...
Vân Diệp nào biết tâm tư xấu xa của Lý Trì, ngồi trong phòng binh bộ bóc hạt sen, chuẩn bị nấu cháo, không ngờ tiểu thiếu niên kia vì có thêm chút cứu tế không hề do dự đội nón xanh cho cha mình.
Muốn nấu cháo ngon thì phải nguấy không ngừng, khi Vân Diệp mang lòng thành kính chuẩn bị nấu nồi cháo trị giá năm vạn đảm lương thì tiểu lại bẩm báo, đặc sứ Cao Ly Vinh Hoa cầu kiến.
Vân Diệp tiếp tục nguấy cháo:
- Đặc sứ Cao Ly đã tới binh bộ chưa?
Ý y là nếu nữ nhân này thấy mình tọa trấn binh bộ mới tới kiếm chác thì không gặp.
- Bẩm đại tướng quân, đặc sứ Cao Lý mỗi tháng tới binh bộ một lần làm khách, tựa hồ đã thành thông lệ, lần trước do Lô tướng quân tiếp.
Tiểu lại chuyên môn tìm ghi chép nói chuyện lần trước ra cho Vân Diệp xem.
- Trông cháo cho ta, ta đi rồi về.
Vân Diệp bỏ thìa xuống, tới công đường, thấy Vinh Hoa đã ngồi đợi, nàng ăn mặc vô cùng chỉnh tề, không mặc trang phục nữ mà trang phục nam, đội cái mũ cao, mũ quấn một cái dải lụa đen, cằm thắt cái nút đẹp, có lẽ đây là sự khác biệt giữa nam và nữ.
- Cao Ly đặc sứ Vinh Hoa bái kiến Vân binh bộ.
Lễ nghi chu đáo, ngữ âm trang trọng, khác quá xa Vinh Hoa trong ấn tượng của Vân Diệp.
- Đặc sứ tới binh bộ là chuyện vui của ta, mời ngồi.
Người ta lễ nghi chu đáo, Vân Diệp cũng đưa tay mời khách, còn bảo tiểu lại dâng trà cho nàng.
- Không biết đặc sứ lần này tới binh bộ có chuyện gì?
Vinh Hoa ngồi thẳng, mắt nhìn Vân Diệp, nói rành rọt:
- Lần này Vinh Hoa tới muốn tiếp tục cuộc đàm thoại dang dở lần trước, không biết Vân binh bộ có cùng nhận thức chung mà Vinh Hoa và Lô binh bộ đạt thành lần trước không?
- Hả? Vân mỗ mới tới, đang làm quen với công việc của binh bộ, không biết lần trước đặc sứ và Lô đại tướng quân đạt thành hiệp nghị gì, Vân mỗ rửa tai lăng nghe.
Ánh mắt Vinh Hoa trở nên căng thẳng, nàng rất hiểu Vân Diệp, y không hể có chút thiện cảm nào với Cao Ly, chỉ muốn đem Cao Ly sát nhập vào bản đồ Đại Đường, với loại người này cầu xin là không có chút hi vọng nào.
- Đường quốc là thượng quốc, được tiểu quốc tôn trọng là đương nhiên, Cao Ly nam bắc chỉ có hai nghìn dặm, chấp lễ thần tử với Đường quốc là nên làm.
- Quốc quân nước ta đăng cơ hai mươi năm, Đại Đường mới thành lập có triệu Tân La, Bách Tề, Mạt Hạt cùng phục vụ quý quốc. Năm Vũ Đức thứ hai, Cao Duyên Thọ làm sứ tiết Cao Ly ở quý cuốc khi chiến tranh quý quốc chưa ngừng, mang theo tơ tằm, đồ sứ, ngọc thạch cùng quốc thư, tiên đế quý quốc khen ngợi Cao Ly cung thuận, còn tiếp nạp phi tử Cao Ly, thương cổ hai nước qua lại, quân sĩ biên quan gặp nhau thi lễ, có thể nói hai nước quan hệ hữu hảo.
- Năm Vũ Đức thứ sáu, đại thọ tiên đế quý quốc, sứ tiết Cao Ly cua múa, tiên đế khen ngợi, chủ khách vui vẻ, khi đó quan hệ hai nước thân như huynh đệ vậy.
- Năm Trinh Quan thứ hai, bệ hạ đăng cơ, Cao Duyên Thọ lại đi sứ, lần này còn mang tới quốc thư do Cao Ly viết lại, bệ hạ nước ta dùng huyết thệ biểu thị cung thuận với Đường quốc, được phong làm thượng trụ quốc, Liêu Đông quận vương, Cao Ly vương, khi ấy Cao Ly trên dưới không ai không hân hoan cổ vũ, biên quan chúng ta không có chiến hỏa.
- Trước khi Vân binh bộ ngàn dặm đột kích Cao Ly, tạo ra thảm án kinh người, Đại Đường và Cao Ly không có chiến sự, nếu như chỉ muốn lấy lại di hài tướng sĩ Tiền Tùy, chỉ cần bệ hạ viết một phong thư, phái một viên tiểu lại tới, Cao Ly ắt cung kính đem di hài về Đường quốc, cần gì Vân binh bộ mạo hiểm ngàn dặm, mười vạn sinh linh thành Ti Sa bị thiêu rụi, thủy quân Tam Sơn Phổ biến mất, bách tính kêu khổ liên miên, vì sao làm thế?
Nói tới đó Vinh Hoa khóc không thành tiếng, tiểu lại bên cạnh cũng nhìn Vân Diệp với ánh mắt cổ quái, trước kia chỉ nhìn thấy những chiến tích này trên sổ công lao, giờ nghe Vinh Hoa miêu tả càng thêm chân thật.
- Dù thế Cao Ly vẫn không dám làm trái huyết thệ xưa, hàng năm đều triều cống, năm sau nhiều hơn năm trước, đem quốc lực cả nước đi cung phụng thượng quốc, bệ hạ Đại Đường cũng vỗ về sứ tiết Cao Ly, còn nói rõ Cao Ly là nước Đại Đường không chinh phạt.
- Lời còn bên tai, mực vẫn chưa ráo, vậy mà bệ hạ quý quốc đã dẫn mười sáu vạn hổ lang xâm nhập Cao Ly, trời ơi, Cao Ly bốn bề khói lửa, dân khóc dậy đất, sĩ tử chạy trốn vào núi, nữ tử cùng chuồng với lừa ngựa, nam tử tranh ăn với dã thú. Đại Đường ngựa chở phụ nữ, treo đầu người đắc thắng về nước, để lại sau lưng đống đồ nát, là vì sao?
- Cổ nữ nói, tiểu quốc phụng dưỡng đại quốc, đại quốc lấy đức đối đãi, Cao Ly cung thuận nếu Đại Đường không lấy đức đối xử, bọn ta chỉ có thể mạo hiểm. Nay Cao Ly chết chắc rồi, cho nên bọn ta sẽ đem huyết mạch cuối cùng quyết một trận tử chiến với Đường quốc ở Liêu Đông, hiện chỉ đợi Đường quốc hạ lệnh tiến công thôi.
- Kẻ mạnh có tất cả, kẻ yếu không có gì, may mắn Cao Ly còn chút dũng khí, trước khi chết cũng phải cắn Đại Đường một miếng thịt, để bang quốc thần phục trong thiên hạ nhìn rõ, đó là kết cục cung phụng thượng quốc là gì!
Vinh Hoa nói xong khom người lui ra, ngay lời Vân Diệp cũng không muốn nghe, sau khi lùi ba bước, xoay người rời khỏi nha môn binh bộ.
Vân Diệp một tay chống cằm, một tay gõ bàn, nữ nhân này không ngờ lại trưởng thành tới mức độ này rồi, một bộ ( cáo Đường đại thư) nói có lễ có tiết, có tình có lý, trong nhu mang cương, rốt cuộc nàng muốn làm gì? Muốn kích động các nước nhỏ khác chống lại Đại Đường?
Đám tiểu lại bên cạnh gần như nín thở rồi, chỉ sợ ảnh hưởng tới thượng quan suy nghĩ, Vân Diệp thực sự không nghĩ ra Vân Hoa rốt cuộc muốn làm gì, nghĩ hơi lâu, đột nhiên nhớ tới nồi cháo, lên tiếng hỏi:
- Cháo của ta nấu xong chưa?
Đám tiểu lại đưa mặt nhìn nhau, Vân Diệp tới thiên điện, thấy tiểu lại kia vẫn cẩn thận nguấy cháo, gạo trong nồi đã hòa tan rồi, nồi sôi ùng ục, vừa vặn.
Bê nồi cháo về đại đường, không biết vì sao Phòng Huyền Linh đang xem ghi chép đàm thoại, Lão Phòng vừa vuốt râu vừa tán thưởng:
- Hịch văn rất hay, Cao Ly có nữ tử thế này, không đáng bị diệt quốc.
Vân Diệp đặt nồi cháo xuống, kỳ quái nhìn Lão Phòng:
- Chẳng lẽ một bài hịch văn như thế có thể cứu Cao Ly, nếu Cao Ly muốn đem nhân mã nửa chết đói bày ở Liêu Đông, vậy kỵ binh chúng ta tràn tới, đạp thành bùn xong là thiên hạ thái bình, cửu châu vẹn toàn.
Phòng Huyền Linh lấy một cái bát, múc cháo cho mình, ngửi mùi cháo ngào ngạt:
- Giết sạch bọn họ thì dễ, nhưng chiếm vùng đất không người làm gì? Ngươi tới Liêu Đông khai khẩn hay là lão phu?
- Có một câu không sai, rõ ràng là chuyện một lá thư có thể làm được, vì sao dùng tới danh tướng như Vân hầu? Nay ky mi châu của Đại Đường không dưới hàng trăm, một khi đều có tâm tư quyết tử, sẽ giống như nữ nhân đó nói, khắp lơi bốc lửa, chúng ta không ngừng đi dập lửa, một hai lần không sao, nếu mười, hai mươi lần, Vân hầu vẫn thấy không sao à?
- Nhân tâm không ở chỗ chúng ta, lấy đất đai về cũng vô ích, nên bệ hạ cho rằng, chúng ta chỉ cần thu lại bốn quận Hán triều là được, lấy Áp Lục thủy làm ranh giới, không đông tiến nữa. Vũ trang của Cao Ly phải giao ra, do binh mã Đại Đường cung cấp bảo hộ, khi dân cư nước ta đông đúc, sẽ dần di dân sang Cao Ly, lại đưa người Cao Ly sang phía tây, Vân hầu hiểu chứ?
Nói tới đó bắt đầu húp cháo, khen không ngớt.
...