...
Đại đội nhân mã không đi nhanh được, đàn để Lão Trang đi trước, đem thư của Vân diệp gửi cho Trình gia, Ngưu gia, thái tử cùng bốn hộ vệ xuất phát trong đêm, có thể chuẩn bị sớm phút nào tốt phút đó, đây là vụ đánh cược Vân Diệp không thua được. Đám Điền Tương Tử là lũ điên, nghe Tôn Tư Mạc nói Chư bệnh nguyên hậu là một bộ sách y thư, nhưng liên quan chút tới phẫu thuật ngoại khoa, vì thế mà đám điên kia khiến ba trăm người chết, làm Vân Diệp vừa dở khóc dở cười lại vừa kinh hãi.
Lý Tịnh nói chuyện kia chưa chắc có ý tốt, y luôn cảm thấy ông ta như muốn mình và Điền Tương Tử sống mái với nhau, còn bản thân ở bên cạnh xem xiếc khỉ.
Giờ đâm đầu vào ngõ cụt rồi, sớm nghe nói con người chỉ cần nói dối sẽ cần vô số lời nói dối duy trì lời nói dối đầu tiên. Vân Diệp đấm đầu hối hận không thôi, chẳng lẽ đây là báo ứng?
Giờ vạch trần đáp án là ngu xuẩn, từ bỏ phản kháng càng ngu xuẩn, mình không còn đường lùi rồi, chỉ đành tiếp tục nói dối, thực ra cũng đâu có gì to tát, Lăng Tiêu bảo điện trong truyền thuyết tồn tại thật sao? Lão Tử cưỡi trâu xanh rời Hàm Cốc Quan đắc đạo thành tiên thật à, hay là bị bọn cướp làm thịt lấy tài sản rồi? Đáy biển có Long cung à? Vì sao tàu ngầm chạy khắp thế giới không phát hiện ra? Bạch Ngọc Kinh làm sao so được với những vùng đất thần tiên khoa trương đó, thường có câu lời nói dối lặp lại nhiều lần sẽ thành sự thật, lão tử nói hai nghìn lần biến nó thành sự thật thì sao nào? Nhìn ráng hồng đỏ rực chân trời, lòng Vân Diệp lại tràn ngập đấu chí.
Điền Tương Tử không tìm thấy Bạch Ngọc Kinh cũng chẳng sao, có thể xuyên qua eo biển Bering sang Châu Mỹ, nếu hắn ta đủ kiên cường, nói không chừng cướp được vinh quang của Colombo ấy chứ. Điền Tương Tử, nếu người nhà ta bị làm hại, ta không ngại cùng ngươi chạy khắp địa cầu.
Không biết Điền Tương Tử ở cách đó nghìn dặm có hắn hơi không, Na Mộ Nhật vừa vui vẻ chăn dê về nhìn thấy khuôn mặt âm u của Vân Diệp, lại còn liên tục cười gằn, sợ tới rùng mình, chạy ù đi tìm Hoạn Nương kiếm sự an ủi rồi.
Công Thâu Giáp thời gian qua làm xe ngựa, xe ngựa bốn bánh do Vân Diêp đề xuất đã được ông ta làm ra, tiếc rằng chỉ có thể đi trên thảo nguyên, còn đường núi ngàn dặm căn bản không đi qua được.
Lý Tịnh mặc kệ, ông ta cho rằng đại quân còn có thể đi được, chẳng có lý do gì một cái xe ngựa không đi được, ông ta rất thích cái xe bốn bánh này, dứt khoát muốn Công Thâu Giáp làm một cái nữa. Thế là có hai cái xe bốn bánh phải xuất phát cùng đội ngũ, còn về phần xe ngựa có đi qua được núi hay không thì không phải chuyện Đại tổng quản phải nghĩ, Đại tổng quản xưa nay chỉ ra lệnh, hoàn thành mệnh lệnh là chuyện của thủ hạ.
Đại tổng quản về kinh, tất nhiên phải có một nghìn tinh kỵ hộ tống, thiếu giám hồng lư tự về kinh, cần hai trăm bộ tốt hộ tóng, thần y Tôn đạo trường về kinh, quân đội tất nhiên phải cẩn thận bảo vệ, một trăm kỵ binh thế nào cũng phải có. Còn Vân hầu về kinh, trong quân doanh còn có phụ binh già yếu đấy, không biết Vân hầu có mang bọn họ theo không?
Lý Tích cực kỳ bất mãn với Vân Diệp, cực kỳ có ý kiến chuyện Lý Tịnh đem mục trường phân cho quý tộc Đột Quyết chuyển thành chia cho Na Mộ Nhật, ông ta cho rằng bộ lạc của Na Mộ Nhật là trò chơi của đứa bé, bộ lạc trăm ngươi đâu cần mục trường trăm dặm, đó là hành vi lãng phí nghiêm trọng, phải chia cho Chấp Thất Tư Lực mới đúng.
- Mậu công, cho dù chia đồng cỏ đó cho Chấp Thất Tư Lực thì hắn có yên tâm nhận không? Chúng ta phân chia thảo nguyên có ai không thận trọng, sợ dính dáng chút vào thôi về Trường An có trăm cái miệng cũng không cãi nổi, chỉ có y là dám công khai xin lão phu, còn là chia cho nữ nhân của y, chuyện lấy công làm tư đó ông dám làm không? Y làm không sợ gì hết, tuy nói cái cớ rất buồn cười, hai ta không nhìn ra dụng ý của y sao?
Lý Tịnh nói tới đầy thì thôi, liếc Lý Tích bảo ông ta tiếp tục.
- Tên tiểu tử đó chẳng qua là đang lập gia sản, có sản nghiệp ở nơi này rồi, chẳng may tương lai trong quan có bại sạch còn có chỗ đặt chân, đó là thủ đoạn đại gia tộc hay làm, chẳng có gì mà lạ, nhưng y quá to gan, không sợ bệ hạ nổi giận à? Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
- Ông vẫn quá xem thường tên tiểu tử đó, ta dám đánh cược với ông, bệ hạ nhất định sẽ lờ đi chuyện này, văn võ toàn triều sẽ không ai đàn hặc y, ông nhìn thái độ của Đường Kiệm và Hứa Kính Tông là hiểu rồi.
Lý Tích nhíu mày nghiền ngẫm hàm ý trong đó, dù sao là danh tướng một đời, lát sau giật mình nói:
- Tên tiểu tử đó cố ý? Cuối cùng y cũng làm một chuyện mọi người đều làm, hành vi của y ở chuyện này nằm trong dự liệu của mọi người, cho nên tất cả mọi người sẽ ngậm miệng, bao gồm cả bệ hạ, có khi bệ hạ biết tin này còn thở phào. Chẳng trách ông lại tích cực như thế.
- Ông giúp y chiếu cố cho tốt tiểu tình nhân của y, tên tiểu tử này tính cực kỳ bao che người thân, nếu tiểu tình nhân của y có chuyện gì, các ông ở thảo nguyên đừng hòng yên thân, nếu người Đột Quyết giết tiểu tình nhân của y, vậy bộ tộc đó đợi bị diệt vong đi, ông nhất định phải phân tích rõ thiệt hơn với Chấp Thất Tư Lực, nếu hắn làm bừa, xảy ra chuyện thì hai ta không cứu nổi hắn đâu.
- Luận thánh quyến, hai ta cưỡi ngựa không đuổi kịp y, huống hồ y cùng thái thượng hoàng, hoàng hậu, thái tử, Ngụy vương, Thục vương đều có tình cảm, đó là loại tình cảm không mang nhân tố lợi ích, cực kỳ đáng quý, thiên hạ chỉ có mình y làm được thôi.
Chuyện này coi như được định đoạt, không bàn tới nữa. Lý Tích quay sang chuyện khác:
- Đại tổng quản, tên Hi Đồng phải xử lý ra sao? Bản tính hắn kiệt ngạo, không bằng giết đi trừ hậu họa.
- Lão phu rất muốn xem bản lĩnh của Vân Diệp, đã có y biết kẻ địch của y là Điền Tương Tử, xem y ứng phó ra sao?
- Nếu có chuyện, y nhất định giận lây sang ngài, chiêu chuyển họa này chưa chắc đã có hiệu quả.
- Y đã cảm thấy điều không ổn rồi, nhưng tên tiểu tử này là con chó trông nhà, chỉ cần dính tới người nhà, nhất định y sẽ nổi điên, giết sạch kẻ địch cũng chẳng có gì lạ.
Lúc này Vân Diệp đang nói chuyện với Hi Đồng, hai tay Hi Đồng một sau đầu, một chéo từ lưng sang gáy, hình thành tư thế Tô Tần ôm kiếm, hai ngón tay cái vẫn bị thừng trâu trói chặt, tư thế này rất khó chịu, Hi Đồng thản nhiên giữ nó bốn canh giờ.
- Hi Đồng, thủ lĩnh của các ngươi tên là Điền Tương Tử? Lạ thật kẻ này chết hai nghìn năm rồi, vì sao thủ lĩnh mới vẫn gọi là Điền Tương Tử.
Vân Diệp cầm ấm nước nhét vào mồm Hi Đồng cho hắn uông, đợi Hi Đồng thở hồng hộc một hồi, hơi thở đều lại mới hỏi:
- Vân hầu, Hi Đồng ta là một hán tử, đừng mong biết được thông tin về Ẩn môn từ ta, đừng để ta nói dối ngài.
- Thế nà y nhé, chúng ta giao dịch, ngươi hỏi ta một câu, ta trả lời đúng sự thực, sau đó ta hỏi ngươi một câu, ngươi cũng phải trả lời đúng sự thực, được không?
Đây là biện pháp Vân Diệp suy nghĩ rất lâu, y cược vào nhiệt tình với thành tiên của Hi Đồng.
Hi Đồng cúi đầu suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu lên nói:
- Được, Hi Đồng ta thề, nếu nói dối một câu sẽ bị sấm sét đánh chết.
Nói xong nhìn Vân Diệp chăm chăm chỉ sợ y nuốt lời.
- Vân Diệp ta thề, nhất định trả lời câu hỏi của Hi Đồng một cách chuẩn xác, nếu có một câu giả dói, bị sấm sét đánh chết.
Thấy Vân Diệp thề xong, Hi Đồng rõ ràng thở phào, y không bận tâm tiết lộ bao nhiêu bí mật của Ẩn môn, chỉ quan tâm biết được bao nhiêu tư liệu vệ Bạch Ngọc Kinh.
- Nếu thế ta hỏi trước, Ẩn môn các ngươi có mật thám trong nhà ta không?
Đó là điều Vân Diệp lo lắng nhất:
- Không có, tuyệt đối không, trong thư viện có, trong nhà ngài không có. Hiện giờ tới ta hỏi, làm sao ngài biết bạch hùng và côn bằng?
Hi Đồng sợ Vân Diệp đổi ý cho nên nói thêm một câu trong thư viện có gian tế.
- Toàn do gia sư dạy, lão nhân gia từng tới vùng cực bắc đó.
Vân Diệp nhìn ngoài lều, sao trời lấp lánh mới yên tâm, không thấy mây sét.
- Ngươi nói thêm một câu, ta cho ngươi biết thêm một điều, vùng bắc cực đó nửa năm ban đêm, nửa năm ban ngày, mỗi nay từ tháng ba tới tháng tám là thời tiết tốt nhất tới đó. Ta lại hỏi ngươi, vì sao cá ngươi si mê thành tiên như vậy? Con đường đó rõ ràng nguy hiểm trùng trùng, biết mà không bỏ.
Nghe Vân Diệp hỏi vậy là Hi Đồng yên tâm rồi:
- Từ khi tiên tổ Điền Tương Tử gặp tiên duyên bỏ Mặc gia, Ẩn thế môn đời đời lấy dắc đạo thành tiên làm mục tiêu, ai ngờ tiên đạo gian nan, chỉ có tổ sư có phúc phận bược vào thiên giới, còn Điền Tương Tử các đời đều ôm hận mà chết. Biết được từ miệng ngài có Bạch Ngọc Kinh sao chịu bỏ qua, phải biết rằng tổ sư đời đầu khi thăng thiên để lại một tấm ngọc thạch, văn tự trên đó chính là Bạch Ngọc Kinh. Huống hồ Dạ Đà đã đi xác thực lai lịch của ngài, chuyên môn đi tới Thiên Trì của Tây Vương mẫu, bị thiên phạt, gặp tuyết băng, địa hỏa, quái thú, hắn tốn hết tâm lực mới thoát nạn, không ngờ gặp ngài xong, không tới bốn mươi này thì chết, không phải trời phạt thì là cái gì?
Nói tới chuyện này mặt Hi Đồng tỏa sáng, quên cả thống khổ trên người.
- Tổ sư các ngươi gặp tiên duyên có phải là một nhóm tiên nữ đi trong mây, vừa vặn gặp phải tổ sư các ngươi, nói ông ta có tiên duyên, hơn nữa những thần nữ đó đều vô cùng xinh đẹp, hơn nữa còn đeo chuông?
Vân Diệp chợt nhớ danh tướng Đường là Quách Tử Nghi không phải cũng tự xưng là có tiên duyên sao, còn miêu tả y như thật, nên Vân Diệp lấy đoạn truyền thuyết đó ra nhạo báng Hi Đồng.
Ai ngờ cổ nhân không có giây thần kinh lĩnh hội nói đùa và nói thật.
Mắt Hi Đồng sắp nứt ra, miệng ra rộng không nói lên lời.
- Không phải chứ, tổ sư gia của các ngươi gặp rồi? Là đám mỹ nữ đó à?
...