Chương 586: Nhổ răng cọp (1+2)


...

Đàn vịt bơi bên bờ cỏ dại um tùm, hồ lang đi lại trong rừng, quạ đen hót trong đám cây cối, mộ hoang cao ba mươi xích, có quỷ khóc nỉ non hàng đêm, cáo nhỏ vờn khô lâu, chuột to nghịch xương cốt, thảm thương đứt ruột người nhìn.

Lão Trình không ngờ đọc lại đoạn này cho Vân Diệp không sai một chữ, lão Ngưu cũng buồn bã nhắm mắt thở dài, lão Trình nói xong đoạn này thì cũng giống Ngưu Tiến Đạt nhắm mắt không nói.

- Nói như vậy, tiểu điệt phải đi Liêu Đông rồi?

Vân Diệp ngồi bên phải, ngẩng đầu hỏi Trình Giảo Kim và Ngưu Tiến Đạt. Đại Đường hiện nay có thể nói mưu sĩ như mưa, dũng tướng như mây, trọng trách thu hồi hài cốt tướng sĩ tiền triều dù thế nào cũng không thể đến tay y.

- Hôm nay giằng co cùng Cao Câu Li chính là Trương Kiệm, binh mã triều ta chưa, Trương Kiệm có lực khó làm, chỉ có xuất kỳ binh, dọc theo Liêu thủy ngược dòng mà lên, lén thu hồi hài cốt tướng sĩ mới là thượng sách.

Trình Giảo Kim cắn răng nói ra nguyên nhân, chi thuỷ quân cường hãn nhất Đại Đường chính là Lĩnh Nam thủy sư của Vân Diệp thống lĩnh. Nếu như Binh bộ đạt được mục đích, Lĩnh Nam thủy sư không thể nghi ngờ là chi quân đội thích hợp.

- Vì sao không phái sứ tiết chính đại quang minh đi trước thu hồi thi hài? Tiểu điệt không tin thủ đoạn ngoại giao lại không đạt được mục đích nho nhỏ này. Lấy thanh uy hiển hách của Đại Đường ta, Cao Câu Li không có khả năng không đáp ứng chuyện đó.

Tại hậu thế đần nhiều, Vân Diệp luôn luôn cho rằng đàm phán có thể là một thủ đoạn không tệ. Trình Giảo Kim, Ngưu Tiến Đạt cười lớn, tiếng cười khiến cho Vân Diệp cảm thấy như đang trong địa ngục.

- Thế gian này nào có việc tiện nghi vậy. Giết đồng bào của ta, khoe công hậu thế xong còn muốn chúng ta cúi đầu khẩn cầu mới bằng lòng trả thi hài, Vân Diệp, ngươi cảm thấy việc này tư vị ra sao?

Ngưu Tiến Đạt đối với kiến nghị của Vân Diệp khinh bỉ, lão Trình cũng không thèm nhìn Vân Diệp, hít sâu một hơi để cưỡng chế lửa giận của bản thân.

Đã hiểu, Vân Diệp xem như hoàn toàn hiểu, những người này căn bản là không định cúi đầu với Cao Câu Li. Dù phải đổ máu cũng không chịu tự hạ thân phận, cho nên hai người mới tìm đến y. Sợ rằng đám đại lão quân phương này đã sớm định kế hoạch, bởi vì thân phận bản thân đặc biệt, cho nên mới mời Trình Giảo Kim, Ngưu Tiến Đạt làm thuyết khách. Nếu như y không muốn đi thì bọn họ cũng hết cách, Lĩnh Nam thủy sư hiện nay đã là thân quân của hoàng đế, y có cả vạn lý do để từ chối mệnh lệnh của Binh bộ.

- Liêu thủy dài hơn nghìn dặm, hầu hết đều thuộc khống chế của Cao Câu Ly. Dọc theo đường đi, Đại Vương thành, Bạch Nham thành, Ô Cốt thành đều bên bờ Liêu thủy, ngài muốn ta thống soái thuỷ quân vừa mới một đường quá quan trảm tướng, lại phải tức tốc tới Cao Câu Ly mang về hài cốt tướng sĩ chiến vong sao?

Nếu như là gia sự thì không cần lão Trình, lão Ngưu lên tiếng, Vân Diệp tự nhiên sẽ vâng theo. Nhưng hiện tại nói chính là quốc sự, liên quan đến an nguy của một vạn ba nghìn danh tướng dưới trướng, Vân Diệp nhất định phải suy nghĩ chu toàn mọi việc.

- Tiểu tử, loại chuyện này là hảo sự tích được công đức vì tử tôn hậu thế, không được suy tính vì mình, chết vài người có sao, đã chết bao nhiêu người? Khi về lão phu sẽ đền bù cho ngươi gấp bội, đây là tâm nguyện chung của chúng ta.

- Trình bá bá nói quá lời rồi, tiểu điệt không phải là người không biết lợi hại, thế nhưng tiểu điệt cho rằng sự sống của một người so với cái chết quan trọng hơn nhiều. Nếu vì con dân Đại Đường, Lĩnh Nam thủy sư cho dù chết hết đến người cuối cùng, tiểu điệt cũng tuyệt không nháy mắt lấy một chút. Nhưng hôm nay lại vì mấy bộ hài cốt mà muốn bồi vào hơn một vạn tính mệnh, tiểu điệt cảm thấy không đáng. Binh bộ phải cho tiểu điệt toàn quyền, hơn nữa còn phải gánh chịu toàn bộ hậu quả chuyện này gây ra, bằng không tiểu điệt sẽ không đáp ứng xuất động toàn bộ binh mã.

Kì thật đến Liêu Đông cũng không trắc trở như bọn họ nghĩ. Ngược dòng Liêu thủy 600 dặm không phải là chuyện gì quá khó khăn. Đông Ngư đối với hải vực kia rất quen thuộc, chỉ cần khống chế Kim Nham Bình đảo là có thể ngăn cản đội thuyền khác tiến nhập Liêu thủy. Điều này đối với lục chiến đội đã hoàn thành huấn luyện cơ sở mà nói thì cũng không trở ngại, thế nhưng muốn hoàn toàn khống chế Kim Nham Bình đảo thì nhất định phải khống chế Ti Sa thành, bằng không sẽ gặp nguy hiểm vì đường lui bị đoạn. Công thành chiếm đất, chính là lưng mang tội danh xung đột biên giới, coi như là Lý Nhị đồng ý bản thân xuất phát, thì hắn cũng tuyệt đối không muốn phá vỡ cục diện yên tĩnh hiện nay giữa Đại Đường và Cao Câu Ly.

Trình Giảo Kim, Ngưu Tiến Đạt thấy Vân Diệp cố chấp thì cũng đành chịu, chuyển sang nói về đạo làm tướng với Vân Diệp. Hai người cũng không muốn ép buộc Vân Diệp, chỉ là bởi vì quân đội cần phô bày thực lực của mình cho người thiên hạ biết, rằng quân nhân Đại Đường cường đại hơn tướng sĩ tiền Tùy gấp trăm lần.

[Vô hướng Liêu Đông lãng tử ca] của Vương Bạc không phải tùy tiện mà viết, 'đừng đến Liêu Đông chết uổng' quả đúng đã nói hết hiểm trở của Liêu Đông. Năm đó Tùy Dương Đế Dương Quảng tự nhận không làm sai điều gì, môn phiệt Tùy triều đã sớm trải rộng khắp triều dã Đại Tùy, nếu như không tìm lấy một địch nhân cường đại, thuận tiện tiêu hao vũ trang của môn phiệt Liêu Đông thì Đại Tùy sẽ tràn ngập nguy cơ. Chỉ là trời không cho người toại nguyện, nguyện vọng của hắn tan vỡ, ngược lại còn đem tất cả tài phú tích lũy của phụ thân cùng số phận tiêu hao ở Liêu Đông, giang sơn thì tứ phân ngũ liệt.

Trình Giảo Kim, Ngưu Tiến Đạt đều là người kinh qua tràng tai nạn kia, nhất là Ngưu Tiến Đạt, phụ thân lão chính là lần đầu tiên xuất chinh Cao Ly thất bại, làm hại toàn gia ngoại trừ một mình lão thì đều chết hết. Cho nên từ lúc đó, Ngưu Tiến Đạt đã hận Cao Câu Li thấu xương, mong mỏi từng ngày Đại Đường sớm khai chiến với Cao Câu Li.

Tiễn hai vị trưởng bối đi rồi, Vân Diệp ngồi suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định đi nằm. Việc đi Liêu Đông sợ rằng không cách nào tránh được, cho nên y cũng không phí tâm. Tướng soái của Đại Đường nhất định sẽ cho y một kế hoạch hoàn mỹ, đến lúc đó y chỉ cần chấp hành theo là được. Thủy sư Đại Đường ở thời đại này còn chưa có đối thủ, càng không nói đến hạm đội được vũ trang đến tận răng này.

Vân Diệp viết mấy phong thư, phái gia tướng đưa cho mấy người nên đưa, sau đó bản thân trong nắng ấm sau giờ ngọ, ôm lấy chăn dày tiến vào mộng đẹp. Có cơ hội ngủ là chuyện tốt, chỉ sợ một khi đến Liêu Đông sẽ không có thời gian mà ngủ.

Thương đội Vân gia mấy ngày nay không ngừng vận chuyển thùng gỗ đến đại doanh thuỷ quân, cũng có thương đội vận chuyển đặc sản từ Tuy Châu tới, đó là một loại dầu đen tỏa ra mùi gay mũi. Hầu gia muốn một lượng rất lớn, mặc dù chưởng quỹ không rõ làm gì, thế nhưng chưởng quỹ nghĩ Hầu gia là người luôn luôn có thể biến những điều đơn giản thành thần kỳ, cho nên lần này chắc có lẽ cũng là như vậy.

Dầu đen đã đến quân doanh, Hầu gia lại lấy nồi lớn làm như chưng rượu. Không biết Hầu gia từ dầu đen chưng ra cái gì.

Chỉ thấy từ ống sắt dài chảy ra dịch thể màu vàng, Vân Diệp lại ngửi thấy mùi quen thuộc, bản thân năm xưa còn ở nông thôn có một tật rất xấu, chính là thích ngửi mùi khói xe ô tô, còn ngửi mãi không chán. Mãi đến sau này mới biết đó là do khí do xăng đốt mà ra, bí mật này chưa từng nói qua với ai, không ngờ hiện tại lại gặp.

Hỏi Lý Nhị về hỏa dược thì bị cự tuyệt thẳng thừng, không những không cho mà còn hạ khẩu lệnh sau này không được nhắc đến hỏa dược nữa, càng không được lén chế tạo. Về phần đi Liêu Đông hắn có thể làm bộ không biết, thế nhưng nếu như thất bại sẽ dựa theo quân luật xử trí, tuyệt không khoan dung.

Vân Diệp nghĩ Lý Nhị ngươi còn làm bộ, ngươi không đồng ý Đại Đường bố ai dám tự ý xuất động vượt quá nhân số thân vệ bản thân? Không có quân lệnh, thì Vân Diệp dù có nói phét bằng trời cũng sẽ chẳng có ma nào theo hắn đi phát rồ.

Không hỏa dược thì đành phải chế tạo đạn lửa, hai loại này đều là vũ khí uy lực lớn nhất Vân Diệp có thể làm được. Chưng hết xong chỉ còn lại hỗn hợp dầu ma-dút. Sai người cẩn thận đậy kín bình, để cách xa quân doanh, y không muốn còn chưa thắng lợi đã chết trước.

Liêu Đông hiện nay vẫn còn là một mảnh băng thiên tuyết địa, Đại Liêu hà cũng một mảnh man hoang, từ khi Bột Hải quốc biến mất, mấy năm nay Cao Câu Li thừa dịp Trung Nguyên chiến loạn lén lút vươn tới bờ Liêu thủy, định dùng biện pháp tằm ăn rỗi để từ từ cắn nuốt từng phần lãnh địa Đại Đường.

Cao Kiến Vũ nói đến cùng cũng là một người cơ trí, nhớ năm đó hắn mang theo 500 cảm tử quân dám công đến thành Bình Nhưỡng của đại tướng Tùy triều, đuổi viên tướng đó ra khỏi thành. Mặc dù mấy năm nay một mặt lén lút tu kiến Trường Thành, sẵn sàng ứng đối công kích của Đại Đường, một mặt lại không ngừng tìm kiếm kinh điển đạo giáo của Đại Đường, giả bộ kính cẩn nghe theo. Hắn lừa được người khác, nhưng sao có thể lừa được Vân Diệp. Trên lịch sử Lý Nhị công kích Cao Ly ba lần chưa một lần thành công, đây là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời hắn.

- Tướng quân, lẽ nào thuỷ quân chúng ta lần này cần phải đánh?

Lão Lại thấy Vân Diệp đứng cạnh thao trường xem thao diễn đã nửa canh giờ thì tới gần hỏi.

Vân Diệp thấy cả người hắn bắp thịt ngăm đen, phân phó thân vệ mang quần áo tới cho lão Lại để hắn mặc vào, lúc này mới nói:

- Sợ là chúng ta phải làm đại sự rồi, chỉ cần bệ hạ đồng ý yêu cầu của ta, chúng ta sẽ rất nhanh xuất phát. Chờ chúng ta đến đó, có lẽ cũng tới xuân về hoa nở rồi.

- Ha ha, mạt tướng đã biết. Liêu Đông, có thể là Liêu Đông, lại không biết thuỷ quân chúng ta là áp vận lương thảo, hay là hậu cần?

Lão Lại hỏi không sai, thuỷ quân Đại Đường rất ít tự mình công kích địch quân, thứ nhất thiếu thủ đoạn công kích cần thiết, ngoại trừ đối phó thủy sư địch nhân thì thật không có tác dụng quá lớn. Coi như là vận quân lương thì cũng phải xem sắc mặt ông trời, dựa theo lời của các đại soái thì: Đem then chốt thắng bại giao cho thủy sư chẳng khác nào treo số phận vào đũng quần ông trời cả.

- Lão Lại, chuẩn bị khổ chiến đi, lần này chúng ta không có tả quân, không có hữu quân, cũng không có viện binh, chỉ có thể dựa vào chính mình để hoàn thành việc người khác có muốn cũng không dám. Có thấy mấy lão gia này đứng trên đỉnh núi kia không? Chính bọn họ đút chúng ta vào miệng hổ đó.

Theo ngón tay Vân Diệp chỉ, lão Lại thấy trên sườn núi xa xa đứng một đám người, đều là lão soái. Một đám quay về đại doanh chỉ trỏ, hình như đang mưu đồ gì đấy. Thấy một màn như vậy, nhiệt huyết lão Lại thoáng cái vọt tới đỉnh đầu.

**********

Trong thủy sư đại doanh, Vân Diệp ngồi trên soái vị, đám tướng lĩnh Lý Tịnh, Lý Tích, Lý Hiếu Cung, Lý Đạo Tông, Tần Quỳnh, Úy Trì Cung, Trình Giảo Kim, Ngưu Tiến Đạt và Khâu Văn Trung cùng các lão soái liên can đều ngồi vây quanh trong đại sảnh, quay về địa hình Liêu Đông lải nhải.

- Tiểu tử, chỉ cần tốc độ của ngươi đủ nhanh, thì nhất định có thể trước lúc người Cao Ly kịp phản ứng an toàn rút ra. Lão phu rất tin tưởng bản lĩnh chạy trối chết của ngươi, chỉ cần ngươi không đi trêu chọc Tân thành, Đại vương thành của người Cao Ly thì hi vọng thành công ít nhất được 5 thành. Chúng ta đều là võ tốt chỉ biết xông pha, còn lại phải trông vào sự phù hộ của sư phụ thần tiên của ngươi rồi.

- Đích xác như vậy, cục diện xấu nhất chính là ngươi bị đại quân vây kín. Thế nhưng ngươi ở trong sông, bọn người kia cũng không có cách, chỉ cần ngươi gióng buồm cong đít chạy, chắc chắn là chạy được. Mặc kệ ngươi chết bao nhiêu người, tiểu tử ngươi nhớ kỹ, nhất định phải mang hài cốt về tới, còn binh tốt chết bao nhiêu người lão phu sẽ tiếp viện cho ngươi.

- Hà Gian vương nói không sai, thủy sư tốt như vậy nếu như không đánh mấy trận thì ai biết? Tương lai lão phu đông Cao Ly còn phải trông cậy vào thủy sư của ngươi tiếp tế chứ. Đến lúc đó lão tử khinh kỵ đột tiến, cũng không tin người Cao Ly có thể nhanh hơn móng ngựa của lão tử.

Trong đại sảnh huyên náo, những lão soái này dường như thoáng cái đã mất đi đầu óc, một đám phì phì nước bọt qua chòm râu. Không biết thì đừng nói, cả đám đều hi vọng thủy sư xung phong để giúp cho bọn hắn dò xét hư thực Cao Ly. Tiền Tùy trăm vạn đại quân còn chưa làm gì được, nếu y có thể thắng lợi dễ dàng thì quả thật trò cười vỡ bụng. Trình Giảo Kim, Ngưu Tiến Đạt không nói một lời, còn lại một đám võ biền thay nhau nói chủ ý cho Vân Diệp.

Bọn họ mặc kệ chết bao nhiêu người, chỉ cần Vân Diệp có thể mang hài cốt về tới là bọn họ lập tức mượn cớ khai chiến. Nếu như Vân Diệp không cẩn thận toàn quân bị diệt, như vậy trận chiến này nhất định không chết không dừng.

Quá cuồng đánh nhau rồi, hiện tại thiên hạ ca vũ thanh bình, lấy đâu chỗ nào mà đánh? Đối với những đồ tể khát máu này, thiên hạ thái bình chính là bi ai lớn nhất của bọn họ. Thỏ chết chó cũng vào nồi, không chim cung cũng vứt đi, những lời này lúc nào cũng như thanh lợi kiếm treo lơ lửng trên đầu bọn họ. Nếu không có chiến tranh, vậy thì sự tồn tại của bọn họ cũng không có ý nghĩa, bọn họ hiểu rất rõ điều này.

Đoạn thời gian trước, Lý Nhị hạ lệnh Thục trung đốn củi đóng thuyền, ai ngờ lại khiến ba châu tạo phản. Việc mất mặt như vậy khiến tướng quân tướng quân cả triều phát điên, ai cũng đòi dẫn đại quân bình diệt phỉ hoạn. Cuối cùng một vị giành được đi, dẫn theo hai vị tướng quân suất lĩnh một vạn tướng sĩ đi bình định. Nếu là ngày trước, việc này đúng là việc dùng dao giết trâu mổ gà, nhưng hiện tại làm gì còn ai quan tâm đến việc này? Chỉ cần có đánh nhau là bất chấp hết.

Lý Tịnh vỗ vỗ tay ý bảo mọi người yên lặng, lão cười với Vân Diệp:

- Ngươi là chủ soái thuỷ quân, việc có xuất chiến hay không ngươi cứ nói thẳng. Ngươi cũng thuộc quân phương, hiện nay hình thức ngươi cũng rõ, chúng ta cần một hồi đại chiến để chứng minh tác dụng của chúng ta. Ngươi xem trong năm qua có bao nhiêu lão tướng xui xẻo thì biết, quân nhân không chiến tranh lời nói không có trọng lượng. Trị quốc chúng ta không phải là đối thủ của quan văn, chỉ có hai quân giằng co bọn họ mới ngoan ngoãn nghe chúng ta điều khiển. Ngươi thân là một phần tử của quân phương, không thể không quả quyết.

...