...
- Vân Diệp sắp tới rồi, y là người thế nào không cần ta nói, các ngươi tự biết, lần này y làm cao, chỉ mang ba chiếc thuyền dám ra nam hải tác oai tác quái, tưởng nam hải không có người sao?
Cầu Nhiệm Khách quay đầu nói với đám huynh đệ:
- Năm xưa lão tử đã đấu với Vân Diệp trên đất liền, nói thật, võ công của lão tử cao hơn y, nhưng con mẹ nó thua tan tác, huynh đệ hẳn cũng biết Đinh Ngạn Bình, một bậc tông sư võ học bị Vân Diệp hành hạ cho chết không có đất chôn thây.
- Nói những điều này để các ngươi chớ xem thường, tên đó cũng là kẻ kiếm ăn trên biển, quen thuộc biển cả không kém gì chúng ta. Ta muốn nói là, nỏ của chúng ta, máy ném đá của chúng ta không nhiều bằng cũng chúng, cho nên chỉ có đu thuyền, chỉ cần lên được thuyền của y là thắng, tên đó là đại tài chủ, bắt được đừng giết, tìm lão bà của y đòi tiền, hiện giờ vương quốc của chúng ta đang xây dựng lại, cần lượng lớn tiền tài.
Một hán tử gầy gò mặc áo bào văn sĩ đi ra:
- Đầu lĩnh, nhắm vào con heo béo đó không chỉ mỗi mình chúng ta, người Oa Quốc, Cao Ly ở gần đây, tên Khuê Lục đã xuất hiện, nói rõ ả lẳng lơ kia cũng ở vùng biển này. Nghe nói Trát Mộc Lý của người Đại Thực cũng nhìn trúng y. Bao nhiêu hào kiệt trên biển tụ hội như thế, Vân Diệp dù có tài thông thiên cũng chẳng chạy thoát, nhưng làm sao phân chia hàng hóa thì đầu lĩnh phải có kế hoạch, tới khi đó bất kể Oa Quốc, Cao Ly hay Đại Thực phải tuân theo, ngài mới là biểu bả tử trên biển.
Cầu Nhiệm Khách cười cuồng ngạo, nói với hải tặc trên sàn:
- Đương nhiên, lão tử nhân cơ hội này lập một quy củ trên biển, đó là lão tử nói là luật.
Câu này làm đám hải tặc máu sôi trào, huơ đủ thứ vũ khí trong tay la hét.
So ra thì hạm đội của Vân Diệp yên tĩnh hơn nhiều, kệ đám hải tặc Đại Thực theo sau không xa, cứ đủng định đi theo tuyến đường định sẵn.
Hôm qua câu cá mập, kết quả bắt được con rùa cực lớn, Vân Diệp bỏ ý định nấu canh thịt rùa, thứ này vừa tanh vừa dai, căn bản không ăn nổi, nếu rùa con còn được, chứ con rùa to như cái bàn này người ta không ăn nổi.
Rùa biển và rùa đất liền khác nhau, Vân Diệp bày bàn, chuẩn bị vẽ bức Hải Quy đồ, đám Vô Thiệt, Hàn Triệt đều vây quanh xem, Vân Diệp vẽ rùa nổi danh Trường An.
Chỉ đưa vài bút một con rùa sống động đã xuất hiện, Lưu Phương vuốt râu gật gù liên hồi, Hàn Triệt ghé tới, thấy Vân Diệp không cần dùng màu, chỉ bằng nét đậm nét nhạt đã thể hiện hoàn toàn đặc điểm của một con rùa biển, cho dù hắn giỏi vẽ cũng phải lên tiếng khen ngợi.
Người Đại Thực theo đội thuyền mười hai ngày, trong mười hai ngày này, thuyền hải tặc tụ lại mỗi lúc một nhiều, thấy sắp tới eo biển, thủy đạo ngày càng hẹp, đám hải tặc Đại Thực như thương lượng xong, kéo ùa cả tới.
- Quả nhiên là như thế!
Lưu Nhân Nguyện cất kính viễn vọng vào túi, nói với phó thủ bên cạnh:
- Bọn chúng lo thịt bên mép bị người ta chia mất nên muốn ra tay rồi.
Phó thủ cười:
- Thuộc hạ luôn muốn thấy chiếc Thanh Tước và Công Chúa mạnh tới đâu, hôm nay có thể kiểm nghiệm phần nào rồi, chỉ cần đánh tan người Đại Thực, vỗ về chưởng quầy thương thuyền, qua eo biển mới không gây thêm chuyện cho chúng ta.
Tiếng hào trầm thấp vang lên, chiếc Thừa Càn vượt qua chiếc Công Chúa và Thừa Càn, tới đầu đội thuyền, thủ ở cửa vào eo biển, mục đích của nó là không cho hải tặc bên kia eo biển thừa cơ tấn công thương thuyền.
Chiếc Công Chúa đi theo hình chữ Z tới hậu phương đội thuyền, chiếc Thanh Tước đi ở bên phối hợp, Lưu Nhân Nguyện định dùng hai chiếc thuyền chống lại đám hải tặc ùn ùn kéo tới.
Eo biển hẹp, nước chảy gấp, chiếc Công Chúa nương theo gió mặt bên, ví trí không tốt lắm, giao chiến trên biển, chiếm hướng gió là chiếm chủ động, đội thuyền người Đại Thực nay chỉ chiếm mỗi ưu thế này.
Không có tuyên chiến, không có đàm phám, thậm chí chẳng có dụ hàng thông thường, vô số thuyền hải tặc ở tầng giữa, trung thò ra mái chèo xông tới, bọn chúng rất muốn tránh hai chiếc chiến hạm lao thẳng vào thương thuyền, tiếc rằng hai chiếc chiến chặn dòng chảy, không muốn thì bọn chúng cũng phải đột phá chiến hạm mới qua được.
Hành động trước tiên là chiếc Thanh Tước, một số thuyền hải tặc ỷ tốc độ hung hăng lao tới, định áp sát nhảy lên chiếm lấy chiếc Thanh Tước, một đám hải tặc thân trần, cầm loan đao sẵn sàng đu dây.
Đông Ngư cầm lái chiếc Thanh Tước, hét ầm ĩ, phó quan bên cạnh vẫy cờ, nỏ tiễn mang khói xanh phụt một tiếng bay sang thuyền hải tặc. Đám hải tặc đang reo hò vì nỏ không bắn trúng mình thì một tiếng nổ dữ dội hất chúng lên không, khua khoắng tay chân rơi xuống biển, ba mươi chiếc nỏ đồng loạn ra oai, thuyền hải tặc giữa chừng biến mất.
Hai chiếc thuyền luân phiên xạ kích, hải tặc vào vòng phục kích căn bản không có cơ hội làm gì đã biến thành bó đuốc hoặc mảnh vụn, thi thoảng có vài con cá lọt lưới cũng bị búa đá trên chiến hạm đập nát.
Lưu Phương xem tình hình cuộc chiến một lúc rồi làu bàu xuống khoang thuyền, loại chiến đấu vô vị này thật chẳng có hứng thú gì mà xem.
Khi mật biển ngổn ngang mảnh vỡ, người Đại Thực cảm thấy sợ hãi, đổ từng thùng dầu đen xuống biển rồi châm lửa, lửa lớn theo dòng chảy lan đi. Người Đại Thực nấp sau mong mỏi lửa có thể thiêu cháy hai chiếc chiến hạm khủng bố kia.
Lưu Nhân Nguyện hạ lệnh tránh đường, tất cả mọi người ở bên mạn thuyền ngắm kỳ cảnh, một vùng biển cháy rừng rực, đây vốn là trò lén lút, dùng một cách quang minh chính đại thế này có tác dụng gì, người Đại Thực đâu biết người đối diện là kẻ chuyên chơi lửa.
Lửa cuồn cuộn ập tới, đám hải tặc ôm ván thuyền đạp nước bị nuốt chửng, số thông minh hơn lặn xuống nước, nhưng cũng không thoát khỏi tai nạn, vì dù sao cũng phải ngoi lên thở.
- Bọn chúng định chạy, tưởng chút lửa này ngăn được chúng ta à? Nực cười! Đây là biển, không phải sông, chút dầu này làm sao mà phủ kín mặt nước được.
Khói đen trên biển lượn lờ, Lưu Nhân Nguyện phát hiện dầu đằng sau đang ít đi, mẫn cảm phát hiện ý định bỏ chạy của người Đại Thực.
Đông Ngư cũng nhìn ra rồi, chiếc Thanh Tước của hắn cách đám hải tặc càng gần, cẩn thận vòng qua vùng lửa cháy, thuyền làm bằng gỗ có tân tiến đến mấy cũng không chịu nổi lửa đốt, huống hồ trên chiến hạm đầy thuốc nổ.
Vòng qua liền nhìn thấy hơn mười chiếc thuyền hải tặc còn lại đang vội vàng quay đầu, rối loạn bỏ chạy, ngược gió quay đầu đâu có dễ, Thanh Tước quay đầu cũng phải đánh một vòng tròn lớn.
Đám Hải Tặc nhìn thấy chiếc Thanh Tước như con quái thú từ sau làn khói đặc thò đầu ra, càng trở nên hoảng loạn, dưới khoang thuyền mái chèo càng ra sức, khi đi ngược gió chỉ có thể đi theo hình chữ Z, đây là nguyên tắc với tất cả thuyền dùng buồm làm động lực, người Đại Thực có mái chèo vẫn không tránh được quy luật này.
Chiến hạm của Vân Diệp có buồm tam giác có thể giúp chiến hạm mau chóng quay đầu, thuyền người Đại Thực chỉ có cột buồm lớn ở chính giữa, muốn quay đầu phải dựa vào mái chèo, tốn công tốn sức, khi bọn chúng vừa hoàn thành quay đầu, buồm chính chưa giương lên thì chiếc Công Chúa từ bên sườn xông tới, mũi nó trang bị mũi nhọn cực lớn, đâm thẳng vào chiếc thuyền hải tặc, mũi thuyền chúi xuống, tiếp đó bị sóng biển đẩy lên, trong tiếng rắc chói tai, thuyền hải tặc bị xé toạc, sàn thuyền trên nứt toác, nô lệ dưới khoang tuyệt vọng nhìn con quái thú nghiến qua mình...
Chiếc Thanh Tước bỏ mặc đám hải tặc đang chạy tán loạn, nhanh chóng xuyên qua đám hải tặc, Đông Ngư ngoạc miệng cười lớn, xoay ngang chiến hạm, thế là đám hải tặc muốn chạy cũng không nổi.
...