Chương 294: Gió Phương Nam Bắt Đầu Thổi


...

Vân Diệp không nỡ lòng nhìn dáng vẻ thất vọng của Khúc Trác, cảnh ngộ và sự kiên cường của hắn khiến Vân Diệp có thiện cảm ở múc độ nhất định.

Y không nghe thấy tiếng thở dài thất vọng, cũng không nghe thấy tiếng khóc, chỉ có tiếng hoan hô, Vân Diệp ngạc nhiên ngẩng đầu lên, phát hiện Khúc Trác cười hạnh phúc, không hề ủ rũ, chỉ cười rất đơn thuần.

Có lẽ phát hiện ra vẻ mặt lạ lùng của Vân Diệp, Khúc Trác nói lớn:

- Tiên sinh, Ngọc Sơn thư viện là thư viện tốt nhất của Đại Đường, là thư viện hoàng gia, tiên sinh nói nguyên nhân từ chối là vì học thức của vãn sinh không đủ phải không?

- Đúng là như thế, chính vì học vấn của ngươi không đủ tiêu chuẩn, không có nguyên nhân khác.

Vân Diệp đột nhiên hiểu ra vì sao hắn hoan hô, cũng bật cười:

- Không sợ tiên sinh chê cười, vãn sinh không biết được mấy chứ, chữ viết toàn từ bia đá ở mếu vẽ lại, vãn sinh biết học vấn của mình không đủ, cho nên vãn sinh không tới thư viện làm học sinh, mà muốn làm tạp dịch, tiên sinh thấy sao?

Câu này khiến Vân Diệp muốn hộc máu, mình bị một cái tên không biết mộ cái chó gì cho vào tròng, luôn mồm vãn sinh, vãn sinh làm Vân Diệp hoàn toàn cho rằng tên này tới làm học sinh, ai ngờ hắn chỉ muốn làm tạp dịch, học sinh không có tư cách, chẳng lẽ tạp dịch cũng không có tư cách?

Từ chối người ta một lần, không tiện từ chối lần thứ hai, đặc biệt tên này còn đem cả kinh nghiệm kiếm việc làm ở hậu thế ra, Vân Diệp muốn xem xem thứ yêu nghiệt này rốt cuộc đi tới mức nào trong thư viện.

Dù sao bây giờ thư viện toàn yêu nghiệt, vừa có một tên xách thùng nước đi qua, dưới thác nước có một tên đang nghịch khung sắt, trong đồ thư quán có một tên trừ lúc ăn ngủ đi học thì không rời nơi đó, trong bãi cát lúc nào cũng có hai tên ngu xuẩn đánh nhau, chỗ Tôn Tư Mạc còn có một tên thích đem sắt, thép còn có cả bạc vay của Úy Trì đại ngốc ném vào axit, nguyên nhân chỉ vì muốn xem có biến hóa gì.

Mạnh Hữu Đồng suốt ngày nhìn trời, ảo tưởng bản thân có một ngày bay lên, Kim Trúc suốt ngày lôi Hoàng Thử đi tìm mổ cổ, Ly Thạch ngồi bên bộ xương rồng nghĩ tới quá khứ và tương lai, Triệu Duyên Linh dùng cân cân nước, cả nhà Công Thâu gia dùng củi làm cung điện nhỏ.

Còn về bọn điên phần vác dù trên lưng nhảy xuống vách núi, hay lấy châm đâm lên người mình, thao thao bất tuyệt diễn giảng với cây, thì chẳng là gì trong thư viện.

Khúc Trác khom lưng rụt vai làm bộ dạng nô phó, nhưng mắt tham lam nhìn giá sách, Vân Diệp mỉm cười, không ít yêu nghiệt rồi, thêm một tên thì sao?

…..

Tục ngữ có câu bảy ba tám tư, diêm vương chẳng gọi cũng tự đi, Lý Cương bình an vượt qua được cửa ải bảy mươi ba, mai chuẩn bị đại tho, do không phải thọ tròn, ông ta chuẩn bị mời đám lão hữu tới uống một bữa là được. Trong nhà chỉ có lão thê và đứa cháu họ xa ở bên cạnh, rất cô đơn.

Vân Diệp đôi khi cũng áy náy lắm, thấy mình nhốt một ông già bảy mấy tuổi ở thư viện không cho đoàn viên với con cái là một loại hành vi rất tàn nhẫn, muốn mời ông nghỉ một thời gian, ít nhất cũng về thăm nhà. Ai ngờ Lý Cương nghe vậy thì cười thoải mái, nói cả đời mình bình thường vô vị, khó lắm mới có cơ hội lưu danh thiên cổ, nếu chỉ vì tình cảm riêng tư mà bỏ lỡ mới là tiếc nuối ngàn đời.

Vân Diệp là cái tên phổi bò, nếu như Lão Lý không để ý thì đương nhiên y càng chẳng để ý, đời sau thấy nhiều người gia neo đơn, Lão Lý có lão thê và cháu ở bên là tốt lắm rồi.

Cháu Lão Lý là hán tử chất phác, thê tử là khuê nữ tiểu hộ, hai phu thê biết chỉ cần chăm sóc tốt phu phụ Lão Lý là cả đời mình không lo cơm ăn cái mặc cho nên cũng rất tận tâm.

Lão Lý cũng hài lòng, chỉ là đầu mỗi tháng lại ngồi lỳ trong phòng, trái tính trái nết, cả lão thê lẫn đứa cháu đều tránh cho xa, không dám trêu vào.

Sau khi cho bánh ga-tô vào lò, Vân Diệp vác cuốc ra vườn hoa, khi đi thảo nguyên y đã chôn một vò rượu dưới gốc mai, muốn nó dính tí nhã khí của văn nhân, chẳng biết được tí nào chưa, mai là đại thọ Lão Lý rồi, thế nào phải có thứ tử tế một chút, tránh bị người ta cười.

Gặp ma rồi đào nửa ngày chả thấy đôi, đào một cái hố cực lớn cũng không thấy.

- Ai trộm mất rượu của ta rồi?

Thấy hầu gia gầm rú trong vườn hoa, đám phó dịch nha hoàn nơm nớp lo sợ, lần đầu tiên Vân gia có chuyện mất đồ, Tân Nguyệt dìu nãi nãi từ trong phòng ra, thấy Vân Diệp hầm hầm truy hỏi từng phó dịch một.

- Diệp Nhi, mất cái gì mà phải giận như thế? Nếu như mất rồi thì thôi, nãi nãi đền cho.

Nãi nãi cười an ủi, hoàn toàn coi y như trẻ con để dỗ, Tân Nguyệt ở bên cười chảy nước mắt.

- Năm ngoài cháu đi có trôn một vò rượu dưới gốc mai, giờ không thấy đâu nữa, cái này cháu chuẩn bị chúc thọ Lý lão tiên sinh vào ngày mai.

Vân Diệp không chịu, quyết làm tới cùng:

- Ui chao, cháu ngoan à, vậy cháu tìm nhầm người rồi, không liên quan tới đám phó dịch, cháu phải tìm nãi nãi mới đúng. Cháu không thấy vườn hoa khác với lúc cháu đi à? Gốc mai cháu đào mới trồng lúc khai xuân đấy, làm gì có vò rượu nào ở đó.

Nhìn bốn xung quanh, tựa hồ khác trước nhiều rồi, thêm nhiều cây cối, riêng mai có mấy gốc, trước kia cả vườn chỉ có độc một cây, vậy thì toi rồi, trừ khi đào cả lên thì không thể nào tìm nổi nữa.

Thôi bỏ, cái vườn hoa này do nãi nãi chuyên môn kiếm loài hoa lạ về trồng, đào hết lên thì được không bằng mất, kiếm thứ thay thế là được, nghĩ xem, rượu nho cũng không tệ, thương đội của Trình gia quanh năm qua lại với Tây Vực, kiếm ít cực phẩm chắc không phải vấn đề.

Tức lên thiếu chút nữa quên bánh ga-tô ở trong lò, ước chừng thời gian cũng tới rồi, liền đem bánh nướng chín ra, cũng được, tổng cộng nướng ba cái hai nhỏ một to, bóc lớp vỏ cháy bên ngoài ra, không phải lo lãng phí, mấy đứa muội muội đã há miệng đợi rồi, bọn chúng thích nhất là ăn lớp vỏ ngoài, đặt cánh bánh nhỏ lên cánh bánh lớn, giữa phết một lớp mật ong, thế là dính chặt vào nhau, bánh ga-tô ba tầng làm xong, chưa quết mứt quả lên được, nếu không không còn tươi nữa, đợi mai trước khi tặng hẵng phết, mùi vị nhất định làm người ta yêu thích.

Dùng vải màn thấm nước phủ lên, dặn mấy đứa muội muội tham ăn không được ăn vụng, chuẩn bị lắp xe cho Vượng Tài tới Trình gia ăn cướp.

Vượng Tài càng lúc càng béo rồi, cái bụng tròn xoe chẳng biết ăn bao nhiêu thứ, ngựa đực nhà người ta thì đã mùa động dục, chỉ mình nó là thảnh thơi đi khắp nơi kiếm cái ăn, chẳng biết có phải rời bầy quá sớm làm nó mất đi công năng không?

Cúi mình nhìn chỗ riêng tư của Vượng Tài, không có vấn đề gì cả, hôm qua còn thấy nó không biết xấu hổ kéo cái thứ lủng lẳng đó đi khắp chợ, sao lại không có hứng thú với ngựa cái gì?

Vì vấn đề con cháu của nó, Vân Diệp chuyên môn nhốt nó và mấy con ngựa cái vào cùng một chỗ, mã phu báo lại, ngựa cái cứ sán tới, nhưng nó chẳng bao giờ để ý, còn bị đám ngựa cái ăn sạch đồ ăn khuya.

Béo phì khiến cho khả năng tình dục suy giảm? Vấn đề quá nghiêm trọng rồi, Vượng Tài phải giảm béo, hơn nữa không được trì hoãn, sau này ra ngoài là bắt nó kéo xe, không để nó làm theo ý thích được nữa.

Nhưng vừa lắm xe lên, Vượng Tài liền dụi đầu vào lòng Vân Diệp, ra vẻ tổn thương ghê lắm, giống đứa bé bị ngược đãi tìm được người lớn mách, thiếu mỗi khóc thôi, sợ nhất là chiêu này của nó, nghĩ mãi cuối cùng không đành lòng, liền tháo xe ra.

Xe vừa mới được tháo tật cũ lại tái phát, cắn áo Vân Diệp muốn ra ngoài.

Cưỡi một con ngựa khác, buộc Vượng Tài đằng sau, đánh thẳng tới Trình gia.

Trình gia hiện không thích ở trong thành Trường An nữa, gần như tất cả các đại tộc đều như vậy, chỉ cần không lên triều là sẽ xuống nôn thôn, quy củ trong thành ngày càng khiến người ta không ưa nổi.

Vào Trình gia chẳng bao giờ phải thông báo, gác cửa chỉ khom người gọi một tiếng thiếu gia, không khác gì gọi Trình Xử Mặc, dẫn ngựa của Vân Diệp vào chuồng, mời hộ vệ vào phòng gác uống trà, còn về Vượng Tài, đây cũng là nhà nó, ở ba nhà Vân, Trình, Ngưu nó có thể đi đâu tùy thích, quen được thuộc lối tới chỗ nữ tử hay cho nó ăn kẹo.

Có những chỗ Vượng Tài có thể tới nhưng Vân Diệp lại không tiện, ví như chỗ Cửu Y, đã lâu không gặp, nữ tử phong trần ngày nào đã thành hào môn quý phụ, tuy chỉ là thị thiếp, nhưng nàng cũng có phẩm cấp, theo tước vị Trình gia, nàng được phong cửu phẩm mệnh phụ, cái bụng cũng rất giỏi, đã sinh cho Trình Xử Mặc một nữ nhi.

Đây là kết quả tốt nhất, nếu như sinh nhi tử, một khi công chúa tiến môn, với tính khí của Thanh Hà công chúa, nàng có thể đi đầu thai được rồi.

Phải nói Cửu Y là cô gái tốt số, Trình gia tiếng là quý tộc, nhưng là quý tộc đời đầu, lại xuất thân võ tướng, quy củ không nhiều, nếu là nhà khác hoặc Trình gia độ hai chục năm nữa thì nàng đừng hòng qua nổi cửa, nếu có cũng chỉ là thị thiếp được công khai ngủ với chủ nhân thôi, đừng nói tới thân phận, những nữ tử phong trần như càng được chuộc về chơi bời chán đem tặng là bình thường.

Nữ nhi nàng vừa mới một tuổi, lúc này đang nằm trên cái bụng trần của Trình Xử Mặc ngủ, nhấp nhô theo nhịp thở của phụ thân, như đang nằm trong nôi, ngủ say sưa, Cửu Y ở bên quạt cho hai cha con, vừa quạt mát vừa đuổi ruồi muỗi, trong mắt ngập tràn hạnh phúc.

Vượng Tài gõ móng lọc cọc đi vào, đó là dấu hiệu Vân Diệp sắp tới, Cửu Y liền chỉnh lại y phục xộc xệch, đứng dậy nghênh tiếp. Do trời nóng bức, lại ở tiểu viện riêng, Cửu Y chỉ mặc một chiếc áo yếm hồng, ngoài khoác lụa mỏng, khoe làn da trắng bóng khỏe khoắn của thiếu nữ tuổi xuân, từ vị trí của Vân Diệp có thể nhìn thấy đường cong mập mờ do tia nắng nghịch ngợm chiếu qua lớp sa mỏng, quả thực là chỗ cần cong nên cong, chỗ cần tròn nên tròn, khác xa cô bé mấy năm trước y gặp rồi, nếu Cửu Y trước kia thế này, Vân Diệp không rõ mình có nhường cho Trình Xử Mặc không? Phi lễ vật thị, không muốn Cửu Y xấu hổ, Vân Diệp kín đáo chuyển ánh mắt ra chỗ khác, miệng vẫn cười tự nhiên.

Quy củ nhân gian không tồn tại giữa Vân Diệp và Trình Xử Mặc, Trình Xử Mặc có thể kiệu Tiểu Nha chạy khắp vườn hoa Vân gia, có thể chơi cờ nhảy suốt cả ngày với đám Tiểu Nam, cùng lão nãi nãi, Tân Nguyệt làm cơm mà chẳng phải cố kỵ gì, thân huynh đệ cũng chỉ đến thế mà thôi.

Có lẽ mùi sữa trên người tiểu nha đầu rất thơm, Vượng Tài thè lưỡi liếm lên cái mông trắng mịn lộ ra ngoài của tiểu nha đầu, thấy vị không ngon, lắc đầu, mũi phun phì phì bắn hết nước bọt lên mặt Trình Xử Mặc.

- Mưa à?

Trình Xử Mặc mơ mơ màng màng tỉnh lại ngáo ngơ nhìn bốn xung quanh, thấy cái đầu to đùng của Vượng Tài ngay trước mặt bực mình đẩy ra:

- Xéo, vừa mới ngủ đã tới phá.

Bế nha đầu đứng dậy, thấy Vân Diệp tức thì mỉm cười, hai huynh đệ thời gian qua không gặp nhau mấy, Trình Xử Mặc bị hoàng đế đeo cho chức danh túc vệ nội thị, suốt ngày làm việc trong hoàng cung, tất nhiên không có nhiều thời gian chạy tới Ngọc Sơn, giờ gặp nhau rất vui mừng.

- Ta vừa nghe gác cửa nói hôm nay ngươi nghỉ, thế nào, công việc tốt chứ?

- Có gì mà tốt với không tốt, túc vệ toàn là con cháu công huân, đi làm thì bốc phét, hết giờ thì ăn uống đánh bạc, đám người Bách kỵ ti gài vào sẽ xử lý tốt công việc, ca ca tối đa chỉ mặc khải giáp, làm cột gỗ ngoài cửa điện, có điều là quan minh sơn tử khải thực sự, để ta mặc cho ngươi xem.

Nói rồi nhét nha đầu cho Cửu Y, chuẩn bị mặc giáp khoe với Vân Diệp.

- Được rồi, có phải là chưa bao giờ thấy đâu, khoe cái gì? Ngươi đi tìm cho ta thùng rượu nho ngon nhất, khi đi ta mang theo, mai là đại thọ của Lý lão tiên sinh, ta tới để lấy rượu.

- Ha ha ha, ngươi biết đấy, rượu ngon nhất bình thường đều vào bụng trước, có điều trong kho của cha chắc còn một mai thùng bảo bối cực phẩm, nếu cha biết ta uống, nhất định sẽ lột da, nếu biết ngươi lấy đi thì sẽ không nói gì cả, chẳng biết hai ta ai mới là con đẻ của ông ấy. Nghe bảo Úy Trì đại ngốc xin nghỉ tới Nam Sơn kiếm da hổ cho Lý tiên sinh, chuyện này đã truyền khắp kinh thành rồi, chả biết có được không, chỉ bãi săn hoàng gia là có hổ không biết hắn định đi đâu kiếm hổ lột da đây?

Giữa đám hoàn khố với nhau tin tức truyền đi nhanh kinh người, Vân Diệp sáng nay mới biết ai ngờ Trình Xử Mặc đã biết rồi.

- Hắn đi cùng Đoàn Mãnh, bãi săn hoàng gia người thường không vào được, hai bọn chúng chắc có cách, săn hồ thôi mà.

Hai người nói chuyện, Vượng Tài bị ghẻ lạnh, nó thấy mãi mà không ai lấy kẹo cho nó ăn, mất kiên nhẫn lấy đầu ủi Cửu Y, thúc nàng nhanh một chút, Cửu Y cười dẫn Vượng Tài đi ra hậu viện, mỗ lần Vượng Tài tới đều mang cho nàng niềm vui hiếm có, nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Vượng Tài là thích nhất.

- Trong nhà chuẩn bị thêm ít người, thời gian tới đi đến phía nam, tốt nhất là người phương nam, am hiểu chuyện sông nước, ta chuẩn bị lập ít gia nghiệp cho mấy nhà chúng ta ở phía nam, tốc độ kiếm tiền ở Trường An chậm quá.

Thư viện chỉ tuyển thêm ba bốn trăm người mà hiện lớp học đã không còn đủ nữa, chi phí tăng gấp bội, nhu cầu của các tiên sinh cũng ngày một nhiều, Triệu Duyên Linh yêu cầu nhất định phải có một cái quan tinh đài, Lưu Hiến yêu cầu có luyện võ trường tốt nhất, phòng luyện võ sàn gỗ kia đã chật rồi, ảnh hưởng tới hiệu suất luyện công của học sinh. Tôn Tư Mạc trù kiến y viện trong tưởng tượng của mình, anh hùng thiếp gửi đi khắp nơi, đầu trâu mặt ngựa bốn phương tám hưởng chẳng bao lâu sẽ tới thư viện, toàn do thư viện bỏ tiền.

Biết đó là chút thủ đoạn của đám Lý Cương, bọn họ chẳng hiểu vì sao rất sợ Vân Diệp nhiều tiền, chỉ cần thư viện tích góp được số tiền kha khá là nhất định nghĩ cách tiêu sạch, muốn đem đầu óc Vân Diệp khống chế ở việc kiếm tiền, giảm bớt khả năng xung đột với đại lão trong triều, thời gian trước làm bọn họ sợ chết khiếp.

…….

Mặc áo bào chữ thọ màu nâu, đội mũ cao, ngồi trên thái sư ỷ, Lý Cương hết sức oai phong, trong thư viện luận tuổi tác ông ta đứng đầu, luận tư lịch là lão đại chắc chắn, cho nên hôm nay không có người ngoài, ông ta chễm chế ngồi trên ghế chả buồn động đậy, nhìn đám học sinh bận rộn khắp sân lấy làm đắc ý, thời buổi này sống lâu là lên lão làng.

Trong thư viện có một thói quen kỳ quái là cố gắng không dùng tới phó dịch, trong nhà rất nhiều tiên sinh chỉ có một hai nô phó trung thành, phụ trách một số việc tay chân như lấy nước, chẻ củi, quét sân. Trong vườn cũng trồng rất ít hoa cỏ, đều toàn là rau, đó là do chủ nhân đích thân kiếm được, khoai tây hai năm qua đã có xu thế lan đi, các tiên sinh tới Vân gia xin một hai củ về trồng đã là một loại tượng trưng cho thân phận.

Mùa thu năm ngoái hoàng gia mới trồng khoai tây, một mẫu sản lượng kinh người năm nghìn cân, coi như biến điềm lành lợi ích thực, một số lời bình phẩm về Vân Diệp trên triều đường lập tức tan biến, đều ngậm chặt miệng lại, chỉ sợ người ta biết những lời rắm thối trước kia do mình phun ra. Bất kể Vân Diệp có phải là một tên ác ôn hay không thì có sự thành công của khoai tây đã đủ Vân gia bình an hưởng phú quý trăm năm, từ hoàng cung tới dân gian không còn chút nghị luận nào với tước vị của Vân Diệp nữa, đều cho là xứng đáng.

Vân Diệp hiện gặp ai cũng cười, tỏ ra rất hài lòng với tước vị có được, dù sao tán dương và tâng bốc có khác biệt, Lý Nhị nói trong vòng mười năm sẽ không suy nghĩ tới vấn đề tước vị của Vân gia, đó là kết quả Trường Tôn thị thì thầm bên gối, Vân Diệp vô cùng cảm kích, con người phải biết đủ, dã tâm hoặc kiêu ngạo quá mức sẽ không có kết quả tốt, một hầu tước là quá xứng với Vân Diệp ở tuổi 18, nếu phong hàm tới tột đỉnh quá sớm ngươi bảo hoàng gia sau này thưởng cái gì cho ngươi, chỉ có thể ngồi ăn đợi chết thôi.

...