...
Một ngày mới bắt đầu rồi, hôm nay là ngày trọng đại Vân Diệp bố cục suốt một năm, từng cây nam mộc to bằng vòng tay được chuyển vào phường Hưng Hóa, từng bao gạo tinh xảo được vác vào phường Hưng Hóa, vô số ca cơ mỹ lệ, linh nhân tuấn tú được xe ngựa chở tới phường Hưng Hóa, khi mấy cỗ xe thơm tiến vào phường Hưng Hóa, đám đông vây quanh tức thì sôi trào.
- Nhìn kìa, người ôm tỳ bà là Quan nương tử, tiếc là đeo khăn sa không nhìn rõ mặt, nghe nói Mã đại thiếu gia mê mẩn nảng tới mức bán cả gia sản tổ tiên chuộc thân cho nàng, kết quả mất cả tiền lẫn người.
- Ôm hộp kiếm là kiếm sĩ của Công Tôn gia, oa, Tam nương tử của nhà đó cũng đích thân xuất mã rồi, tên Vân hầu ngốc nghếch đó nhất định bỏ nhiều tiền lắm.
- Kẻ mù kia là ai? Sao lại có kẻ mù tham gia.
Một tên vô lại vừa nói câu này gày đã bị một vị phu tử bợp mạnh:
- Kẻ mủ gì, ta thấy ngươi mới là kẻ mù, đó là cầm ông, là cao nhân đánh đàn số một Trường An.
Nói rồi vuốt râu hoài niệm:
- Mấy năm trước lão hữu đỗ đàn, được phái đi vùng ngoài làm quan, đám lão phu tiễn chân, tổ chức ở Yến Lai lâu, nge tiếng đàn, tưởng là tiên âm, tỉnh rượu rồi vẫn ngỡ ở trong mộng.
- Ngực của Yểu Nương, đùi của Hồ nữ, mông của Trương gia nữ, lão tiên sinh được nếm thử mấy thứ?
Tên vô lại bị đánh chẳng chịu thua kém, nghe thấy phu tử từng tới Yến Lai lâu liền buông lời đốp chát, phu tử nổi giận, tức thì làm đám đông hỗn loạn.
Phường Hưng Hóa không phải là nơi người thường vào được, tường phường cao hơn nơi khác, bên trên còn có gai sắt, đại môn là hộ vệ toàn thân giáp trụ mắt lạnh lùng nhìn đám đông, mọi người chen lấn đùn đẩy nhưng không ai dám đi tới một bước.
Một quản sự béo ú cười hà hà đi ra, chắp tay nói:
- Các vị, hôm nay là ngày lành phường Hưng Hóa mở cửa, chủ nhân mệnh lệnh tại hạ mang tới một số lễ vật nhỏ cám ơn các vị láng giềng chòm xóm, mời xếp hàng, để các phó dịch trong nhà phân phát cho mọi người.
Nghe thấy có chuyện hay như thế đám đông đang quây kín thành bốn hàng dài, phó dịch áo xanh mũ nồi khiên mấy cái giỏ trúc lớn ra, trong giỏ trúc rất nhiều túi vải, không biết chứa gì trong đó.
Tên vô lại lực lưỡng khỏe mạnh chen lên vị trí đầu tiên, đưa tay đợi lĩnh quà, phó dịch mỉm cười đặt túi vào tay hắn, ra hiệu hắn có thể đi. Rời hàng, tên vô lại nóng vội mở túi ra, phát hiện bên trong có mấy thứ được bọc lá sen, mở ra, bên trong lá sen là một miếng thịt, ngửi thơm vô cùng, cho vào miệng phát hiện ra đúng là thịt sấy khô, có vị ngọt, phát hiện nhai một cái lại thơm hơn một phần, bất tri bất giác thịt trong tay đã ăn hết.
Nhìn đội ngũ dài dằng dặc, có chút rầu rĩ, thứ ngon như vậy sao không để lại cho tiểu muội một ít, hối hận thì hối hận, vẫn giương tai lên nghe người khác nói thế nào.
- Đây là thịt bò khô, thứ quý đó, một trăm đồng một cân.
Nghe người ta nói vậy tên vô lại càng hối hận, tát mạnh vào miệng mình mấy cái, nghĩ tới tiểu muội không được ăn thịt bò khô, lòng đau nhói, không thể tiếp tục xếp hàng, vô lại cũng không thể làm chuyện mất mặt như thế, ủ rũ cúi đầu về nhà, ngay cả tâm tư nhìn mỹ nữ cũng chẳng còn.
Đột nhiên có người vỗ vai hắn, quay đầu lại nhìn thì ra là viên quản sự béo, tay cầm hai cái túi nhét vào tay hắn:
- Mang về cho đệ đệ muội muội nếm thử, đây là đặc sản của thảo nguyên, Trường An chúng ta không có, giết trâu bò là bị ăn đòn, hôm nay nhiều người, không thể cho ngươi nhiều, chỉ nếm thử thôi.
Nói xong vỗ vai hắn cái nữa, lại vội vàng quay về phân phát cho những người khác.
Tên vô lại bị quan phủ đánh ba mươi gậy cũng chẳng rơi nước mắt thấy mũi cay cay, nước mắt chảy ra, sợ bị người ta nhìn thấy mất mặt, cúi đầu đi nhanh về nhà.
Mấy con bò bị tằng đi miễn phí, Hà Thiệu lại chẳng đau lòng chút nào, cười tủm tỉm nhìn đám đông tản đi, hắn biết món ăn vặt thịt bò khô trứ danh dứt khoát thịnh hành ở Trường An.
Cấm quân đã tới, trước tiên là lao vào đám đông như sói vào bầy dê, phân đám đông thành từng nhóm nhỏ, sau đó ghi tên tuổi, nơi ở, người đảm bảo v..v..v. Công Tôn tam nương từng trải đột nhiên tỉnh ngộ, chẳng lẽ hôm nay bệ hạ sẽ tới? Tâm tình từ không vui thành hưng phấn, quay đầu nói với cầm sư:
- Tiếng tăm của Công Tôn gia có được truyền đi không là nhờ tối nay đấy.
Quan Nương Tử nhìn Công Tôn tam nương thấy khó tin, đều là người cùng nghề cả, Công Tôn tam nương gật đầu, ý tứ là bản thân biết là được rồi. Quan Nương Tử lập tức khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu điều chỉnh đàn tỳ bà của mình, còn đổi một sợi giây, móng tay giả đeo trên tay bỏ hết đi, nhìn ngón tay thon dài, sơn móng tay lên, đêm nay không cần tới ngoại lực.
Tới gần tối, các phó dịch khiêng tới từng sọt thức ăn, mỗi người một hộp cơm, một cái ống trúc, hộp cơm làm bằng lá đồng mỏng, bên trên có hình hoa sen, nhìn một cái là biết làm từ tay cao thủ, mỗi đóa hoa trong như thật.
Từ hoa khôi xinh đẹp tới nha hoàn thấp kém nhất, từ cao thủ Hồ toàn đến người khuân vác, mỗi người một phần, không hề có ý phân biệt đối xử, một người Hồ vạm vỡ tóm lấy tay phó dịch:
- Ngươi cho ta ăn thứ này à? Có khác gì đám khuân vác kia?
Phó dịch cười, đẩy tay người Hồ ra:
- Đây là quy củ nhà mỗ, tối nay ăn thứ này, nếu không đủ thì ngài cứ lên tiếng, mỗ đi lấy thêm cho một ít, còn muốn ăn thứ khác thì không có. Hầu gia nhà mỗ cũng ăn thế này, có cần mang hộp cơm của hầu gia tới cho ngài xem không?
Nói xong vẫn cười, không để ý tới người Hồ đó, mở hộp cơm cho một tiểu nha hoàn đang không biết ăn ra sao, vặn ống trúc, nói với ả bên trong là rượu nếp, còn dạy ả dùng thìa thế nào, không có vẻ gì là khó chịu.
Cơm rất ngon, đó chỉ là nói chung chung thôi, còn món thịt kho được Công Tôn tam nương khen không ngớt miệng. Cấm quân cũng không ngờ có phần bọn họ, để ổn thỏa, thủ lĩnh cấm quân dặn phân thành ba lượt ăn, ăn hết hộp cơm, uống hết rượu nếp, bữa tối cũng kết thúc, các phó dịch mang ghế tựa cho những người hôm nay sẽ biểu diễn, có thể nghỉ ngơi nửa canh giờ, còn chuyên môn tách nam nữ ra để tránh bất tiện, đó là đãi ngộ đặc thù duy nhất của đám Công Tôn tam nương.
Thành Trường An đêm nay không giới nghiêm, đây là điều do Vân Diệp nỗ lực tranh thủ, khi mặt trời chầm chậm hạ xuống núi tây, dòng xe ngựa liên miên xuất phát từ các phường, tệ tụ ở phường Hưng Hóa.
Do rất nhiều người mang theo nữ quyến, dọc đường tiếng oanh yến rít rít không ngừng, hương thơm lan tỏa, thành Trường An đêm nay định sẵn sẽ đi vào sử sách, đây là lần đầu tiên từ khi Đại Đường khai quốc không giới nghiêm trừ đêm giao thừa, cả Trường An thoáng cái tựa hồ trở nên đầy sức sống, các loại tiểu phiến gánh thúng, đội sọt, chào hàng người qua đường, người Hồ râu ria xồm xoàng trải thảm trên người, khoe khoang với khách quý thảm của mình đẹp ra sao.
Đứng ở cửa Thái Cực cung, Lý Nhị cúi người nhìn về Trường An, phát hiện tòa thành trầm lắng đột nhiên trở nên sôi động, người đi đường như dệt cửu, dường như có một dòng sông đèn đang chảy về phía phường Hưng Hóa.
...