Chương 391: Oan gia ngõ hẹp


...

Nghe được Đậu Yến Sơn lễ độ gọi, Vân Diệp lắc đầu, nhìn tráng hán từ xung quanh tụ tập lại, y cười một cách miễn cưỡng, chắp tay nói:

- Ly biệt mấy năm, tiểu đệ vẫn thế, nhưng Đậu huynh thì đã hao gầy đi rất nhiều.

Đậu Yến Sơn cười đến cong cả lưng, thật vất vả mới thôi cười, tiến lên một bước nắm lấy tay Vân Diệp:

- Vân huynh thân tại Phú quý thôn, phong thái vẫn như trước là điều tất nhiên, không giống tiểu đệ cầu sinh trong lang bạc kỳ hồ, sống sót trong gian khổ, có được hình hài con người thấy Vân huynh đã rất may rồi, đâu dám cầu nhiều.

Vân Diệp đẩy ra tay của Đậu Yến Sơn nghiêm mặt nói:

- Hôm nay ta rơi vào tay của ngươi, tự nhiên không dám yêu cầu gì, cho ta một cái chết vẻ vang được không?

Trong mắt Đậu Yến Sơn không giấu nổi vui mừng, nhưng lại xụ mặt nói:

- Vân huynh nói gì vậy, ngươi ta huynh đệ gặp lại, tự nhiên phải chong đèn trò chuyện, sao lại nhắc tới chuyện chết ở đây, tiểu đệ tại Nam Chiếu nhận được Tham Qua nữ vương chiếu cố, có một mảnh cơ nghiệp nho nhỏ, lại còn thêm Tham Qua nữ vương quan tâm lo lắng ta, bất giác đã sống ở đó hơn nửa năm, ngoài phiền muộn, nghĩ đến Trường An còn có cố hữu vô số, trở về Trường An thăm bạn, không ngờ ở chỗ này gặp được Vân huynh, quả thật tiểu đệ rất may, hay là mời Vân huynh cùng về Nam Chiếu ở một thời gian, có được không?

Vân Diệp ngẩng đầu nhìn sắc trời, lúc này đã lúc chim về tổ, lại không biết con chim mình này có cơ hội trở về hay không.

- Tiểu đệ đoán là vị Tham Qua nữ vương quan tâm lo lắng kia hiện tại nhất định đã an nghỉ dưới lòng đất, thịnh tình của Đậu huynh sao lại một nữ vương Man tộc bình thường có thể nhận được. Hôm nay thịnh tình này lại đặt ở trước mặt tiểu đệ, từ chối sợ rằng không thích hợp, cũng được, từ lâu nghe nói Nam Chiếu phong cảnh tươi đẹp, sánh vai đi cùng Đậu huynh có ngại gì, chỉ là có thể cho phép tiểu đệ viết một phong thư cho lão tổ mẫu ở nhà, đỡ bà ấy phải lo lắng.

Khóe mắt Đậu Yến Sơn nhảy một cái, mỉm cười đồng ý, sai bộ hạ lột vỏ cây, lấy bút mực đưa cho Vân Diệp, còn mình đứng một bên quan sát.

Thấy Vân Diệp viết xong, Đậu Yến Sơn ra vẻ thụ sủng nhược kinh liên tục tạ lỗi:

- Ôi, hai ta huynh đệ một hồi, sao gánh nổi xưng hô trưởng bối, Vân huynh quá khiêm tốn rồi, quá khiêm tốn rồi.

- Ngươi cũng không muốn khắp nơi là quan binh, dẫn đến bản thân nửa bước khó đi chứ.

Đậu Yến Sơn không nói thêm gì nữa, dẫn đầu bước trước, nhóm người dọc theo tiểu đạo trong rừng, không bao lâu thì đi tới bờ sông Bá, một chiếc thuyền lớn dừng trên mặt sông, treo Khí Tử Phong Đăng trên viết Hà Đông kiểm giáo, hẳn là đến khu vực này rồi. Vân Diệp sờ mặt Vượng Tài, cáo biệt với nó, chỉ hy vọng cái đồ tham ăn này còn nhớ đường về nhà.

Đoàn người lên thuyền, người chèo thuyền dùng sào trúc đẩy bờ sông, thuyền dần dần rời khỏi bờ chạy tới giữa sông.

Vượng Tài hình như mới phát hiện mọi người đi rồi, bỏ lại mình một mình trên bờ, nó vội vàng chạy dọc theo bờ sông, liên tục kêu to, thấy thuyền còn không có ý dừng lại liền nhún người nhảy xuống bờ sông, dưới lòng sông đen ngòm chỉ lộ ra cái đầu, cố gắng lội tới chỗ thuyền.

Bất đắc dĩ trên thuyền đã nổi buồm, lại còn xuôi dòng, Vượng Tài bất kể cố gắng ra sao đều không đuổi kịp thuyền, trên mặt sông thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu lo lắng của nó.

Vân Diệp rơi lệ đầy mặt, nếu như Vượng Tài về nhà, đây là kết quả tốt nhất rồi, nhưng nó lại tự tìm tử lộ.

- Dừng thuyền, Đậu Yến Sơn, bằng không hiện tại ngươi có được cũng chỉ là thi thể của ta.

Đậu Yến Sơn rất hứng thú nhìn Vượng Tài vùng vẫy giữa dòng sông, lại nhìn Vân Diệp rơi lệ đầy mặt, hắn cười nói:

- Vân huynh, không phải một con ngựa thôi sao, tiểu đệ đố nó có thể kiên trì thời gian một nén nhang, huynh xem thế nào.

- Dừng thuyền.

Thanh âm trầm thấp của Vân Diệp giống như từ trong cổ họng rặn ra, một chân đã vượt qua mép thuyền, chỉ cần Đậu Yến Sơn vẫn kiên trì tiếp tục đi, y chuẩn bị ở chỗ này kết thúc tính mệnh của mình, mặc dù không biết Đậu Yến Sơn vì sao không lập tức giết mình, nếu không giết, đó chính là hữu dụng, tính mệnh hiện tại là tiền vốn duy nhất của Vân Diệp.

Đậu Yến Sơn tàn bạo nói với Vân Diệp:

- Ta vô số lần ở trong mộng nhìn thấy ngươi, đều hận không thể lập tức đem ngươi bầm thây vạn đoạn, thế nhưng thấy ngươi, ta lại do dự, giết ngươi như thế, là không tôn trọng đối với ông trời, cho nên ta đã nghĩ đưa ngươi về Nam Chiếu, chuẩn bị xem ngươi ở nơi cùng hoang tuyệt vực có phải cũng có năng lực hay không, ngươi có chết hay không, ta cũng không quan tâm, chỉ cần có thể khiến ngươi cảm thấy đau khổ, lòng ta đã thoải mái, muốn ta cứu ngựa của ngươi, nhất định phải trả giá đắt.

Vân Diệp lập tức tháo xuống ngọc bội bên hông, nói với Đậu Yến Sơn:

- Có miếng ngọc bội này, ngươi có thể lấy 500 lượng vàng trong tiền trang Lạc Dương, cứu ngựa lên, nói cho ngươi mật ngữ.

Tất cả mọi người quay đầu nhìn Đậu Yến Sơn, từ vẻ mặt ẩn hàm xanh xao của họ, Vân Diệp biết họ thiếu tiền, rất thiếu.

Đậu Yến Sơn có vẻ ngại ngùng, đích xác, để một đứa thiên kim chi tử lưu lạc thành mã tặc, trong nội tâm cao ngạo của hắn không thể tiếp thu.

Mỗi người đều có nhược điểm, bản thân Đậu Yến Sơn có thể cao ngạo, thế nhưng thủ hạ của hắn cần thức ăn và quần áo, hai năm sống vất vả, khiến khát vọng đối với tiền tài của mỗi người họ đã đến cực hạn.

500 lượng hoàng kim, chỉ cần cứu một con ngựa mà thôi, nhìn lão quản gia tóc trắng xoá còn có ánh mắt cầu xin, Đậu Yến Sơn bất đắc dĩ khoát khoát tay.

Lập tức thuyền thả mỏ neo xuống, thuyền ngừng lại, Vượng Tài đã đạp chân lung tung trong vô lực, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị nước sông nhấn chìm, nhìn thấy Vân Diệp ở phía trước chờ nó, lập tức tinh thần tỉnh táo, theo dòng nước bơi đến bên cạnh thuyền, há miệng cắn lấy dây thừng trên thuyền không thả ra nữa.

Những người đó nể mặt vàng dùng sợi dây buộc bụng Vượng Tài, dùng ròng rọc kéo Vượng Tài lên, một người trong đó còn dùng dây buộc lấy cổ Vượng Tài, thấy Vượng Tài bị thắt lè cả lưỡi ra, Vân Diệp giận dữ, đạp cho tên ngu xuẩn đó một đạp. Nô bộc chính là nô bộc, biết Vân Diệp là hầu gia, theo thường lệ chuẩn bị quỳ xuống cầu xin tha thứ, nhưng trong giây lát nhớ tới Vân Diệp cũng chỉ là tù nhân, muốn đá trả lại nhịn xuống, tức giận tiến lên giúp Vượng Tài lên thuyền.

Vượng Tài vừa lên thuyền, ngay cả nước trên mình cũng không rũ đi đã dúi đầu vào trong lòng Vân Diệp làm nũng, hình như đang oán y không nên bỏ nó lại.

Đậu Yến Sơn đang thưởng thức ngọc bội bị nước khắp bầu trời làm bừng tỉnh, nổi giận đùng đùng ngẩng đầu nhìn thì phát hiện Vượng Tài đang vẩy nước lên người mình.

Không tiện chấp nhặt với súc vật, thu ngọc bội vào trong người rồi nói với Vân Diệp đang lau người cho Vượng Tài:

- Vân huynh, ngọc bội như vậy tiểu đệ trước đây cũng có mấy cái, chẳng qua đến cuối cùng đều biến thành tiền, không nuôi nhà không biết gian khổ trong đó, lần này trong nhà đại biến, mới biết dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng là gian nan thế nào, đối với tài phiên vân phúc vũ phát tài của Vân huynh, thật sự là vô cùng ngưỡng mộ, không bằng chúng ta thảo luận một chút, thế nào?

...