...
Hôm nay có lẽ là ngày vinh quang nhất của Lão Tiền, vị quốc công này vào, vị quốc công kia ra, bận tối mắt lại, nhà nào cũng phải chào hỏi chu đáo, nếu không sẽ rất thất lễ.
Trưởng tôn của Vân gia ra đời, tất nhiên là đại sự hàng đầu của Vân gia, bất kể là thường ngày có va chạm hay không, lúc này đều toàn tiếng chúc mừng, nếu như nói những lời ngược lại sẽ thành tử địch. Chẳng một ai muốn gây thù chuốc oán với một nhà chỉ đem lại ích lợi, không hại gì tới mình như Vân gia. Vân gia không tham dự triều chính, cho nên không có chuyện chính kiến bất đồng, chúc mừng một chút đâu có mất gì.
Hà Thiệu cùng Vân gia là cùng một thể, nhận được tin mừng tới phát khóc, cao hứng hơn cả mình sinh nhi tử, mấy ngày trước tiểu thiếp thứ N của hắn lại sinh cho hắn một nhi tử, cái tên này hiện đã có bảy nhi tử, ba nữ nhi. Tiểu nữ nhi do chính thê sinh ra mới một tuổi, gả cho trưởng tử của Vân gia làm chính thê thì không đủ tư cách, nếu làm tiểu thiếp thì hắn lại không quan tâm, lòng rất rối.
Song bất kể thế nào, Vân gia có hậu đại có nghĩa là Hà gia còn có thể hi vọng vào sự bảo hộ của Vân gia thêm mấy chục năm nữa, đây là chuyện đại hỉ phải làm thật lớn. Biết Vân gia hiện không còn mấy phó dịch nữa, cho nên Hà Thiệu dẫn cả đại đội nhân mã rầm rầm rộ tiến về phía Vân gia.
Lý Thừa Càn dẫn theo mười mấy hộ vệ cưỡi ngựa tốn nửa canh giờ đã tới Vân gia, nhìn thấy Vân Diệp không nói một lời, đưa luôn một chuỗi trân châu to bằng hai quả long nhãn xuyên tơ vàng, làm Vân Diệp quen thấy trân châu bảo bối cũng phải cả kinh, vội chối tử.
- Thái tử điện hạ, đây là vật người mang từ nhỏ tới lớn, sao có thể tặng cho tiểu nhi, khuyển tử nhỏ tuổi, không nhận nổi.
- Có cái gì mà không nhận nổi, nếu chẳng phải vì Vân gia ngươi không thể nhận nuôi, nếu không ta đã nhận tên tiểu tử đó làm con nuôi rồi, chỉ là Minh Nguyệt châu, không đáng nói tới. Chỉ mong đứa bé này lớn lên kế thừa y bát của ngươi, thêm gạch nghêm ngói cho Đại Đường ta.
- Minh Nguyệt châu là bảo bối cực kỳ cát tường, thái tử điện hạ đã trưởng thành, tất nhiên không dùng tới nữa, nay tặng cho nhi tử của Vân hầu, đúng là dùng đúng chỗ.
Bên cạnh truyền tới một giọng chua lè truyền tới, té ra là Viên Thiên Cương vừa mới khỏi bệnh, bên cạnh còn có một thiếu niên đạo sĩ tuấn dật, chỉ có điều hình như mắt có vấn đề, con ngươi không bao giờ đứng yên một chỗ, không ăn trộm đã giống trộm, chẳng phải hỏi, trừ Lý Thuần Phong còn có ai, tên này hứng thú với toán số còn hơn là theo đuổi đạo pháp, luôn nói ngự thần toán của mình thất thường, chuẩn bị tìm lối khác, lợi dụng quy luật của toán học tính toán phát triển của sự việc, đáng tiếc luôn bại trận trở về dưới tay Vân Diệp.
Cho nên hắn tới Vân gia chỉ có một mục tiêu là thư phòng của Vân Diệp.
- Tặc lão đạo lại tới nhà lừa gạt, hôm nay mà không tính sinh thần bát tự của con ta cho tốt là không được đâu đấy.
- Khắp Đại Đường nói lão đạo lừa gạt chỉ có một mình ngươi, mấy ngày trước ngươi lừa mất Hoàng Đình kinh của lão đạo, giờ nghĩ lại lòng vẫn đau như cắt. Ngươi lại nói ngược lão đạo lừa gạt, thế gian này có Vân hầu tồn tại nên trắng đên mới điên đảo, không còn công lý gì nữa. Mang rượu tới đây, hôm nay lão đạo không say không về.
Khác với nhà người ta, người ta đều uống rượu trăm ngày của trẻ con, còn đứa bé ra đời chỉ tới tặng quá, sau đó đi đợi đứa bé tròn một trăm ngày mới tới.
Rõ ràng điều này chẳng có nghĩa gì với mấy vị lão soái như Lão Trình, Lão Ngưu, Tần Quỳnh, Úy Trì Cung. Không mở tiệc, Lão Trình tự tới kho rượu xách hai vò rượu lên, kiếm một cái phòng ấm áp, kéo mấy người Lý Tịnh vào, đóng cửa lại, tự rót tự uống, ngay cả đồ nhắm cũng chẳng cần, ngoài cửa có hai đại hán đứng canh, không cho phó dịch Vân gia vào.
Sau khi về phòng thăm Tân Nguyệt đã ngủ say, liền đứng ở bên nhìn kỹ nhi tử của mình, còn chưa kịp đặt tên, đứa bé này có nhũ danh để gọi là được rồi. Lão nãi nãi luôn mồm gọi là Tâm Can ( cục cưng), cởi tã ra, nhìn hai cái chân đạp không ngừng, cực kỳ cẩn thận chạm một cái, rồi lại đóng tã vào, một mình ngồi ở trên ghế lẩm bẩm, thường ngày chuỗi tràng hạt coi như tính mạng ném qua một Bên cũng chẳng nhớ nhặt lên.
Không quấy rầy thời gian hạnh phúc của lão nãi nãi, Vân Diệp quay về thư phòng của mình, Lý Thừa Càn ngồi một bên bàn tự rót tự uống, Lý Thuần Phong thì lật xem sách trên giá, Viên Thiên Cương đã say bất tỉnh nhân sự từ đời nào, rượu của Vân gia với ông ta mà nói là quá mạnh.
Lấy ở trên cùng giá sách cuốn ( Làm quen với toán học), ném cho Lý Thuần Phong, tên này lập tức cuốn vào trong đó, hắn rất ủng hộ cách viết từ trái sang phải của Vân Diệp, cũng không lạ gị số Ả Rập, dù sao thời gian qua Đại Đường không tiếc sức lực truyền bá thứ này, thương nhân là chủ lực trong đó, công không thể thiếu.
Kéo Lý Thừa Càn vào linh đường của Vân gia, Vân Diệp sờ lên cột, lập tức có một cửa động xuất hiện, lấy từ trong đó một cuộn tranh, rồi đóng cửa động lại, không cần phải làm ra vẻ thần bí với Lý Thừa Càn, Vân gia đã đủ thần bí rồi, nếu có thêm những thứ mà người khác không lý giải nổi sẽ thành quỷ dị.
Thần bí và quỷ dị là hai thái cực, một làm người ta khao khát, một làm người ta hoài nghi, lòng người lạ như vậy đấy, khác nhau một chút thôi là chênh nhau như thiên đường và địa ngục.
- Đây là cái gì?
Lý Thừa Càn rất muốn biết thứ Vân Diệp lấy ra từ một chỗ bí mật như vậy rốt cuộc là cái gì:
- Đừng hỏi, lát nữa tới chỗ các lão tướng quân chỉ được mang tai mang mắt thôi, đừng hỏi gì, cũng đừng trả lời gì hết, ngươi sớm muộn gì cũng phải lên chiến trường, lần này Đại Đường công phạt những nời không thuần phục, là cơ hội tốt để ngươi lập công huân và uy vọng, nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng can thiệp vào sự chỉ huy của các tướng quân, ngươi chỉ cần ở trung quân nghe lời là được, bảo ngươi đi phía đông thì ngươi đừng đi phía tây, chỉ cần ngươi lên chiến trường dạo một vòng là được.
Lý Thừa Càn khí huyết phương cương, xưa nay hắn luôn cho rằng mình phải cầm đao đứng trên ngựa, cười ngạo ba quân, nghe Vân Diệp nói vậy thì không phục.
- Vậy thì ta vào trong quân làm gì, làm đứa trẻ ngoan còn lên chiến trường cái quái gì nữa?
Vân Diệp túm cổ áo Lý Thừa Càn nói:
- Ngươi hiểu cái rắm gì về đạo chiến trường, trong quân sợ nhất là lệnh xuất phát từ nhiều cửa, lục soái của ngươi đều là tân binh chưa thấy máu, ngươi cũng chẳng có kinh nghiệm lãnh binh tác chiến, cha ngươi là rồng trong bầy người còn chẳng ngoan ngoãn làm giáo úy bao năm dưới trướng Vân Định Hưng à?
- Hôm nay ta dẫn ngươi tới phòng kia, trừ Hầu đại tướng quân ra, những người khác đều không khách khí với ngươi, đó là điều bình thường, phụ hoàng ngươi đang độ đỉnh thịnh đời người, là lúc mở rộng cương thổ, cho nên người ta không để ý tới ngươi, một là vì tị hiềm, hai là vì tị hiềm, ba là vì tị hiểm, biết chưa hả?
- Cho nên hiện giờ ngươi phải chuẩn bị cho sau này, tương lai định sẵn ngươi là hoàng đế, những lão tướng kia là cánh tay trái phải của ngươi, tương lai là trọng thần của ngươi, cấp cho bọn họ một ấn tượng khiêm tốn cẩn thận quan trọng hơn hết thảy.
- Ngươi muốn lên trận giết địch? Đó là chuyện đám não lợn mới làm, cho dù ngươi giết được một trăm tên, một nghìn tên cũng chẳng ảnh hưởng gì tới đại cục, người ta chỉ cần giết chết ngươi là đại thắng.
Lý Thừa Càn bị Vân Diệp nói cho choáng váng, hắn thế nào cũng không ngờ Vân Diệp lại lấy những lời độc ác nhất bình luận một bầu nhiệt huyết của hắn, bất giác có chút phẫn nộ.
- Ta muốn dẫn mười vạn thiết kỵ tung hoành thiên hạ, lập kỳ công ngàn đời, ta muốn ngắm mặt trời ở nơi mặt trời mọc, ta muốn chém cự mãng ở vùng ma thiêng khói độc phương nam, ta muốn đóng cột ở tuyệt vực phía tây, ta muốn nuôi ưng ở biển nóng phương bắc. Ngươi đừng biến ta thành con sâu đáng thương sống dưới cánh bậc trưởng bối.
"Bốp bốp bốp!" Vân Diệp cười vỗ tay, hùng tâm tráng chí này của Lý Thừa Càn lần đầu y nghe thấy, trong huyết mạch Lý gia luôn ẩn chứa dã tâm bừng bừng này.
Thấy Vân Diệp vỗ tay, phấn nộ của Lý Thừa Càn dịu xuống:
- Ngươi thấy suy nghĩ của ta ra sao?
- Đương nhiên là không tệ, là hoàng đế tương lai, ngươi phải có hùng tâm như thế, rất tốt, chỉ là nói hơi ngu xuẩn một chút, ta cho ngươi xem một thứ, để ngươi thấy suy nghĩ của ngươi ngu xuẩn như thế nào.
Lý Thừa Càn lại muốn nổi khùng, nhưng thấy Vân Diệp mở cuốn tranh trong tay, trải trên mặt đất, chỉ vào nó nói:
- Đây là thế giới của chúng ta, có một số nơi ta đã tới, một số nơi ta chỉ nghe nói, nhưng ta có tấm bản đồ này đủ để ta chỉ vào bản đồ nói lý tưởng của ngươi ngu xuẩn như thế nào rồi chứ?
Lý Thừa Càn phát hiện mình không nổi giận với Vân Diệp được, dù có cũng lập tức tự động bị tắt, nghe y nói thế, cùng Vân Diệp quỳ xuống đất xem bản đồ.
Nhìn hồi lâu, hắn nghi hoặc chỉ vào mảnh đất nhỏ ở phương đông:
- Đại Đường chỉ nhỏ như thế này thôi sao? Đại Đường ta có mười đạo, ba trăm sáu mươi châu quận, một nghìn năm trăm bảy mươi huyện, dọc ngang vạn dặm, không ngờ chỉ bé tẹo thế này?
Lý Thừa Càn nhìn bản đồ thế giới, cực kỳ bất mãn việc Đại Đường chỉ chiếm một vùng nho nhỏ, trong mắt hắn, Đại Đường phải là nơi lớn nhất thế giới.
- Cái Thiên Trúc chết tiệt kia lại còn lớn hơn cả Đại Đường? Cái đế quốc La Mã chết tiệt biến cả đại dương thành hồ nội địa, bọn họ thực sự lớn như thế sao?
Lý Thừa Càn thành phần chủ nghĩa dân tộc cực đoan bất mãn cực hạn với việc phân chia thế giới, liên tục rống lên hỏi, mỗi câu đều mang sự đố kỵ rõ ràng.
- Ồ, đế quốc La Mã sụp đổ rồi, rất nhiều năm trước đã chia thay hai đế quốc La Mã đông tây, Tây La Mã đã diệt vong, chỉ còn Đông La Mã vẫn tồn tại, rất hùng mạnh. Lịch sử người Ba Tư cũng rất dài, hiện giờ vương triều Tát San chính là Ba Tư đang đại chiến với Đông La Mã, chưa ngừng lúc nào.
- Có điều ta muốn ngươi nhìn là vùng đất này.
Vân Diệp chỉ vào Da Lộ Tát Lãnh (Jerusalem), nói:
- Có một người cường đại tay cầm kiếm tay cầm kinh Cổ Lan ( Coran), thống nhất vùng đất này, sẽ mau chóng khuếch trương ra bên ngoài, bọn họ cực kỳ hiếu chiến, có một câu danh ngôn là, khi không thể cướp được ta không ngại cướp của huynh đệ mình. Kẻ này sẽ tấn công Ba Tư, chính là vương triều Tát San, sau đó sẽ tới phiên chúng ta, có điều thời gian còn sớm, ngươi còn có thời giang để chuẩn bị, còn cả vùng đất này nữa.
Chỉ vào cao nguyên Thanh Tạng, gỗ mấy cái:
- Có một kẻ nữa tên Tùng Tán Can Bố (Songzain Gambo) đã thống nhất vùng đất này, bọn họ tác chiến dũng cảm đồng thời chiếm địa lợi, từ trên đánh xuống dễ hơn từ dưới đánh lên, hơn nữa bọn họ thèm khát Nam Chiếu. Cho nên ta mới mới chiến tranh những năm này là nơi ngươi rèn luyện mình, không cần biểu hiện, tương lai còn nhiều phiền phức lớn cho ngươi, tương lai ngươi sẽ đánh trận tới nôn ra, giờ gấp cái chó gì.
Lý Thừa Càn mở to đôi mắt vô tri nhìn Vân Diệp:
- Làm sao ngươi biết những chuyện này? Vì sao Đại Đường ta xưa nay chỉ nghe qua loa vài lời về họ, mà nghe ngươi nói hình như đều là thật, ít nhất ta tin, vì ngươi chưa bao giờ lừa ta.
- Không phải đã nói với ngươi rồi sao, ta lưu lãng suốt mười bốn năm, sư phụ ta lại là cao nhân, nếu không biết những điều đó mới là lạ, phải dùng rất nhiều thời gian mới có thể mày mò ra hình dạng đại khái của thế giới này, cho nên ngươi hưởng lợi, bản đồ này tặng cho ngươi, tuy không chính xác lắm, nhưng phạm vi đại khái không thể sai.
Tấm bản đồ này Vân Diệp dùng rất nhiều thời gian vẽ từ di dộng của mình, riêng tỉ lệ đã khiến y tổn hao hết tế bào não, một số địa phương địa hình không giống, ví dụ cửa biển của Hoàng Hà, lấy bản đồ cương vực Đại Đường so sánh, thêm vào hình dạng đại khái của thế giới mới được thế này.
Cho Lý Thừa Càn cũng là bất đắc dĩ, Minh Nguyệt châu hôm nay đã hoàn toàn trói buộc Vân gia và thái tử vào một, muốn chạy cũng không có chỗ mà chạy, may là không phải tên Lý Thừa Càn khốn kiếp trên lịch sử, cho nên Vân Diệp lấy thứ giữ mạng trong tương lai ra. Lý Thừa Càn cẩn thận cuộn bản đồ lại, cởi lụa quấn đầu buộc vào, ngẩng đầu lên hỏi:
- Ngươi đem nó cho ta, muốn ta lợi dụng thứ này ra sao?
- Đương nhiên là muốn đi lừa đám lão soái hùng tâm bừng bừng kia, bọn họ luôn lo không đánh trận nữa sẽ không thoát được vận mệnh thỏ hết chó vào nồi. Cho nên phải nói với họ, còn phải đánh nhau nhiều, đời này bọn họ đừng mơ đánh hết, để bọn họ thấy ngày thỏ hết chó vào nồi sẽ mãi mãi không tới. Sau đó tiến cung đưa cho phụ hoàng của ngươi xem, nới với bệ hạ, lý tưởng của ngươi như vừa rồi. Tính sơ bộ, đợi khi ngươi đánh trận chén chê rồi thì bệ hạ cũng già, cái thế giới này tới phiên ngươi nắm giữ. Tất cả mọi người đều am tâm, đều hướng về một chỗ, giảm thiểu nội chiến tới mức tối đa, ta tin ngươi sẽ cắt một miếng bánh lớn cho dân tộc.
Nghĩ tới sự oai hùng của Lý Thừa Càn trong tương lai, Vân Diệp dạt dào cảm xúc, một tiểu nhân vật không đáng nói tới ở đời sau nay cũng có thể đứng ở bản đồ chỉ chỉ trỏ trỏ, đúng là khoan khoái cỡ nào.
- Vân Diệp, đây là Long Trung đối của ngươi phải không? Chưa rời cửa đã biết chuyện thiên hạ, ngươi làm ta cực kỳ kinh ngạc.
- Mơ đi, ta chẳng làm Gia Cát Lượng gì đó đâu, một là ta không thông minh như ông ấy, hai là ta lười, chuyện thì ngươi đi làm, ta ở đằng sau hưởng phúc, việc vất vả đừng có tìm ta, giờ mỗi ngày phải đi dạy học ta đã thấy mệt rồi. Đợi tương lai ngươi thành công thì phong cho ta một vị trí ở thật cao, chỉ cầm tiền không làm việc, để đám khốn kiếp ức hiếp ta cứ thấy ta là phải thi lễ. Đó là mộng tưởng của ta, nhớ đấy, nhất định phải để mộng tưởng của ta thành sự thực.
Lý Thừa Càn ngửa mặt cười lớn, nắm tay Vân Diệp nói:
- Chúng ta giao hẹn như thế, ta đi chinh phạt tứ phương, ngươi ở kinh thành ức hiếp người khác, chúng ta sống khoái lạc hết cuộc đời này.
Lý tưởng rất đầy đặn, hiện tại rất xương xẩu, không biết là ai nói câu này nhỉ, rất có đạo lý, nhất là hai thiếu niên vừa rồi đầu đầy ảo tưởng, một tự so với Lưu Bị, một tự coi như Gia Cát Lượng, đầu óc đầy ảo tưởng về cuộc sống tương lai.
Chuẩn bị mang sát khí lớn nhất đi dọa đám tướng soái đầy phòng, để tương lai tiến theo con đường của mình, Lý Thừa Càn chuẩn bị tiếp nhận mọi người nịnh bợ rồi, còn cùng Vân Diệp tham khảo xem mình phải biểu hiện thế nào tự tin chút, hay khiêm tốn một chút, cai hai nhất trí cho rằng, khiêm tốn một chút thì hơn.
Bản đồ lấy ra, Lý Tịnh nhìn một cái là nổi khùng, Lý Hiếu Cung không kìm được giận, Ngưu Tiến Đạt mắt muốn phun lửa, Trình Giảo Kim, Hầu Quân Tập thì ôm đầu như không nỡ nhìn. Úy Trì Cung xách cổ áo Lý Thừa Càn, Vân Diệp chửi mắng thối mặt.
...