...
Ở thư viện há miệng cười suốt ngày, Trình Xử Bật không giải được đề toán cũng không nổi giận, mặc dù chỉ là phương trình rất đơn giản, dạy tới tám mươi lần rồi, nhưng Trình Xử Bật mặt vẫn đỏ bừng như bị táo bón, không làm khó thằng bé này nữa, tuy cao hơn cả Vân Diệp rồi, nhưng bản chất vẫn là một đứa bé.
- Xử Lượng, nếu tiết sau mà Xử Bật vẫn không giải được bài này thì ngươi chuẩn bị chịu phạt, nếu thi cuối kỳ không hợp cách, kỳ nghỉ này của ngươi cũng miễn luôn, thư viện còn thiếu một hòn giả sơn, tới khi đó do ngươi làm.
Vốn mang bộ mặt không liên quan tới mình, Trình Xử Lượng tức thì thất kinh, lắp ba lắp bắp hỏi:
- Tiên sinh, Xử Bật không làm được bài, vì sao lại xử phạt đệ tử? Đệ tử làm bài tốt lắm mà.
- Đưa tay ra.
Nge Trình Xử Lượng nói thế, Vân Diệp mặt âm trầm đi tới bên cạnh bắt hắn thò tay ra, đánh thật mạnh vào tay trái năm gậy, không nương tay chút nào, tiếng thước rất đanh. Trình Xử Bật đang xem trò vui tức thì không cười nổi nữa, cả kinh nhìn Vân Diệp.
- Ngươi biết sai chưa?
Vân Diệp hỏi Trình Xử Lượng lần nữa, giọng càng nghiêm khắc hơn, trong phòng học im phăng phắc, đám học sinh đều ngậm chặt miệng, không nói lời nào.
Trình Xử Lượng nghĩ không ra rụt rè đưa tay phải tới, chuẩn bị nhận phạt.
- Vẫn tay trai, tay phải cần viết chữ, làm bài.
Đánh ba gậy nữa vào cái tay trái đã đỏ dừ của Trình Xử Lượng, nghe thấy cả tiếng hắn nghiến răng, con của Lão Trình nếu bị đánh mà kêu thì mới là mất mặt.
- Trình Xử Lượng, ngươi đã biết vì sao ta phạt ngươi chưa?
- Vì Xử Bật học không tốt, đệ tử lại không giúp nó.
Vân Diệp vỗ vai hắn, ý bảo có thể ngồi xuống, đi lên bục giảng, nói rành rọt từng chữ:
- Ngươi và Xử Bật là thân huynh đệ, nhưng một giỏi một dốt là sao? Hoàn cảnh giống nhau, sư phụ giống nhau, vì sao thành tích của ngươi thuộc nhóm đầu, còn Xử Bật rõ ràng bỏ phí rồi, ngươi là huynh trưởng, có trách nhiệm dạy dỗ nó, vì sao chưa bao giờ thấy ngươi dạy nó học? Cho nên nó sai, nhưng không nghiêm trọng, chẳng qua là không học tốt thôi, ngươi sai mới là sai lớn, ở thư viện chưa bao giờ lấy học vấn làm tiêu chuẩn đánh giá một học sinh tốt. Chúng ta càng chú trọng phẩm tính hoàn mỹ, cho nên người bị phạt là ngươi, có phục không?
Trình Xử Lượng đứng dậy thi lễ với Vân Diệp:
- Đệ tử hiểu rồi, sau này nhất định đốc thúc Xử Bật tiến bộ, không dám lơ là.
Vân Diệp cười:
- Xử Bật bướng bỉnh, ngươi không đánh lại nó, có điều không sao, cầm lấy cái thước này, khi nào cần dùng thì dùng, nếu nó dám phản kháng, ta dùng gia pháp của Trình gia cũng không thành vấn đề.
Nói xong xoay người viết bài mới lên bảng đen, Trình Xử Lương trừng mắt nhìn Trình Xử Bật, huơ cái thước trong tay, thấy đệ đệ mặt xám ngoét mới hài lòng quay đầu đi tiếp tục học bài.
Hết tiết, ở văn phòng nói chuyện với Lý Cương về một số ý tưởng cho thư viện, cùng Hứa Kính Tông tính toán quy mô và chi phí phòng học mới, rồi để cho Hứa Kính Tông đi làm, biết nhà hắn dựng một cái lò, làm rất nhiều gạch, chuẩn bị kiếm cho trang hộ nhà mình chút lợi lộc trong lần xây dựng thư viện này, chuyện này thường thôi, Hứa Kính Tông sẽ không mang gạch không hợp cách vào thư viện, chút tiết tháo ấy thì hắn vẫn có, còn về gạch hợp cách rồi thì dùng của nhà ai chẳng như nhau.
Vương Tài kéo Vân Diệp và Đại Nha chạy về nhà, hiện giờ Đại Nha theo bên Ngọc Sơn tiên sinh học tập, thuận tiện hầu hạ lão tiên sinh, chỉ là mắt của nha đầu này đúng là có vấn đề, lo thối ruột, đã bảo nó bớt dùng mắt đi, nó không nghe, xem ra phải chuẩn bị kính cho nó thôi, mấy vị lão tiên sinh của thư viện mắt cũng hoa cả rồi, hiện giờ dùng kính lúp mới miễn cưỡng xem sách được, trong số lão nhân chỉ có Vô Thiệt và Ly Thạch là không có phiền toái này, còn lại không ổn lắm, Kim Trúc tiên sinh tuổi không cao mà mắt thì lại quá tệ.
Đáng tiếc công tượng không nể mặt, hai tháng trời làm ra một cái kính, đeo lên mắt Đại Nha, đẹp long lanh thì tất nhiên phải có, tiếc thứ quan trọng nhất là mắt kính lại không đạt yêu cầu, Đại Nha đeo hai ngày nói mắt nhức, không xong, rõ ràng độ mắt kính không phù hợp, vội vàng bỏ ra, đánh đợi cả bộ mắt kính kiểm nghiệm làm ra, sau đó mới chọn cho nó cái thích hợp nhất.
Một con ngựa màu mận chín phi qua bên người, kỵ sĩ trên ngựa đưa tay bắt lấy Đại Nha từ bên người Vân Diệp mang đi, chửi mắng mấy câu, thấy tên cướp đã chạy mất hút, Vân Diệp hết cách bảo Vượng Tài đi nhanh hơn, tới tiểu viện của Đơn Ưng chửi tiếp, giữa ban ngày ban mặt, không biết xấu hổ nữa rồi.
Tiểu viện tử không có người, cửa khóa, đá mạnh lên cửa mấy cái, hậm hực về nhà, lửa giận chưa tan. Mới về tới nhà thì thấy Đại Nha ngồi dưới giàn nho trong sân nói chuyện với Tân Nguyệt, Đơn Ưng cầm cái chân giò ăn nhồm nhoàm. Đang định chửi vài câu thì mắt liếc qua chum sen, bông hoa sáng nay đi vẫn còn hiện giờ không thấy đâu cả, chỉ có nửa đoạn cành sen trơ trụi thò ra ngoài chum, điên rồi, kẻ nào to gan như thế.
Tiếng gào như sấm làm Vân phủ náo loạn, nha hoàn phó dịch tiền viện run rẩy quỳ hết xuống đất, không hiểu vì sao hầu gia lại nổi giận. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Không cần Địch Nhân Kiệt phân tích, hung thủ mau chóng bị bắt về quy án, Vân gia đại thiếu gia, Vân bảo bảo tay cầm hoa vẫy vẫy gọi Vân Diệp, trên mặt nước dãi tong tong, không hề có ý thức của tội phạm sa lưới.
Mây đen sấm rền tan hết, tiểu tử này thông minh lắm, biết tầm quan trọng của bông hoa, nhìn một cái biết trọng điểm, bẻ gọn luôn rất có khí thế, ngay cả ngó sen chưa trưởng thành phía dưới cũng bị nó lôi ra, quá khỏe, phải thưởng, còn nữ nhân bế đứa bé phải giáo huấn.
Ôm bảo bối tâm can, hôn chùn chụt lên má, thằng tiểu tử thối lấy hoa làm chùy đồng, đánh bôm bốp lên mặt cha nó, phát tiết bất mãn trong lòng.
Hầu gia chuyển giận thành vui rồi, đám nha hoàn phó dịch rút đi như thủy triều, Vân Diệp giờ mới phát hiện ra nhà mình có nhiều nha hoàn phó dịch như thế, có nhiều hạ nhân như vậy, vì sao buổi sáng rửa mặt cho mình đều là Tân Nguyệt hoặc Na Mộ Nhật? Đôi khi còn có Nhuận Nương và Đại Nha, bốn nữ nhân này chẳng ai biết hầu hạ cả.
Tân Nguyệt ném chậu đánh rầm lên tường thấp ở hoa viên rồi chẳng thấy bóng dáng đâu, nói là không chịu nổi bộ dạng kinh tởm của Vân Diệp khi lấy muối súc miệng sòng sọc. Nha Mộ Nhật mang nước tới thì toàn là nước lạnh, khăn lau mặt toàn chọc vào mũi, Nhuận Nương hầu hạ ca ca rửa mặt xong luôn móc tay vào lòng ca ca lấy hai đĩnh bạc, nếu có bảo thạch thì lấy một viên, nói là thù lao, quá đắt, không dùng nổi phục vụ hạng sang như thế. Đại Nha thì cứ nheo mắt lại nhìn rất vất vả, Vân Diệp thấy mà đau lòng, đánh phải tự làm.
Quá thể đáng, vì sao không có giọng nói ngọt ngào:" Mời hầu gia rửa mặt." Sau đó mấy ngón tay trăng trẻo mịn màng lướt trên mặt mình, cảnh đó được Vân Diệp mong đợi từ lâu rồi, trong nhà nhiều nha hoàn như thế thực sự không tìm nổi một đứa à?
Nhìn thấy Tân Nguyệt, Na Mộ Nhật nhíu mày đuổi đám nha hoàn đi, Vân Diệp thấy đời này mình không có hi vọng đạt được mong ước nho nhỏ đó rồi.
Tay trái bế nhi tử, tay phải bế khuê nữ, hạnh phúc này làm Vân Diệp ngây ngốc, nữ nhi đã lớn rồi, cuối cùng đã nhìn thấy phần nào bóng dáng của Na Mộ Nhật, tốt quá, đừng giống cha nó là tốt rồi. Không muốn thấy nhất là hai nữ nhân kia, quay cổ đi, bế nhi tử khuê nữ vào thư phòng.
...