Chương 824: Lộc Đông Tán


...

Ngồi trong lán tiếp nhận sự thăm hỏi của các trưởng lão bộ tộc nhỏ, điều này làm Na Mộ Nhật đầy kiêu ngạo, chỉ cần gật đầu coi như đáp lễ, Trương Bảo Tương đến cũng không cần đứng dậy, hắn còn nợ nhà mình dầu hạn thát, hôm nay gặp được phải nhắc một chút, đó là do phu quân căn dặn, gặp là phải đòi cho được.

- Mộ Nhật phu nhân tôn kính, mong phu nhân thương cho Ngọc Đô tộc, năm nay cỏ mọc không tốt, nhiều nơi thấy cả mặt đất, cừu dê gầy tới mức không sống qua được mùa đông, lễ vật cấp cho khả hãn đã chuẩn bị xong rồi, nhưng các lão gia của biên quân đòi năm mươi con trâu, năm trăm con cừu. Phu nhân cũng biết người trẻ tuổi của Ngọc Đô tộc đã chết trong cuộc chiến mấy năm trước rồi, trong tộc chỉ còn lại người già yếu, mong phu nhân nể tình đại thần Đằng Nhĩ Cách nói giúp chúng tôi vài câu, đại thần Đằng Nhĩ Cách sẽ phù hộ phu nhân mãi mãi trẻ trung xinh đẹp.

Một lão mục nhân gần như gầy thành nắm xương quỳ dưới thềm vai nài Na Mộ Nhật.

Na Mộ Nhật biết ông già này, đó là một vị trưởng lão vô cùng trí tuệ, sao lại thành ra thế này, hỏi:

- Trưởng lão trí tuệ, tại sao lại sa sút tới mức này, chẳng lẽ người trong bộ tộc đều biến thành kẻ lười biếng? Ông gầy như thế, sao không phái người béo hơn tới? Năm nay mưa sung túc, mùa đông năm ngoái không có thiên tai, là năm mưa thuận gió hòa, ông lại nói bộ tộc ông chết đói, làm sao ta tin được?

- Phu nhân mỹ lệ, Ngọc Đô tộc không lười biếng, trong tộc đã không tìm ra người trẻ tuổi để chăn gia súc nữa, những người có thể cầm được đao, cưỡi được ngựa đều đã chết tại đồi Bạch Lang, chỉ còn lại phụ nữ và trẻ nhỏ, đại thần Đằng Nhi Cách không cho chúng tôi cơ hội phục hồi, cống phẩm nặng nề làm chúng tôi không thở nổi. Cầu xin phu nhân nói đỡ cho chúng tôi, miễn đi gánh nặng thêm vào, dù lấy mạng già này ra đổi cũng cam lòng.

Nghe trưởng lão Ngọc Đô tộc nói thê thảm như vậy, Na Mộ Nhật lấy khăn tay chấm khóe mắt, thảo nguyên một khi không còn trai tráng, người già yếu sẽ không sống nổi, may thiên thần phù hộ, hai năm qua không có thiên tai, nếu không Ngọc Đô tộc chết đói cả rồi, chuyện này trước kia cũng có, không lạ gì.

- Ta sẽ nói đỡ giúp ông, nhưng tuyệt đối không thể miễn toàn bộ, người trong quân không dễ nói chuyện, một khi phủ đô đốc hủy bỏ hạn ngạch bãi cỏ của các ngươi, cho dù qua được năm nay thì năm sau ra sao? Các ngươi sẽ tới lúc không chịu nổi, tới lúc đó sẽ thế nào?

Na Mộ Nhật muốn thôn tính Ngọc Đô tộc từ lâu, một bộ tộc toàn già yếu, lại nắm giữ mấy bãi cỏ ở thượng du, nơi đó có bãi cỏ tươi tốt nhất, Na Mộ Nhật tới xem mấy lần, nằm mơ cũng muốn xua cừu của mình tới đó.

Trưởng lão quỳ dưới đất khóc lóc, đây là vòng tròn quái ác, Na Mộ Nhật nói thật, bộ tộc mình năm nay chẳng qua nổi, nói gì tới năm sau, nhưng nghe ý của phu nhân hình như có cách giải quyết, vội đứng lên thỉnh giáo.

Na Mộ Nhật không thể nói chuyện thôn tính ngay trước mặt người ta được, Vân Cửu tươi cười từ sau lưng Na Mộ Nhật đi ra, đỡ vị trưởng lão vào lều uống trà, ăn bánh rán, thuận tiện thương thao chuyện tiếp nhân Ngọc Đô tộc, chuyện này Vân Cửu làm mấy lần rồi, quen thuộc lắm, chẳng khó gì.

Vân Mộ đại tiểu thư cưỡi chó lớn, mặc giáp da, chắn ở đường Trương Bảo Tương phải qua, múa thương gỗ quát:

- Kẻ tới báo danh, đao của bản đô đốc không chém hạng vô danh.

Đội ngũ của Trương Bảo Tương cười nghiêng ngả, một nha đầu béo mũm mĩm kháu khỉnh cưỡi trên một con chó thè lưỡi thở hồng hộc quát tháo mình, đúng là kỳ cảnh hiếm có, chỉ nhìn nha đầu này trang phục khuê nữ Đại Đường thì biết không phải con nhà bình thường, con nhà mục dân không dám làm thế, trên đầu là cái búi tóc tròn tròn, trang sức không khảm vàng thì nạm bạc, cổ chó cũng đeo dây chuyển bảo thạch, quý nữ trên thảo nguyên thế này chỉ có một, Vân gia đại tiểu thư, tướng sĩ trong quân đều biết Hầu đại tổng quản cưng tiểu nha đầu này tới tận xương tủy, nào dám đắc tội.

Trương Bảo Tương cúi mình trên ngựa nói:

- Ta là Đại châu đô đốc Trương Bảo Tương đây, tướng kia báo danh.

Tiểu nha đầu định mở miệng đáp, Hoạn Nương bế vội trên mình chó xuống, khom người thi lễ:

- Đại đô đốc chê cười rồi, Mộ nha đầu nghịch ngợm, làm lỡ hành trình của ngài, phu nhân đã đợi ở trong lán phía trước, Mã tham quân đã tới, chỉ còn đợi ngài.

Trương Bảo Tương gật đầu, cởi một thanh đao nhỏ cực kỳ đẹp đẽ ra, đưa cho Hoạn Nương:

- Ta và Vân hầu là chỗ quen biết cũ, hôm nay gặp hiền chất, lễ vật nhỏ, đừng chê.

Hoạn Nương đưa hai tay đón lấy, trưởng bối ban, không dám từ chối, đó là lễ tiết tối thiểu.

Thấy Hoạn Nương bế nha đầu lùi sang bên đường, Trương Bảo Tương kéo dây cương đi tới lán gỗ, hôm nay hắn tiếp nhận cống phẩm, không thể có chút sai sót nào.

Vân Mộ buồn chán cưỡi Vượng Tài quanh quẩn bên cạnh Hoạn Nương, nãi nhật là ngày cống hiến vật phẩm, cũng là ngày mục dân đem vật tư trao đổi với nhau, đồng nguyên, ngân tệ không có giá trị ở nơi này, có ích nhất là nồi sắt, rượu mạnh và lá trà. Trà vừa mới xuất hiện ở thảo nguyên, lập tức trở nên thịnh hành, hai năm qua trà do Vân gia chế tác đã thành vật tư trọng yếu nhất, mục dân uống trà sữa cho rằng đây là bảo vật thiên thần, sau khi uống xong rất nhiều bệnh trên cơ thể không thuốc mà lành, hiện giờ không có nhiều, càng thêm trân quý.

Trong lều của người Thổ Phồn có một người trung niên hoa lệ ngồi khoanh chân trên thảm, tay cầm một bánh trà xoay qua xoay lại xem mấy lần mới đặt xuống, một thiếu nữ mặt hồng hào rót một bát trà sữa, quỳ xuống hai tay dâng lên, sau đó cúi đầu không dám nhúc nhích.

Người trung niên uống một ngụm trà, nhắm mắt lại thưởng thức, trong sữa có một vị đăng đắng, dư vị kéo dài, không phải là ông ta chưa uống trà, là đại tướng của Thổ Phồn, chỉ cần thứ tốt Trung Nguyên có, chẳng mấy chốc ông ta cũng có, trên đời này người không biết sợ nhất là thương nhân, Lộc Đông Tán đặt chén trà xuống, chuyến này mình tới Trường An, là muốn cầu thân thay cho tán phổ của mình Tùng Tán Can Bố.

Hai năm trước các đầu nhân của Thổ Phồn xúi bẩy tán phổ tấn công Tùng Châu, chiếm Đảng Khương và Bạch Lan Khương, kết quả nghe thấy Đại Đường bình định thập nhị quốc Cao Xương, liền lui về cao nguyên, quân lực hùng mạnh của Đại Đường làm người Thổ Phồn e dè.

Thấy uy danh của Thiên Khả Hãn đã vang vọng khắp nơi, Thổ Phồn là nước lân cận không thể ngồi yên mà nhìn, nay Thổ Cốc Hồn đã thành phiên thuộc của Đại Đường, Tùng Tán Can Bố bất an, dưới kiến nghị của Lộc Đông Tán, nghĩ ra cách cầu thân.

Vốn Lộc Đông Tán từ Tùng Châu đi Thục đạo tới Quan Trung là nhanh nhất, nhưng ông ta rất muốn xem Đại Đường khống chế thảo nguyên tới mức nào, lại tới Âm Sơn, vừa vặn gặp nãi nhật, đây là chỗ quan sát tốt nhất, trước đó còn thấy người kêu than, khóc lóc, sao chớp mắt một cái đã hớn hở như vậy, chẳng lẽ Thiên Khả Hãn không thu cống phẩm năm nay nữa? Không thể, chế độ hình thành phải tuân thủ, chỉ có tuân thủ thời gian dài mới thành thói quen, người nắm quyền không thể không hiểu đạo lý này.

Vì làm rõ chuyện này, Lộc Đông Tán phái tùy tùng đi nghe ngóng, một mình ngồi trong lều, cảm nhận cơn gió mát, vô cùng khoan khoái, chẳng ai chịu nổi cái nóng cao nguyên.

Một tiểu nha đầu mũm mỉm thò đầu vào, phùng mang trợn má đùng đùng nổi giận nhìn Lộc Đông Tán, tức thì khiến Lộc Đông Tán chủ ý, vậy tay gọi nó tới, chỉ sữa và thịt cừu trên bàn.

Vốn tưởng tiểu cô nương sẽ bỏ chạy, ai ngờ tiểu cô nương đó vén rèm lên, dẫn theo con Tạng ngao cực lớn đi vào, thị nữ đang quỳ khiếp vía, đó là con chó lớn hung ác.

...