Chương 397: Sát Tâm Dần Hiện


...

Đậu Yến Sơn bị thương rất nặng, vết thương đỉa cắn muốn ngừng máu rất không dễ, thường cần trọn một ngày, mười mấy vết thương trong thời gian một ngày sẽ làm hắn mất đi rất nhiều máu.

Sốt cao không dứt, phỏng chừng bị vật bẩn xâm nhập rồi, khi Vân Diệp nhìn hắn, thần chí của hắn coi như còn thanh tỉnh, đầu sưng như đầu heo còn có thể nở nụ cười xấu xí, dù là Vân Diệp cũng không thể không nói một câu "Hảo hán tử!"

Rửa sạch vết thương cho Đậu Yến Sơn, bảo lão quản gia dùng chút liệt tửu nhỏ nhoi rửa nách, sau tai cho hắn, nấu nước liễu rửa vết thương cho hắn, chỉ mong thứ này hữu dụng.

Người đi dã ngoại thời gian dài cũng biết một chút kiến thức, đó chính là bị đỉa đốt lập tức dùng lá cây mẫu đơn dại nhai đắp vào vết thương, như vậy rất nhanh sẽ ngừng chảy máu.

Vân Diệp rất đói bụng, vết thương trên lưng Vượng Tài vẫn chưa lành, mặc dù dưới nhà Đậu Yến Sơn có bụi mẫu đơn dại rất lớn nhưng Vân Diệp cũng làm bộ nhìn không thấy, chỉ lo giúp Đậu Yến Sơn dùng rượu hạ nhiệt độ.

- Vì sao Vân hầu đối xử tốt với kẻ địch nhân là ta như vậy?

Đến lúc này hắn vẫn chưa từ bỏ ý định kết bạn với Vân Diệp, thấy Vân Diệp bận rộn khắp nơi, lòng có cảm giác, cố ý hỏi một câu.

- Ta kỳ thật rất hy vọng ngươi chết quách đi, nhưng ngẫm lại thái độ làm người của ngươi nên không dám cho ngươi chết, bởi vì trước khi ngươi chết, ngươi nhất định sẽ kéo ta chôn cùng, như vậy trên đường hoàng tuyền ngươi sẽ không cảm thấy cô đơn.

Đậu Yến Sơn muốn cười, nhưng da banh quá chặt, vỗ tay gian nan nói:

- Cha mẹ sinh ta ra, người hiểu ta chính là Vân hầu, nếu ta sống tốt, ngươi sẽ không phải chết, nếu như hùng tâm tráng chí của ta đều hóa thành tro bụi, Vân hầu, cho dù ngươi không muốn theo ta xuống địa ngục một chuyến cũng không được.

- Vậy ngươi cố gắng sống đi, cố hạ sốt xuống, nếu như tại Trường An ta có vô số biện pháp hạ sốt cho ngươi, nhưng tại nơi quỷ quái này thì phải xem ý chí của bản thân ngươi có đủ mạnh hay không, lúc này ngươi cần tĩnh dưỡng, tiện thể nói một câu, ngươi cũng cần rất nhiều vàng để trấn an đám thuộc hạ đang bất an của ngươi. Ngươi ở lại một mình đi, ta đi kiếm vàng, không phải vì ngươi, là vì phụ nữ và trẻ em vô tội phải chịu liên luỵ trong nhà ngươi.

- Trong cuộc đời Đậu Yến Sơn ta ghét nhất dơ bẩn, tiếp là kẻ ngu dốt, kẻ ngu dốt dơ bẩn ta gặp được chỉ có xung động muốn bóp chết, Vân hầu, ngươi biết không, nói chuyện với ngươi rất thoải mái, uống rượu với ngươi rất thoải mái, ngươi nói cho ta biết một câu thật lòng, giả như Đậu gia không có chuyện người nến, ngươi còn có thể tham dự vào kế hoạch của Lý Nhị không?

- Không, căn bản sẽ không, việc nhà ngươi liên quan gì ta, đó là việc của hoàng đế, thu lưu Bùi Anh là hoàng đế đòi nhét qua. Khi ngươi ra vào đại môn thư viện, lão thái giám Vô Thiệt, ngay tại thư viện, ngươi không phải không biết Vô Thiệt là ai chứ?

- Thì ra là thế, con rắn độc Lại Vô Thiệt ở chỗ ngươi, ngươi muốn thả nước cũng không có cơ hội.

Đậu Yến Sơn vô lực nằm ở trên giường, lão quản gia nâng đầu của hắn, trên cổ quấn vải bố sạch, hình như đang bị máu thấm đỏ sẫm.

Đào vàng tốt nhất là người một nhà, Đậu Yến Sơn không cho phép thổ dân học được nghề này, cố ý an bài bảy tám tôi tớ trung tâm nhất của Đậu gia cung cấp cho Vân Diệp sai sử, chỉ cần y không chạy trốn, những người này đều phải nghe y.

Đào vàng rất đơn giản, chỉ cần một cái máng, một cái mâm trơn là đủ, trong rừng nhiều nhất là gỗ, trên máng có thêm nhiều bậc thang nhỏ, chỉ cần trải vải bố lên, lợi ích làm như vậy là tỉ trọng của vàng nặng hơn đất đá sẽ đọng lại bậc thang, đất đá từ phía trên sẽ bị gạt xuống, dùng nước rửa qua nhiều lần, bỏ vải bố đi, lấy vàng trên mặt xuống, đổ vào mâm đào vàng, cuối cùng cầm mâm liên tục đong đưa trên mặt nước, dùng lực ly tâm thải vật vụn ra ngoài, cuối cùng thu hạt vàng rất nhỏ từ trong số tinh quáng rất ít là xong, rất đáng tiếc, thủy ngân quá quý tại Đại Đường, đều bị một số nhân sĩ ưa thích trường sinh thu mua, luyện thành đan dược ăn rồi, cho nên tên quỷ nghèo Đậu Yến Sơn không có, bằng không ngay cả chút vàng cuối cùng Vân Diệp cũng sẽ không lãng phí.

Vàng của bộ lạc đến từ dòng sông, một con sông nhỏ uống lượn chảy ra từ một động quật, hai bờ sông thậm chí còn có vết tích hồng thủy đổ qua, nhìn động quật, Vân Diệp biết trong ngọn núi này có một mỏ vàng phong phú, bằng không trong cát sông sẽ không có nhiều vàng như thế, thổ dân đào vàng tử rất có kiên trì, cầm lấy một vốc cát cứ thế chọn lọc, trời ạ, chả trách họ đúc được một bộ kim khí ít nhất cần tích lũy một đời người.

Trong sơn động nhất định sẽ có nhiều vàng hơn, thế nhưng Vân Diệp không dự định nói cho Đậu Yến Sơn, cổ nhân đối với động quật có nỗi sợ hãi tự nhiên, nhất là loại động quật sinh ra vàng này, cho rằng vàng là ông trời ban tặng, có năng lực lớn bao nhiêu thì thải bấy nhiêu vàng, nếu như cứ mê muội đi tìm nguồn gốc, sẽ dẫn tới ông trời tức giận, và giáng xuống tai họa.

Vân Diệp rất thích loại tập tục này của cổ nhân, Lý Nhị cũng đang ăn cơm với chén bể, chính là ngại bát của mình quá hoàn mỹ, cố ý đập bát lủng một lỗ nhỏ, ý là chỉ có lễ khí hiến cho ông trời mới có thể thập toàn thập mỹ, bản thân không dám sánh vai với ông trời, dùng một cái chén bể là được rồi.

Vân gia sau đó không buôn bán, hiện tại đã huênh hoang khiến người hận rồi, sau đó không có chuyện gì tìm một hai mỏ vàng, đào chút vàng cũng được, nơi mình xuất hiện tại Đại Đường hậu thế xưng là bạc thị, nghe tên đã biết là một nơi cùa vàng và bạc, mặc dù nhiều nhất vẫn là đồng, nhưng người có chút kiến thức đều biết vàng đồng không phân nhà, nơi có đồng nhất định sẽ có vàng, nếu như rảnh rỗi thì đi vào trong đó tìm vàng.

Có được máng, tôi tớ Đậu gia bắt đầu bỏ đất đá lên máng, từng thùng nước to bằng đầu người múc lên, mặc dù chỉ cần đắp một cái đập đưa mực nước lên đến vị trí của máng là có thể làm cho nước tự rửa máng, nhưng Vân Diệp quyết định không làm như vậy, người của Đậu gia sai như gia súc, không có gì sai, huống chi, tên phụ trách rót nước vừa rồi dám bắt Vượng Tài gánh đồ thay hắn, khốn khiếp, ngươi cả đời rót nước đi, trở lại cố ý ở trước mặt Đậu Yến Sơn khích lệ tên đó, nói người này rót nước rất tốt, những người khác đều không được.

Không ngờ mỏ vàng ở đây phẩm vị lại cao như thế, chỉ rửa bốn lần mặt máng đã bị vàng lấp đầy, ngừng động tác của các tôi tớ, phân phó hai tôi tớ đổ vàng trên vải bố vào mâm, chỉ nhìn bằng mắt thường Vân Diệp đã phát hiện ra nhiều cát vàng.

Đích thân cởi giày xuống nước, đứng trong nước lắc mâm vàng, không đến nửa canh giờ, đáy mâm vàng cơ bản chỉ còn lại cát vàng, đổ nước ra ngoài, dùng bàn chải làm bằng lông lợn cẩn thận quét vàng lên một cọc gỗ, đợi nước bốc hơi khô mới hốt lại, thử thử chừng một lượng, Vân Diệp kinh ngạc cười toe tóe, mà đám tôi tớ mắt đỏ lòm, không cần giục, tự mình bắt đầu điên cuồng lao vào làm, một bọc vàng nhỏ đã cho họ sức mạnh lớn vô cùng.

...