Chương 977: Thì ra là thế


...

Vân Diệp tuy không đành lòng, nhưng Tiểu Nha sớm muốn cũng phải gả đi, chẳng thể giữ mãi muội muội bên mình:

- Bệ hạ có chuẩn bị là tốt rồi, Tiểu Hữu không tệ như người nói, nếu có chuyện để làm nhất định không như thế, ba năm giáo dục của thư viện không phải uổng công.

Lý Nhị cười cổ quái:

- Trẫm cho Tiểu Nha một ân điển, đó là nó có thể đánh Lý Hữu, chỉ cần nó có lý, trẫm sẽ không hỏi tới.

Vân Diệp gật đầu, tỏ ý đã hiểu, Tiểu Nha không học thành võ công, nhưng Vô Thiệt rất cưng Tiểu Nha dạy nó lợi dụng điều kiện bản thân, khuất phục kẻ địch mạnh hơn mình.

Đại thọ Lý Nhị, Tân Nguyệt dẫn Tiểu Nha, Thì Thì, Tiểu Vũ vào cung chúc thọ, làm khách ở cung của Âm Phi, không ngờ Lý Hữu nói Tiểu Nha là người xấu nhất, không chấp nhận được, trước mặt Âm phi thì Tiểu Nha rất quy củ, khi Âm phi tiễn khách, Tiểu Nha mới phát tác.

Khơi rời nội cung, cách Thái Cực điện không xa, Tiểu Nha ấn vào thịt mềm bên sườn Lý Hữu, đẩy hắn ngã xuống đất, cưỡi lên lưng đấm, mỗi cú đấm đều rất chú ý, Vô Thiệt dạy nàng đánh vào chỗ nào bị thương ít nhất nhưng lại đau nhất, nàng cứ thế mà làm, Lý Hữu bị đánh khóc chảy nước mắt nước mũi.

Khi đó Lý Nhị dẫn một đám quần thần bái kiến Lý Uyên từ Thái Cực điện đi ra, vừa vặn nhìn thấy Tiểu Nha mặc váy đỏ rực cưới lên người Lý Hữu, chỉ nói là tiểu nữ nhi chơi đùa rồi đi, vô số huân quý nhìn Vân Diệp, hại y che mặt không mặt mũi nào nhìn ai nữa.

Tiết Vạn Triệt còn nói đùa, quyền pháp của Tiểu Nha cao thâm, đều đánh địch vào chỗ ắt phải cứu, luyện vài năm sẽ thành cao thủ, vốn có vài huân quý còn có ý kết thông gia với Vân gia, phát hiện thân thủ của Tiểu Nha liền không nhắc tới nữa.

Tân Nguyệt cứ nhắc tới hôn sự của Tiểu Nha là thở dài, cứ thế này sao được, tiểu nương tử của Vân gia lại thành ác phụ, sao ai dám tới cầu thân, hôn sự của tiểu nương tử không thể qua loa, Đại Nha gả cho Đơn Ưng, vì Đơn Ưng xuất thân danh môn, cha hắn bị chặt đầu, nhưng không mất kiêu hùng, dù sao cũng là môn đăng hộ đối.

Tiểu Nha mà tùy tiện gả đi là sỉ nhục của Vân gia, không giống Đông Tây Nam Bắc chẳng qua là biểu tiểu thư, thân thế lại khả nghi, chỉ cần đôi bên có tình cảm dù gả cho nông phu cũng không thành vấn đề, hôn sự của Tiểu Nha không thể như thế.

Hiện giờ tốt rồi, phụng chỉ thành hôn, thành vương phi, nhưng nghĩ tới tính phá phách của Tiểu Nha, Vân Diệp nghĩ cũng thấy ê răng, có lẽ mình chiều hư nó thật.

Lý Hữu hiện giờ điều xấu nhất là thích tới thanh lâu, công bằng mà nói cái này ở Đại Đường không phải là tật xấu, ngâm thơ làm phú, váy hồng trợ hứng là nhã sự, người sợ vợ như Phòng Huyền Linh, phu nhân ông ta còn chẳng cấm tới Yến Lai lâu, chỉ cần không mang về nhà thì thoải mái.

Còn về nghênh ngang dắt cho ra đường, đi săn ở nam sơn, dẫm hỏng mạ non, ác nô ức hiếp bách tính tuy nhiều, nhưng không phải quá đáng, Vân Diệp tin, gả Tiểu Nha tới là đám bạn xấu của Lý Hữu sẽ biến mất, Thiên Ma cơ có rất nhiều thứ hại người độc ác, riêng thuốc làm nam nhân bất lực có không dưới ba loại.

Trước khi tới Liêu Đông nghe Lý An Lan nói chuyện nhà, nhắc tới Thiên Ma cơ phát hiện loại cây sơn, chỉ cần phơi khô nhựa cây, nghiền thầy bột, rải lên người, toàn thân sẽ ngứa ngáy vô cùng, còn thối rữa chảy mủ, một tháng sau lại không cần thuốc cũng lành.

Tiểu Nha có đủ điều kiện của ác phụ, nhưng lại học cách quyến rũ nam nhân từ Thiên Ma cơ, nghe nói còn được Thiên Ma cơ chân truyền, văn võ giáp công, Lý Hữu nhất định sướng như trên thiên đường đồng thời khổ hơn xuống địa ngục.

- Nghĩ cái gì thế? Chẳng lẽ ngươi không muốn?

Lý Nhị hơi giận rồi, cho rằng không biết điều.

- Không phải, bệ hạ, chúng ta làm thế có ác với Tiểu Hữu quá không?

Vân Diệp lo lắng hỏi:

- Chỉ cần Lý Hữu làm vương gia thái bình cả đời là nhân từ lớn nhất với nó rồi.

Lý Nhị nói chém đinh chặt sắt, xem ra ông ta đang bắt đầu an bài lối ra cho nhi tử:

Trước kia vương gia chỉ cần mười bốn tuổi là phải tới đất phong, nhưng thư viện Ngọc Sơn xuất hiện, các vương tử đại bộ phận tới đó học, học xong khóa trình của thư viện, tuổi tới mười sáu mười bảy, sau đó đợi ở kinh sư thành thân mới tới đất phong, đã thành thông lệ.

Lý Thái là ngoại lệ, ai cũng nói hoàng đế cho hắn điện Vũ Đức là ân sủng thái quá, chỉ có Lý Thừa Càn và một vài trọng thần mới biết, điện Vũ Đức là nơi thế nào, nên đám đàn hặc toàn là quan cấp thấp muốn mượn chuyện kiếm danh thôi.

Từ lều Lý Nhị ra, Vân Diệp rầu rĩ vô cùng, y hiểu rồi, hiểu hết cả rồi, thành An Thị không phải là chướng ngại của Lý Nhị, thuốc nổ sao lại không công phá được một cái tòa thành thế kỷ thứ 7 chứ? Thuốc nổ mà bị mấy tên điếc ôm chạy khắp thế giới thì làm sao nó có thể là một trong bốn phát minh lớn của thế giới, huống hồ Vân Diệp đã dùng phương thức kinh điển nhất tạo thuốc nổ, thêm Lý Thái ngày đêm nghiên cứu dưới điện Vũ Đức, sao nó có thể vô dụng đến thế?

Người Đường chưa biết bớt xén vật liệu, tuy là thủ công, nhưng Vân Diệp thề, thuốc nổ do thợ làm ra còn hơn cả máy móc.

Mình đã đi xem thành An Thị, không lý nào không phá được, dù mùa đông đất bị đóng cứng, hiệu quả của thuốc nổ suy giảm, nhưng xuân ấm thì sao? Nguyên nhân gì khiến đại quân bị cầm chân ở đây?

Vì Dương Vạn Xuân ư? Đây là chuyện nực cười nhất của Đại Đường, Lý Đạo Tông điên cuồng tấn công ba ngày mà không hạ được một ngọn đồi đất, sĩ tốt Đại Đường vô dụng như thế từ bao giờ? Không lý nào đánh tan mười bốn vạn quân lại không hạ được một ngọn đồi đất.

Nguyên nhân duy nhất là Lý Nhị cố ý!

Lý Thừa Càn ơi Lý Thừa Càn, ngươi ngàn vạn lần đừng có làm chuyện ngu xuẩn, cha ngươi chẳng qua muốn xem phản ứng của ngươi, xem ngươi có khiến ông ta phải đối phó với thù trong giặc ngoài không, xem ngươi có bất chấp làm chuyện ác không.

Cái gì gọi là Lý Hữu có thể làm vương gia thái bình tới cuối đời là nhân từ lớn nhất với hắn? Là, ngươi là nhi tử của ta, chỉ cần không mưu phản sẽ bình an tới già, trời ạ, Lý Hữu sao có thể sinh tâm tư không nên có đó? Lý Nhị ông thăm dò con cái mình tới mức độ này sao?

Hầu Quân Tập nắm đại quân ở thảo nguyên, lục soái của thái tử ở kinh sư, Cao Sĩ Liêm ý hướng không rõ thủ Lạc Dương, nếu Thừa Càn tạo phản, ông dám chắc dẹp được loạn không?

Vân Diệp lảo đảo về lều, Lưu Tiến Bảo nhìn thấy vội vàng đỡ lấy hầu gia, Vân Diệp đuổi hắn đi, mình như con lừa xoay vòng vòng vậy.

Hết cách rồi, đây là sự khảo nghiệm của Lý Nhị giành cho Lý Thừa Càn cũng như Vân Diệp. Trước đó ông ta nhắc tới mưu phản, sao có thể là vô tình, chỉ cần mình báo tin cho Lý Thừa Càn, không cần nghi ngờ Lý Nhị sẽ đả kích tàn bạo, không được, chơi quá lớn rồi, tính mạng cả nhà phụ thuộc cả vào ý niệm của mình.

Cược vàng bạc, cược gia sản, cược tước vị, chỉ tính mạng không thể đem ra cược, Lão Trình, Lão Ngưu nhìn ra rồi, nên lấy Trương Lượng ra cảnh cáo mình, khi cần có thể vứt bỏ tình bằng hữu, giữ lấy tính mạng cả nhà mới là thượng sách.

Vì tăng thêm ấn ượng cho mình, không ngờ đem cả chuyện mất mặt của bản thân ra, mấy ông già đúng là dụng tâm rất sâu, khi đó chỉ đơn thuần là nói đạo giữ mạng, ai ngờ chớp mắt phải đối diện lựa chọn sinh tử rồi.

Lão tử không chơi không được à? Lão tử giờ về Lĩnh Nam không được à? Coi như ta chưa tới không được à? Các người giết nhau, liên quan gì tới ta?

Hầu Quân Tập đã biến thành dã tâm bừng bừng rồi, giúp Lý Thừa Cần tạo phản xong nói không chừng diễn trò ép thiên tử lệnh chư hầu, chỉ cần nhìn ông ta dốc sức giúp Lý Thừa Càn lên làm hoàng đế ra sao là thấy phần nào.

Quyền lực chẳng phải cần bình hành sao? Vì sao lại phá vỡ sự bình hành vi diệu đó? Ngươi tốt, ta tốt, chúng ta vui vẻ sống kiếm tiền không hơn à? Sao cứ phải giành lấy quyền lực.

...