...
Miệng Khâu Hổ nhét một khúc gỗ, cắn răng chịu năm mươi gậy, toàn thân run rẩy trở về nghe lệnh.
- Ta còn ở Dương Châu hai mươi ngày, hết hạn bị giam thì đi tìm hải đồ, càng nhiều càng tốt.
Vân Diệp xong việc liền về hậu đường, còn Khâu Ninh không phải người trong quân không thèm xử trí.
Đông Ngư vỗ một phát lên mông Khâu Hổ, Khâu Hổ đau gào thảm thiết, lớn tiếng nói:
- Đông Ngư đại ca, tiểu đệ vừa chịu hình, dù huynh có thích nam nhân thì cũng đợi mông tiểu đệ lành đã chứ.
Nhân Hùng đi tới bồi thêm một cước:
- Thứ chó má, hầu gia nhân hậu với huynh đệ, chứ gặp phải Lý Tích, Hầu Quân Tập thì con mẹ nó ngươi bị ném vào hố phân rồi, còn có tinh thần đùa với Đông Ngư à? Mau về ngồi giam đi, việc hầu gia an bài phải tranh thủ làm, vì chuyện hải đồ, suýt nữa hôm nay hầu gia hỏa thiêu Đại Minh tự. Mang tên đệ đệ ngu xuẩn của ngươi đi, để tay trần trông đến tởm, sau này đừng làm ra vẻ đại gia nữa, hắn chơi không nổi đâu.
Khâu Hổ dẫn đệ đệ rời đi, gạt một tên hắc y hán tử trên cáng xuống rồi bò lên nằm, Khâu Ninh thấp thỏm hỏi:
- Đại ca, đó là đại soái à? Trông trẻ quá.
Khâu Hổ thở hắt ra một hơi:
- Trẻ? Trong tay người ta có mười mấy vạn mạng người, Tiểu Ninh, lần này đại ca gánh cho, lần sau đừng ngang ngược nữa, nhà ta là thế gia hải thương, tuy trong nhà có vài đồng tiền, nhưng căn cơ không sạch sẽ, dựa vào đại soái bảo vệ mới có vài phần thể diện ở Dương Châu, hiện đệ đi tìm hải đồ, bất kể mua hay cướp cũng được, càng nhiều càng tốt, chuyện này phải làm cho đẹp.
- Vừa rồi huynh nói đệ phải ngoan ngoãn, giờ lại trống giong cờ mở đi lấy hải đồ có hợp không?
- Ngươi hiểu cái rắm, trước kia là ngươi làm bậy, hiện giờ là làm việc vì đại quân, hai đằng khác nhau, yên tâm, xảy ra chuyện đại soái sẽ gánh, đây mới là lúc đệ thể hiện uy phong, đi mau, để hai người đưa ta về quân doanh là được.
Khâu Ninh vứt cành mận gai trên lưng đi thật xa, mang theo một đám đông nanh vuốt, chia ra hướng về chỗ hải thương cư trú.
Khi Vân Diệp lần nữa trở về thư phòng, Hi Đồng đã ở đó, trên bàn đặt rất nhiều hải đồ trên bàn, Vân Diệp nhíu mày nói:
- Lão Hi, cần gì làm thế, Đại Minh tự đã đồng ý mấy ngày nữa mang hải đồ tới.
Hi Đồng hừ một tiếng khinh bỉ:
- Lời đám lừa trọc mà ngươi cũng đi à? Vừa mới nhận lời ngươi xong liền đem rất nhiều hải đồ giấu đi, cho rằng các ngươi kiểm tra tàng thư lâu rồi sẽ không tới nữa, liền đem trà trộn vào trong quyển trục khác, định lừa gạt qua ải, ngươi là người nắm đại quân, sao dễ tin tưởng người khác thế?
- Thời buổi này sao cả hòa thượng cũng nói dối, ta làm người thành thật một hồi có sao? Chẳng phải có huynh à, huynh giảo hoạt như khỉ, có huynh theo dõi Đại Minh tự rồi, ta chẳng lo đám hòa thượng giở trò.
Tính cách Hi Đồng nhiều lúc giống trẻ con, phải dỗ dành mới được, chẳng biết hắn làm gì dưới trướng Điền Tương Tử mà thành tính này, thật khó tin.
Nhìn hắn ngồi trên ghế vắt chân lên quá đầu là biết hắn đang đắc ý, có điều khi Vân Diệp mở hải đồ ra, cười khổ nói:
- Phiền rồi, huynh lấy bản đồ phân bố hải tặc của người ta, đoán chừng Đại Minh Tự sẽ nổi điên, Lão Hi nhìn xem, không ngờ ở Nam Hải lại có nhiều cái tai họa đến thế.
- Chậc chậc, trên biển cũng không thái bình, vầng trăng cong này đại biểu cho cái gì? Không phải Cuồng Nguyệt Tăng chứ? Cầu Nhiệm Khách phất lại rồi, không ngờ chiếm nhiều hải đảo như thế, ông ta muốn lập quốc à? Ha ha ha, Lý Tịnh! Ta đem thứ này lên triều đường, đủ xét nhà ông mười lần rồi, thôi bỏ, ta nổi danh lấy đức báo oán, không thèm so đo với ông, tìm cơ hội bóp nặn Cầu Nhiệm Khách là được.
- Cái vòng tròn này đại biểu cho ai nhỉ? A, người Oa. Con quạ ba chân này là người Cao Ly. Trên đời chắc trừ người Đại Nguyệt thích cờ trăng sao thì không còn ai khác? Oa oa, thích quá, cả bộ xương người, khỏi nói, chắc là hải tặc tới từ phía tây. Mẹ nó, long kỳ của thủy sư Lĩnh Nam bị vẽ như con giun.
- Mẹ nó chứ, mới lộ ra một chút tài phú đã có đám cá mập mò tới rồi à? Xem bộ dạng con nào cũng ăn tới béo múp.
Vân Diệp chìm đắm trong niềm vui vô biên, căn bản không phát hiện trước mặt Hi Đồng có một hòa thượng mặt đen, bên ngoài cửa cũng có, chính là Đạo Pháp, vẫn bộ mặt khắc khổ, hôm nay vô cùng oai phong, một cây trường côn chống sau lưng, hàng mi thỏ rung rinh, có vẻ giận dữ lắm.
Vô Thiệt đã xuất hiện trong thư phòng, chén trà trong tay chẳng thèm bỏ xuống, còn Hàn Triệt đứng bên ao ngắm hoa sen trắng trong đêm, thực ra hắn muốn đứng trên nóc nhà, sau lưng có một vầng trăng, trông càng giống thần tiên, nhưng trên đó có người mất rồi, Đơn Ưng đứng ở mái ngói cầm nỏ đợi bắn.
- Đám hải tặc này kém quá, không có chút tính sáng tạo này, Lão Hi xem đi, cờ khô lâu của chúng ta lên biển, ai nhìn cũng biết là hải tặc tới, tranh hùng trên biển, ta khoái trò này. Lão Hi, ta kích động tới run lên rồi này, nghĩ tới đám hải tặc kéo tới như bầy ong, cuối cùng bị ta cướp mất, ta chỉ muốn sớm ngày tới Lĩnh Nam.
- Lão Hi, tưởng tưởng sóng biển ầm ầm, vô số thuyền lớn va chạm vào nhau, trên cột buồm, dây thường thả xuống toàn hải tặc, miệng bọn chúng ngậm dao, tới gần một chút là nhảy xuống chém giết bừa bới, máu me lênh láng, đầu lăn lông lốc. Sóng lớn, thuyền chòng chành, nhảy không tốt bị hai cái thuyền nghiền nát, nếu như thêm vào sấm nổ chớp giật, mưa to như trút sẽ hùng tráng cỡ nào. Lão Hi, tới khi đó huynh sẽ hiểu, cuộc đời không đi làm hải tặc một lần thì sống không hoàn mỹ.
Vân Diệp xoay lưng lại cửa, luôn mồm kể cho Hi Đồng nghe làm hải tặc tuyệt vời thế nào, bản thân y đã chìm vào trong ảo mộng, từ nhỏ Vân Diệp được giáo dục hải tặc hoàn chỉnh, từ Peter Pan và thuyền trưởng Móc Sắt, tới Sinbad, Allibaba và bốn mươi tên cướp, lớn tuổi hơn một chút đọc thuộc Odyssey, càng khỏi nói trước khi tới Đại Đường bị đầu độc bởi Cướp biển vùng Caribbean, yêu chết đám hải tặc bại hoại.
Giờ có tư cách làm hải tặc rồi, vì sao không làm, nghĩ tới mình ít nhất có ba nghìn tên hải tặc, Vân Diệp kích động vô cùng, đã suy nghĩ có nên lưu lại một truyền thuyến về Vua hải tặc, tùy tiện kiếm ít kho báu rồi làm ra bản đồ kho báu Một Mẩu (One piece), làm hàng ngàn hàng vạn tên bại hoại đỏ mắt kết đội nhảy xuống biển đánh nhau không? Có thể suy xét.
Sao nửa ngày trời không thấy Hi Đồng phản ứng, cái tên đầy ADN cường đạo này lại không bị kích động? Không bình thường, khi Vân Diệp quay đầu lại thấy cả một đống người nhìn mình, không khỏi xấu hổ.
- Vân hầu, ngài muốn đi làm hải tặc thì bần tăng không cản được, nhưng tấm bản đồ này can hệ quá lớn, phải trả lại, nếu không dù hôm nay có đổ máu cũng phải thu hồi nó.
Đạo Pháp từng bước tiến vào thư phòng, gậy gỗ giộng xuống đất, đá xanh chớp mắt nứt thành mấy mảnh, lão già mấy chục tuổi đầu, sao mà khỏe thể?
- Lão hòa thượng nghĩ nhầm rồi, nếu chuẩn bị đàn hặc Lý Tịnh thì ta không cần tấm bản đồ này, nay Lý Tịnh trên triều đã là hổ không răng, không có tấm bản đồ này, ông cho rằng ta không thu thập được chứng cứ Cầu Nhiệm Khách cắt đất xưng vương sao?
- Vân hầu từ bi sẽ không làm chuyện tiểu nhân, chỉ là tấm bản đồ này không thể truyền ra ngoài, xin giao lại, những hải đồ khác Vân hầu thoải mái lấy.
Nhìn lão hòa thượng mặt mấy đau khổ, Vân Diệp gõ tay lên bàn, cuộn bàn đổ, buộc lại, đặt vào tay ông ta:
- Nhân gian hiểm ác, nhân tâm cũng khó lường, đại hòa thượng có chí lớn, Vân Diệp cũng không muốn làm tiểu nhân, bản đồ này trả cho ông, cũng sẽ không truyền ra, nhưng Cuồng Nguyệt Tăng bất kể thế nào cũng là một uy hiếp, chuyến này ra biển ta sẽ thay Lý Tịnh trừ cái ẩn họa này, triều đường loạn lắm rồi, không thể để đại tướng quân gặp nạn nữa.
...