...
Hồi tưởng lại thảm sự của mình, Đậu Yến Sơn vẫn có chút buồn bã.
Đậu Yến Sơn thảm hay không thảm Vân Diệp không để bụng, nếu như hắn không biến người thành ngọn nến, sẽ không xảy ra chuyện như vậy, hắn vẫn làm công tử ca của hắn, sống tiêu dao vui vẻ.
Lý Nhị đã thanh trừ rất nhiều người, Vân Diệp có thể cảm giác được trên triều đình thường có khuôn mặt quen thuộc biến mất, khiến người thương cảm, thế nhưng Đậu gia, hắn cảm thấy nên biến mất. Lý Nhị không có làm sai, ác lang lẫn trong đám đông người không nhanh giết chết, lẽ nào còn muốn giữ lại hại càng nhiều người hơn sao?
Làm việc trên từng khu đất nhỏ đều là phụ nữ và trẻ em, đứa bé còn nhỏ ưỡn cái bụng to đi phía sau mẹ tập đâm lỗ trên mặt đất, Vân Diệp không chỉ thấy một lần, bọn trẻ móc hạt giống từ trong đất, kể cả bùn đất bỏ vào miệng, rất tự nhiên, sẽ dẫn tới bị đánh, cũng không khóc, chỉ đang tìm cơ hội ăn trộm hạt giống kế tiếp.
Bụng to tuyệt đối không phải là ăn nhiều mà no, Vân Diệp biết là chuyện gì xảy ra, móc ra một gói cơm nắm bao bằng lá trúc từ trong người, đặt trước mặt đứa bé rồi xoay người đi, y không muốn bộ dáng đứa bé ăn, nó sẽ khiến y khó chịu, nhưng y sai rồi, không thấy còn đau lòng hơn so với thấy được, phía sau truyền đến âm thanh ăn ô ô ô, giống như dã cẫu đang tranh đồ ăn, vừa ăn vừa phát ra âm thanh de dọa bảo vệ đồ ăn.
- Lão Đậu, ngươi đừng nói cho ta nam nhân ở đây đều bị ngươi giết sạch rồi, nếu như vậy, ta thật không muốn nhìn ngươi.
- Nghe nói Vân hầu luôn sát phạt quả đoán, chỉ là mấy dã nhân, đáng để ngươi nổi giận sao? Ta cũng không thích giết người, giết người là thủ đoạn cuối cùng, cũng là biểu hiện của vô năng, ta có thứ tốt, toàn bộ nam nhân đều thích, chỉ cần hưởng qua tư vị, sống mãi khó quên.
Vân Diệp giật mình ngẩng đầu, trong nháy mắt y biết Đậu Yến Sơn sử dụng biện pháp gì, ngôn ngữ trong cổ họng vòng vo hồi lâu, mới cay đắng nói:
- Đậu Yến Sơn, Vong Ưu Thảo là thứ gì, chẳng lẽ ngươi không biết, lẽ nào không sợ báo ứng lần thứ hai phủ xuống sao?
- Thiện lương là thứ rất sang quý, khi ta ở kinh thành làm quý công tử tâm địa luôn luôn thiện lương, nhìn thấy khất cái cũng sẽ bố thí, nhìn thấy thiếu nữ tử cũng sẽ thương hại, mặc kệ ngươi tin hay không, chuyện người nến trong nhà không ai nói cho ta biết, là quyết định của tam thúc ta trong cơn giận dữ, đợi đến khi ta biết thì người nến đã bốc cháy rồi, ngươi che chở cho Bùi Anh, bằng không, hắn sẽ là bức thứ hai, làm loại chuyện này không chỉ Đậu gia ta, người khác cũng có, tôi tớ phạm thượng sẽ bị ngũ mã phân thây, người hiểu được sẽ bị đặt nướng trên lửa, thịt nướng chín lại dùng gậy đâm vào cổ họng họ, để cho chính họ ăn thịt của mình, Vân hầu, ngươi biết nhà nào làm chuyện này không?
Vân Diệp che lỗ tai mình, không muốn nghe, trước đây trong cố sự biết có loại chuyện này, đó là cố sự, hoặc là điện ảnh, hôm nay trong cuộc sống hiện thực xuất hiện chuyện như vậy, đã triệt để phá hủy nhận thức của y đối với nhân tính.
- Vân hầu, ta vững tin ngươi ở chỗ Lý Uyên mắng Đậu gia là phát ra từ nội tâm, ngươi có tư cách mắng, cũng có thể mắng, ngươi tàn nhất nhất cũng chỉ đánh một tên thành thái giám, thế nhưng Lý gia, việc ác của Lý gia hắn gấp Đậu gia cả trăm lần, dựa vào cái gì đứng ở điểm cao đạo đức chỉ trích người khác? Việc ác của Đậu gia đều học của Lý gia, một tên tù phụ, một kẻ giết huynh đệ, dựa vào cái gì được ngươi thuần phục? Chính bởi vì sau khi hắn làm ác lại làm chuyện tốt, nếu như ta có thể đạt thành mục tiêu, nhất định càng anh minh, nhân từ hơn hắn, Vân Diệp, ngươi có tin hay là không?
*****
Từ khi đi tới thế giới này, tất cả mọi người, tất cả mọi việc đều đang khiêu chiến đủ loại giới hạn của Vân Diệp, sau khi y một lần lại một lần hạ giới hạn xuống, vẫn phát hiện vẫn hạ chưa đủ, họ làm việc không tồn tại giới hạn, chỉ cần đối với bản thân có lợi, không cần quan tâm sẽ chết bao nhiêu người, cũng sẽ không quan tâm tạo thành hậu quả gì.
Người càng cao thượng thì quan niệm đạo đức lại càng lạnh nhạt, người càng ở tầng dưới lại càng cao thượng, đây là đạo lý gì?
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì người tốt đã định trước sẽ bị kẻ khác thống trị? Dựa vào cái gì thiện lương ở trước mặt xấu xa không hề có lực chống đỡ? Thiên địa có chính khí, tạp nhiên phú lưu hình, thượng tắc... Đọc xong bài [Chính khí ca], Vân Diệp cũng không mãnh liệt hơn, mà trở nên đặc biệt cô đơn, văn tự không có tư tưởng cảm tình không cảm động được người khác, thậm chí ngay cả bản thân cũng không cảm động được.
Cuộc sống tới cùng đã khiến y hiểu được các tiên hiền thượng cổ tịch mịch ra sao, một kẻ hồ đồ có chút lương tri như mình cũng hầu như không có đất cắm dùi, các cổ nhân thì nên bi ai thế nào cơ chứ.
Đậu Yến Sơn vỗ vai Vân Diệp nói:
- Ở lại, chúng ta cùng nhau xông pha Nam Chiếu một phen, để xem có thể thay đổi sức mạnh của trời đất hay không, nơi này là man hoang, mặc dù cằn cỗi, đối với hai ta thì nó sẽ chỉ là một mảnh ốc thổ.
- Tổ tiên nếu có thể tay không tấc sắt khai sáng Hoa Hạ, hai ta vì sao không thể tại Nam Chiếu thành lập quốc gia của mình. Lý gia là người Hồ, là kẻ trộm quyền, hai ta đều là người Hán chính tông, họ Đậu ta bắt đầu từ thượng cổ, Vân gia ngươi cũng vậy, khôi phục y quan nhà Hán là trách nhiệm của hai ta.
- Ta vẫn cho rằng cao quý đến từ linh hồn, không phải đến từ quyền lực, Đậu Yến Sơn, ngươi ta lý niệm bất đồng, giống như hai chiếc xe ngựa đi ngược đường, chỉ biết càng chạy càng xa, không có khả năng cùng xuất hiện, huống chi cách làm của ngươi ngay từ đầu đã tiếp cận ngõ cụt, ngươi đọc đủ thi thư, có từng nghe nói có người dựa vào Vong Ưu Thảo lập quốc hay chưa? Đừng nói với ta đây là thứ mới phát hiện, ngươi có biết hay không, thứ này tại đế quốc La Mã xa xôi vẫn được xem là thảo dược dùng để chữa bệnh, mà không có tác dụng làm gì khác. Không phải họ không phát hiện ra đặc tính của nó, mà là không có một đế vương nào có can đảm lợi dụng nó quy mô lớn, thứ khác tối đa là chết người, thứ này sẽ lấy linh hồn con người, giữa hai cái, ngươi chọn lựa thế nào?
Đậu Yến Sơn cười ha hả chỉ vào Vân Diệp nói:
- Mọi người nói vô độc bất trượng phu, ngươi lại mang lòng dạ đàn bà, chỉ cần đạt được mục đích, nó chính là con đường tốt, ta cho ngươi thời gian, ngươi suy nghĩ kỹ đi. Hiện tại tại không nói nữa, ta mời người tham quan quốc gia của ta, hiện tại mặc dù nó hơi nhỏ, nhưng rất nhanh sẽ trở nên lớn mạnh.
Đậu Yến Sơn hình như vĩnh viễn tràn ngập lòng tin, chưa bao giờ có lúc chán nản, gian nan đã cho hắn sức mạnh gần như vô tận.
Bần cùng có thể sẽ làm cho con người càng thất vọng, chân chính khiến người tuyệt vọng chính là nhìn không thấy hy vọng.
Trong làng rất nhiều nam tử lượn lờ, hoặc là nằm ở góc tường bắt rận, hoặc ngáp chảy nước mắt, người có lương tâm một chút thì đang ôm đứa con gầy yếu của mình, không quản người lớn hay trẻ con, ánh mắt đều lạnh lùng, hoặc nói là chết lặng, chỉ khi nhìn thấy nô bộc của Đậu gia ánh mắt mới có thể lóe lên màu đỏ, vươn cánh tay tiều tụy xin cái gì của họ.
Một viên thuốc to như quả nhãn được vứt ra, toàn bộ nam nhân đều như sói đói nhào tới, chỉ có trẻ con ngã trên mặt đất phát ra tiếng khóc thảm thiết.
- Lão Đậu, ngươi dự định dựa vào những phế vật này đi hoàn thành mộng tưởng của ngươi sao?
Đậu Yến Sơn xua tay cười nói:
- Năm ngoái ta đã phái một đám người đến các làng khác cướp lương, ai ngờ bị dã thú trong rừng ăn hết gần một nửa, phải biết rằng ta phái ra ba trăm người, đều có vũ khí. Từ sau lần đó, ta không còn ôm bất luận hy vọng gì đối với họ hết, họ chỉ là một đám phế vật chỉ biết ăn với ngủ, đòi Vô ưu thảo, nếu như không phải giết sạch nam nhân rồi sẽ khiến làng diệt vong, từ lâu ta đã thanh trừ sạch sẽ đám phế vật này rồi.
- Vân hầu, ngươi có biết, 300 hán tử Quan Trung có vũ khí ở trong rừng tuyệt đối là vua của bách thú, chỉ có cửa họ ăn thịt, nào có đạo lý bị dã thú ăn thịt chứ.
Đậu Yến Sơn nói mọi chuyện rất hời hợt, hắn đối với rừng rậm vẫn chưa có một nhận thức sáng suốt, trong một khu rừng man hoang, dã thú mới là chủ nhân, gặp phải một số sinh vật cực độ đáng sợ, dũng khí không có một chút tác dụng.
Tỷ như đỉa và kiến, còn có một loại côn trùng có thể đẻ trứng dưới ra người, nó phải dựa vào máu thịt người để sinh sống, đợi đến khi trưởng thành thành trùng sẽ cắn đứt da người chui ra, đi tìm phối ngẫu của mình giao phối, sau đó sẽ tìm mục tiêu kế tiếp.
Về phần con người mà nó nội trú, không cần suy nghĩ đến hậu quả của hắn, bởi vì loại trùng này một lần có thể sinh một nhìn trứng mắt thường không thể thấy được.
Đây là con trùng hơn nghìn năm được mọi người truyền miệng nhau, đương nhiên, mục tiêu của chúng nó chưa hẳn là nhân loại, càng nhiều là dã thú và súc vật, trong thiên địa có pháp tắc của nó, động vật càng lợi hại số lượng sẽ càng ít, tỷ như cọp, tỷ như sư tử, hoặc tỷ như Lý Nhị?
Đậu Yến Sơn gấp không thể chờ dẫn Vân Diệp đi xem tài sản của mình, từ sau khi trải qua trận đói đáng sợ đó, một cái đầu heo béo mập là bảo bối quý giá nhất của hắn.
Nếu như trong chuồng heo chỉ có heo, nhìn một đám sinh vật tròn vo, Vân Diệp sẽ cảm thấy rất thích thú, đáng tiếc là trong chuồng heo còn có một người bị buộc bởi xích sắt, một nữ nhân gần như trần truồng.
Nữ nhân này trước đây nhất định rất béo, bởi vì trước ngực nàng treo hai cái vú khô quắt rất lớn, xích sắt buộc trên cổ rỉ sét loang lổ, nữ nhân này có khung xương to, vóc người cao lớn, hiện tại lại giống như một con cá bị người ta ném lên bờ cát, há cái miệng chỉ còn mấy cái răng, không biết đang nói cái gì, chỉ có đôi mắt đen nhánh chỉ còn lộ ra cừu hận.
Vân Diệp cảm thấy mê muội, những tràng cảnh này là điều y không muốn thấy được nhất, y tình nguyện thấy một cổ thi thể, cũng không muốn thấy một người bị chà đạp thành dạng này.
- Lão Đậu, đưa nữ nhân này cho ta, ra giá đi, ta nhận.
Đậu Yến Sơn đang rửa tay ở máng nước bên cạnh, nghe được lời của Vân Diệp thì rất là kinh ngạc, vẩy nước trên tay đi mới quay đầu lại hỏi:
- Ngươi không phải trong sạch giống ta sao? Sao lại nghĩ đến muốn nữ nhân này, ta biết nhất định là lòng dạ đàn bà của ngươi lại chiếm thượng phong phải không? Lúc trước nữ nhân trông như heo này dám kéo tay của ta, nói thích ta, nghĩ đến ta hận không thể chặt tay ả đi, ta cố ý giữ cái mạng của ả lại, chính là muốn nói cho ả, ả chỉ xứng ở chung với heo, ngươi không ngờ có thể chịu đựng được sự tồn tại của ả.
Vân Diệp bắt đầu tức giận gào lên:
- Ta cần cô ta để một đao giết quách đi, vậy thì sao, ngươi cho không?
Đậu Yến Sơn vuốt cằm nói:
- Cho ngươi không phải là không được, nhưng trên người nữ nhân này có một bí mật lớn, nơi họ lịch đại giấu trống đồng và tế khí (đồ dùng cúng tế) chỉ có nữ nhân này biết, phải biết rằng số tế khí này đều làm bằng vàng, ta rất muốn biết, nhưng đã dùng hết biện pháp với ả ta rồi, ả cũng không há mồm, nếu như ngươi...
- Đậu Yến Sơn, ngươi còn có chút phong độ nào hay không, mấy trăm lượng, mấy nghìn lượng vàng có tạp chất mà ngươi cũng để vào mắt sao? Mẹ kiếp lúc trước ngươi thuê Yến Lai Lâu cho chúng ta trắng đêm cuồng hoan, lần nào không phải trên trăm lượng hoàng kim, hiện tại thấy vàng thì đỏ mắt rồi?
Những lời này khiến Đậu Yến Sơn mặt đỏ tới mang tai, phú quý khí dưỡng thành nhiều năm khiến hắn hổ thẹn khi nói đến chuyện tiền. Nếu như Đậu gia không phá sản, quả thật hắn chướng mắt chút tiền tài trong tay dã nhân, vấn đề là hiện tại lụi bại rồi, chân muỗi cũng là thịt.
- Vân Diệp, mẹ kiếp ngươi tưởng ta móc tiền trong mắt hả? Mua lương, mua ngựa, mua binh khí cái nào mà không cần tiền. Chút vàng ấy ta vẫn không để vào mắt, nhưng thủ hạ của ta cần tiền để trấn an, hiện tại ta đang ở man hoang, bảo ta kiếm tiền từ đâu, một câu nói, trừ phi nói cho ta biết vàng ở đâu, bằng không đám phế nhân này tiếp tục tranh đồ ăn với heo đi, phế nhân, tranh đồ ăn với heo cũng không lại, còn có mặt mũi được xưng dũng sĩ.
Vân Diệp quay đầu nói với nữ nhân kia:
- Nói cho hắn vàng ở đâu, khi khác ta sẽ đúc cho ngươi kim khí tốt hơn.
Nữ nhân kia cố gắng mở nửa miệng, phun ra một cục đàm, chỉ là quá yếu ớt, không nôn vào người khác, trái lại rơi vào ngực nàng.
Đậu Yến Sơn bĩu môi, dang hai tay với Vân Diệp ra chiều bản thân bất lực.
- Lão Đậu, ngươi nói một con số, ta đi kiếm vàng cho ngươi, chắc ngươi ngay cả chỗ họ đào vàng cũng không biết chứ?
- Ta thấy qua rồi, còn dùng rổ, túi da tìm vàng, chậm muốn chết, một ngày không kiếm được bao nhiêu, còn không bằng ta kiếm tiền từ bên ngoài.
Đậu Yến Sơn vội vàng đi tới, ghé sát vào người Vân Diệp tỏ vẻ thân thiết, nếu như trong núi có thể kiếm được nhiều vàng, đối với hắn có sự trợ giúp rất lớn.
- Nhanh nói ra một con số, vàng là thứ khác kim loại khác, không thể tham, bằng không sẽ có tai họa phủ xuống.
Lúc này Đậu Yến Sơn đâu còn lo lắng tai họa phủ xuống hay không, trước tiên kiếm vàng vào tay mới là việc phải làm.
Vừa mới mở mồm nói mười vạn lượng, thấy ánh mắt khinh bỉ của Vân Diệp, hắn vội vã đổi giọng:
- Năm vạn lượng, không thể ít hơn.
- Vậy ngươi đem nữ nhân này cho heo ăn đi, nói cho ngươi, heo là động vật ăn tạp, đừng tưởng rằng heo chỉ ăn lương thực và cỏ, nếu có thịt chúng cũng không ngại đâu.
- Vậy một vạn lượng, không thể ít hơn.
- Lão Đậu, 5000 lượng, ta giúp ngươi kiếm 5000 lượng, số còn lại tự ngươi nghĩ biện pháp đi.
Đậu Yến Sơn và Vân Diệp vỗ tay ba lần, xem như là đạt thành giao dịch, một chiếc chìa khóa được ném ra, sau đó không còn thấy bóng dáng của hắn nữa, một lời hứa hẹn giữa quý tộc thường còn hữu hiệu hơn cả khế ước, đâu sợ họ là tử địch của nhau. Tại nơi man hoang Đậu Yến Sơn tự cho mình là quý tộc, mặc dù hắn là một đào phạm, vì sự vinh quang của tổ tiên, hắn quan tâm tới thể diện của mình hơn bất kỳ người nào khác.
Vân Diệp nhảy vào chuồng lợn, bưng mũi đuổi đám lợn đi, chuồng lợn của Vân gia không có nhiều phân như thế này, trong chuồng lợn của hộ nông dân chỉ cần có một chút, lập tức sẽ có người quét dọn, lấy đất vàng lấp cẩn thận, sau khi ủ xong sẽ tăng thêm cho đất đai nhà mình một chút phân.
Lục lọi một hồi mới tìm được cái khóa chỗ da nhão nhoẹt của nữ nhân kia, cái khóa gỉ khủng khiếp, Vân Diệp mất thời gian một nén nhang mới mở khóa được cho nàng ta.
Vừa mới đỡ nàng lên, liền ngửi thấy một mùi thối khiến người hít thở không thông truyền tới, một sợi xích lạnh lẽo đã xích lên cổ Vân Diệp.
...