Chương 1098: Dạ yến (4)


...

- Diệp Tử, Thanh Hà rất lo lắng, ngươi bảo Tân Nguyệt rảnh rỗi thì tới an ủi nàng ấy, chuyện này là do ta cố ý, nếu không làm thế thì ta còn phải ở Vụ châu tới mốc meo ra. Ngươi nói xem, nơi đó không có phản loạn, không có ngoại địch, quá đáng nhất là là đạo tặc cũng không có, dân phong thuần phác tới phát hãi. Họ là người trải qua tai họa, biết cuộc sống tốt lành không dễ có được, chỉ một lòng muốn trồng cấy, ta mang theo phủ binh ngoài săn bắn ra thì chẳng có tác dụng chó gì, không bằng về nhà. Cha ta còn nói ta làm không đúng, muốn ta kiếm tư lịch hai năm rồi mới về kinh.

Mấy năm không gặp mà Trình Xử Mặc đã biến thành một Trình bá bá thứ hai, râu rậm vai rộng, mỗi tội sự khôn ngoan mà Trình bá bá di truyền cho thì hắn đem nuôi chó rồi.

- Trường Tôn Xung cũng đã về, công tích ở Nhạc Châu hạng ưu, Kiến Hổ cũng sắp về, lại bộ bình là quan giỏi, mặc dù Đại Hà sửa dòng, khiến kế hoạch kênh đào của Bảo Lâm bị phá hỏng, nhưng Trác châu từ trên xuống dưới vô cùng khẳng định thành tích năm năm rửa sạch mười vạn mẫu ruộng nhiễm mặn của hắn, vạn dân thư của Trác châu sắp tới kinh sư rồi.

- Ngươi cũng về rồi, nhưng kết quả lại không giống nhau, Xử Mặc, ngươi một lòng muốn lên sa tường liều mạng lập công, nhưng ngươi xem, xung quanh còn có đất dụng võ cho ngươi không.

- Ngươi có nhìn thấy không, thời văn trị đã tới, tác dụng của võ tướng đang bị tước giảm, Đỗ Như Hối hiện ngồi vững ở ghế binh bộ thượng thư, văn nhân đảm nhận võ chức, điều này có ý nghĩa gì? Ngươi không hiểu sao? Võ bị sẽ giảm, văn nhân cổ xúy đao thương vào kho, ngựa thả ra đồng, lúc này cho người ta cái cớ là thất sách.

Trình Xử Mặc nghe Vân Diệp nói xong liền hỏi lại:

- Có phải ngươi thất vọng với ta không?

Vân Diệp lắc đầu vỗ bờ vai rộng của hắn:

- Vừa rồi ta nói chỉ là đạo lý, là sự thật, nhưng không phải là lời trong lòng, tính ngươi cương liệt, trung nghĩa vô song, khát vọng lên chiến trường thể hiện hùng phong, khí thế Đại Đường thời khai quốc còn chưa tan đi trên người ngươi. Đây là điều quan trọng, mỗi quốc gia trải qua cực độ cường thịnh sẽ lập tức suy bại, ca vũ tiêu hao chí anh hùng, khi họa tới đám văn sĩ uống gió hát trăng kia chỉ biết ôm đầu chạy như chuột thôi.

- Chúng ta đợi đi, thương đội Tây Vực truyền tin tới nói vương triều Tát San ( Sassanid đế chế Persia) đang diệt vong, người Đại Thực đang múa loan đao hoành hành, dục vọng đất đai của chúng là vô tận, đợi khi người Đột Quyết tây chinh đánh trận đầu, làm tây vực xa xôi lộn tung lên, chúng ta hẵng động thủ. Người Đột Quyết tây chinh thất bại là lúc chúng ta bắt đầu tây chinh, trận này phải để ngay cả con ngựa Hồ không dám nhòm ngó Đại Đường nữa.

Trình Xử Mặc kỳ quái nhìn Vân diệp hồi lâu mới hỏi:

- Ngươi bắt đầu nói chuyện kiểu này từ bao giờ thế.

Vân Diệp sờ mũi xấu hổ nói:

- Đây là thói xấu hai năm qua tạo t hành, luôn luôn chuẩn bị hai cách nói, đó gọi là đi với bụt mặc áo cà sa, đi với mà mặc áo giấy. Làm quan lâu thì loại bản lĩnh này tự nhiên sinh ra, giờ cái bệnh này càng lúc càng nặng, tới ta cũng không biết lắm lúc mình nói có ý gì, tóm lại ăn ngon, ngũ kỹ, chơi cho sướng, chuẩn bị sẵn sàng, sớm muộn chúng ta cũng phải đánh một trận gian khổ.

Trình Xử Mặc gật đầu đi kiếm cái ăn, nửa đường quay lại bảo Vân Diệp:

- Rõ ràng nói một câu là rõ rồi, ngươi lải nhải mất nửa ngày, không mệt à, cái chức quan nát của ngươi không làm cũng được.

Vân Diệp cầm một cái đĩa theo sát đằng sau, gần đây đầu bếp Vân gia làm ra mấy loại món ăn mới, phải giảng giải rõ cho hắn, tên này không ăn được đồ biển, ăn đồ biển là toàn thân nổi mẩn ngứa. Tên này lại có cái tính chết không biết hối cải, chỉ cần đồ ngon là nhét vào miệng, căn bản không quan tâm mình có tiêu hóa được không?

Lấy cho hắn miếng thịt dê rán vàng ruộm, cắt vài miếng thịt bò, Trình Xử Mặc vô cùng bất mãn sự hẹp hòi của Vân Diệp, lấy đao của mình ra cắn miếng thịt to như lòng bàn tay, lấy tay ra nắm liền năm cái chân gà. Thấy Vân Diệp trừng mắt lên mới miễn cưỡng lấy vài cọng rau, tay đang vươn ra lấy tôm hùm phải rụt lại, thở dài bê đĩa vào noãn các.

Lý Thái rất biết cách ăn uống, mỗi món chỉ lấy một phần nhỏ, vừa vặn một miếng, tay dao tay dĩa, chìm vào trong món ăn cám dỗ.

Sài Lệnh Vũ là người thông minh, vừa rồi Mã Cửu Hộ đã bêu mặt, chửi đầu bếp làm rau không chín, làm hắn ăn lá sống, đều bếp làm mẫu, hắn mới biết lá rau sống cần cuốn bơ lạc ăn, bị mọi người cười nhạo một trận.

Vì thế Sái Lệnh Vũ theo Lý Thái, Lý Thái làm gì thì làm nấy, cho nên trông rất văn nhã, đầu bếp nhìn hắn cũng mỉm cười, còn giới thiệu các món ăn cho hắn, hắn máu chóng thành bạn tốt của đầu bếp.

Lý Bằng Trình ở thư viện đã ăn loại tiệc đứng như thế này, cho nên đại khái biết phải ăn ra sao, nhưng vô cùng lo lắng cho lão bà của mình, phụ nhân tiểu môn hộ, nếu bêu xấu thì sao? Không khỏi lo lắng nhìn về phía hoa viên đèn đuốc sáng choang.

- Đừng lo, đám phụ nhân am hiểu mấy thứ này hơn chúng ta, huynh đệ chúng ta lâu không gặp, kiếm chỗ uống vài chén, ngươi tới trung xu, bọn ta vẫn quanh quẩn ở địa phương, lần này nhiều người trở về như thế, không biết bệ hạ an bài chúng ta ra sao. Ngươi nói xem, lão đầu tử nhà ta rất kín miệng...

Phòng Di Án cho một thứ không biết là cái gì vào đĩa của Lý Bằng Trình, đĩa của hắn thì đầy hoa quả, kéo Lý Bằng Trình vào lều, vì tổ chức tốt tiệc, Vân gia dựng năm cái lều rất lớn trong sân.

Phục vụ nam nhân toàn là nam phó y phục sạch sẽ, cầm vò rượu mới xung quanh, được hoan nghênh nhất là rượu mạnh của Vân gia, rượu hết vò này tới vò khác, còn về phần rượu nho thì gần như không ai đụng vào.

Bên cạnh Lý Thừa Càn luôn có một đống người, chuyện của Hầu Quân Tập làm hắn vô cùng tiều tụy, Vân Diệp biết gần đây hắn sống không tốt, chuyên môn mời hắn tới, gặp gỡ mọi người không hại gì cả.

Đỗ Hà có vẻ bản tính thích chia rẽ ly gián, lời trong ý ngoài so sánh hôm nay với trước kia, hiếm có là tên này biết dùng số liệu cam đoan lời mình chính xác.

Vân Diệp ẩn trong bóng tối, quan sát động thái của những kẻ này, đây là mục đích y tổ chức bữa tiệc, y phải nhìn biểu hiện những kẻ này xem xem có sự cố mới xảy ra không?

- Kẻ nào cũng thành cá chạch rồi, giống như trước kia ngươi đưa ra ví dụ nổi tiếng, mỗi người đều đeo một cái mặt nạ da người, thứ ngươi thấy bây giờ nhất định có khác biệt với thực tế.

Chẳng biết Hừa Kính Tông làm sao lẻn vảo, Vân Diệp chắc chắn không mời hắn.

- Ta không mời mà tới, Vân hầu ngươi bày ra động tĩnh lớn như thế e rằng không đơn thuần là muốn tỏ ra Vân gia xa hoa, nhìn những kẻ này mới là mục đích chủ yếu của ngươi. Liên tục ba tháng Vân gia cho tiền vào tiền trang, Ngụy vương cũng làm như thế, nghe nói nương nương cũng thu hẹp xoay vòng tiền. Trình gia, Tần gia, Ngưu gia, Úy trì gia bám theo sau, cự thương Hà Thiệu ở phương nam cũng thế, nói xem, Hứa gia tiểu môn hộ không chịu nổi sóng gió đâu, ta cảm giác ngươi đang bày trò xấu, đám người này nuốt vào, e là phải trả lại gấp trăm lần hả?

Vân Diệp vẫn thản nhiên uống rượu nho, Hứa Kính Tông cười nói tiếp:

- Lão phu phát hiện động tác của mấy nhà các ngươi cũng theo gót, trong nhà trừ tiền mua rau thì gửi hết vào rồi, chỉ là trong lòng không yên, muốn nghe ý kiến của ngươi. Nói rõ xem nào, là thông gia rồi, đừng giấu diếm nữa.

...