ít người tập tễnh, nhưng còn sống là tốt rồi.

- Ha ha ha, Vân hầu quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, đám lão phu tấn công hơn nửa năm không làm được gì, Vân hầu dùng ba ngày đã hạ được thành An Thị, lấy máu rửa sạch sỉ nhục của bệ hạ, lão phu bội phục.

Giọng nói nham hiểm của Lý Đạo Tông vang lên:

- Vương gia, nếu ngài muốn cười thì mang nụ cười thật ra, nếu khó chịu thì cứ mở miệng chửi, ta đều tiếp nhận, chứ nói năng méo mó kiểu này thì quá đáng rồi.

- Ba tháng trước vì sao ông không hạ luôn núi đất đi? Vì sao đánh được mà bỏ dở? Chúng ta là tướng quân, không phải chính khách, chúng ta chỉ suy tính chuyện trên chiến trường, những chuyện khác do bệ hạ và Phòng tướng lo, nghe nói trong ba ngày vì ông lơ là, khiến bộ hạ tổn thất hơn nghìn người, nói cho ta biết, vì sao?

Lý Đạo Tông không ngờ Vân Diệp xưa nay luôn tốt tính lại chớp mắt bùng phát, bất kể trên triều đường hay chỗ riêng tư, Vân Diệp nói thế là không thích hợp, còn lớn tiếng rống lên như vậy là không biết lễ nghi, muốn tranh cãi nhưng thấy hai mắt Vân Diệp đỏ hồng, hầm hừ nói:

- Nhãi con vô lý.

Rội vội vã bỏ đi, ông ta có chút hổ thẹn với tướng sĩ vô tội bị chết.

Vân Diệp kéo lê thân thể mệt mỏi dẫn bộ hạ rời đi, trả lệnh cho Lý Nhị, Lý Nhị và đám Trình Giảo Kim ngồi dưới ô lụa vàng trò chuyện vui vẻ, thấy Vân Diệp bẩn thỉu đi tới, vẫy tay gọi y.

- Không tệ, biết thật thật giả giả, giả mà là thật, rèn luyện thêm vài năm có thể nắm đại quân rồi, tướng quân theo trẫm lập nghiệp nay đều đã già, cứ lội tuyết đội sương không tốt, quân ngũ là thế, lão tướng về ruộng, người trẻ lên thay, ngươi giúp trẫm vãn hồi thể diện, nói đi, muốn gì trẫm cũng đồng ý.

Lão Trình, Lão Ngưu, Hứa Kính Tông khẩn trương không nói ra lời, lo Vân Diệp đưa ra yêu cầu không thích hợp, bất kể là yêu cầu hoàng đế bỏ qua cho thái tử hay bách tính thành An Thị đều khiến hoàng đế nổi giận.

Vân Diệp mấp máy môi mấy lần, cuối cùng buông một tiếng thở dài:

- Vi thần mệt mỏi cực độ, xin bệ hạ cho thần về Lĩnh Nam nghỉ ngơi, gia tổ mẫu còn ở Lĩnh Nam cần thần phụng dưỡng, mong bệ hạ ân chuẩn.

Lý Nhị nghe thấy đám Trình Giảo Kim thở phào t hì bật cười:

- Cũng tốt, không quyết tâm làm đại sự, vậy giúp trẫm làm việc nhỏ, ấn tín thủy sư Lĩnh Nam giao cho ngươi, trẫm muốn ngươi phong tỏa Cao Ly, Tân La, Bách Tế trên lục địa.

Vân Diệp chẳng thèm hỏi vì sao Tân La, Bách Tề đều là đồng minh mà nhốt lại như lợn, tính mạng Lý Thừa Càn treo trên sợi dậy, còn quan tâm gì tới cái khác.

Dẫn quân về đại doanh, sai đầu bếp khao thưởng tướng sĩ, bản thân tới thẳng lều, chuẩn bị ngủ cho xong, có khi tỉnh dậy phát hiện ra tất cả chỉ là ác mộng.

Thắng trận, quân doanh reo hò vui sướng, thành An Thị không còn nữa, mọi người có thể về nhà rồi, Vân Diệp quấn mình trong chăn như con tằm, đầu cũng chui vào chăn, dặn Lưu Tiến Bảo trừ khi hoàng đế triệu kiến, dù Lý Đạo Tông có muốn đánh nhau với mình cũng phải đợi mình ngủ dậy đã.

Nằm trong chăn cũng không yên lành, trong đầu luôn có tiếng kêu gào thảm thiết, không phải của Trương Lượng, mấy ngày qua ông ta không kêu gào nữa, còn biết tập tễnh mò tới nhà bếp trong quân doanh của Vân Diệp kiếm cái ăn, ông ta rất tốt số, luôn kiếm được bát canh trứng, hoặc canh thịt bò, hoàng đế trừng phạt còn lâu mới kết thúc, Trương Lượng có chuẩn bị tâm lý.

Vân Diệp phát hiện ra tiếng kêu gào không phải tời từ bên ngoài, mà từ trong đầu mình, như máy ghi âm liên tục phát đi phát lại, tiếng kêu khô khốc không có chút tình cảm nào.

Bò dậy cầm vò rượu tu rất nhiều, chẳng những tiếng kêu thảm không còn, ngay bản thân nói cũng chẳng nghe thấy, nhân lúc còn chút lý trí, chui lại chăn, cứ thế thiếp đi.

Không biết ngủ bao lâu, bị tiếng chiến mã đánh thức, rên một tiếng, xương cốt toàn thân rã rời, khớp xương như bị rỉ, nhịn đau ngồi dậy, gọi Lưu Tiến Bảo, hầu gia ta hiện tay chân mềm nhũn không mặc được y phục, nhắm mắt đợi một lúc không thấy ai vào, tên này chạy đâu mất rồi.

Nỗ lực mở mắt ra, phát hiện một người đứng ở đầu giường, rất quen, mắt hơi hoa, cố lần nữa, nhìn rõ rồi, là Lý Thừa Càn.

Xong rồi, tên chết tiệt này bị hoàng đế đánh bại hay là bắt bắt sống? Xem ra trong thời gian mình ngủ xảy ra rất nhiều chuyện, chẳng lẽ mình bị liên lụy, hoàng đế khai ân nhốt tên chết tiệt này cùng với mình?

Nhìn thấy hắn chắp tay cười là sôi máu.

- Đứng cái gì mà đứng, đưa y phục của ta đây, giờ ngươi là tù phạm, lên mặt thái tử cái gì?

...