Chương 509: Bản năng cuộc sống (2)


...

Đặt nhi tử vào trong cái chum cắm cuộn giấy, đặt khuê nữ lên bàn, nhìn khuê nữ đạp chân liên hồi, niềm vui như thủy triều nhấn chìm Vân Diệp. Thay tã có hơi phiền, nhưng mà không làm khó Vân Diệp được, kiếp trước làm việc này vô số đã thành thạo lắm rồi, một đống thứ bị Na Mộ Nhật treo lên người con bị Vân Diệp tháo ra ném hết, trong ánh mắt không tin nổi của nãi mụ, Vân Diệp thuần thục thay tã cho con, thoáng cái đã quấn xong, cho tay vào trong tã thử độ chặt, không tệ, tuy nhiều năm không làm, tay nghề vẫn còn.

Không cần nãi mụ, cho con mình ăn chút sữa không thành vấn đề, nhi tử lớn rồi, cho nó một cái bình tự ôm mà bú là được, bình sữa của khuê nữ phải cầm, cho nó bú từng chút một, gỗ mềm của Quan Trung rất được, làm núm vú hợp cới cái mồm trẻ nhỏ.

Cái bình sữa này nghe nói thành phát minh vĩ đại của hoàng hậu nương nương, do nương nương khi cho con bú nảy ra linh cảm, khi ấy sấm chớp rền vang, có hoa tươi từ trời giáng xuống, hương thơm từ đất bay ra, nương nương nương hoàn thành phát minh khoáng thế, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt bi phẫn của Vân Diệp trong góc, một mình hưởng thụ ánh mắt sùng bài của người đời.

Vốn tưởng rằng Vân Diệp sẽ luống cuống chân tay cầu khẩn mình bế con đi, Tân Nguyệt, Na Mộ Nhật vào thư phòng bị cảnh hài hòa bên trong làm kinh ngạc, Vân bảo bảo đã ê a học nói, Vân Diệp cũng ê a đáp lại, hai cha con giao lưu vui vẻ, từ ánh mắt Vân Diệp nhìn ra được y hiểu con nói gì. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Chiếu cố nhi tử vẫn không quên khuê nữ, dùng vải mới luộc sạch vò mềm, chấm ít nước làm sạch miệng cho khuê nữ, thủ pháp thuần thục, động tác nhẹ nhàng nhanh gọn tới người làm mẹ như các nàng cũng chẳng bằng.

Trông con là một loại lạc thú, tiền đề là ngươi trông con của mình, dù người mẹ thích sạch nhất cũng chẳng bận tâm tới phân của con, kiểm tra phân của con, xem nó tiêu hóa có bình thường không, đó là việc làm mỗi ngày của người mẹ có con nhỏ.

- Kiếp trước chàng là nữ nhân à?

Tân Nguyệt kỳ quái nhìn Vân Diệp, nàng chưa bao giờ thấy nam nhân biết chăm con, lại còn thuần thục như thế, dù là nam nhân trang hộ cũng không có bản lĩnh này, Na Mộ Nhật rất tò mò, tới học kỹ thuật của Vân Diệp.

- Có phải là nam nhân hay không hai nàng còn không biết à? Làm chuyện gì cũng vụng về, nam hài hiện giờ mặc khố tốt hơn, chim thò ra ngoài rất có thể diện, còn nàng, quấn con như quấn dê, nàng quấn chặt thế để làm cái gì? Còn nữa, uổng cho vú to như vậy, sữa còn không bằng Tân Nguyệt, khuê nữ của ta đang lúc phát triển chiều dài, không thể thiếu ăn, tối nay ta nấu cho nàng bát canh cá, nàng phải uống cho hết, mai ăn hai cái móng giò, không tin không có sữa.

Đuổi hai nữ nhân đi, nãi mụ cũng vô dụng, đuổi nốt, hôm nay dùng để chơi với con, không cho người ngoài quấy rầy, luồn tay qua hông khuê nữ, đầu đặt nó vào trong khuỷu tay, không dám đung đưa quá mạnh, nếu không sẽ trớ sữa ra ngoài, cái miệng nhỏ hồng hòng của khuê nữ mở ra, đôi mắt tròn xe nhìn phụ thân, miệng phát ra tiếng kêu vô nghĩa.

Trải thảm trong cái vại, Vân bảo bảo nắm mép vại là có thể đứng được rồi, nhún nhảy muốn ra khỏi vại, trong gia đình không có xe trẻ con, nam chủ nhân đáng đem nuôi lợn. Sau khi dỗ cả nhi tử lẫn khuê nữ ngủ rồi, liền kẻ kẻ vẽ vẽ trên giấy, rất nhanh vẽ xong một cái xe trẻ con có mui che nắng, tìm mộc tượng trong nhà, lệnh kiếm thứ gỗ tốt nhất, mài cho nhẵn không có chút gai nào, tất góc cạnh đều mài cong, một canh giờ làm xong, không biết phải dùng bao nhiêu người, làm liền hai cái.

Mộc tượng chạy đi làm việc, hầu gia thông thường không an bài công việc, một khi an bài thì là đại sự hàng đầu trong nhà, tìm quản gia, bảo ông ta đem bà tử, tú nương may vá tới chỗ mộc tượng, làm đệm, mui che cho xe, phải nhanh, lát nữa cần.

Làm hầu gia có cái lợi này, chỉ cần mở miệng, việc khác ắt có người đi lo, an bài thỏa đáng xong rồi, con ngủ, cha cũng phải ngủ một lúc, chuẩn bị đầy đủ tinh thần nghênh đón đám con khóc quấy, nghe quản gia nói hai bà nương bại gia đã ngồi xe ngựa mang rượu thịt lên sông Đông Dương chơi thuyền, thôi, coi như cho các nàng nghỉ phép nửa ngày.

Trẻ con rất phiền toái, khuê nữ thức giấc là khóc toáng lên, sau đó nhi tử cũng bắt đầu khóc, Vân Diệp từ trên giường bật dậy, chạy ù tới bên giường nhỏ của con, nhi tử da dày kệ nó đã, bế khuê nữ lên sờ mông, lại tè rồi, hình như còn ị luôn. Nước ấm đã chuẩn bị xong, lau cái mông nhỏ, lại dùng nước ấm rửa, lúc này mới không khóc nữa, còn về nhi tử da dày đã nín từ lâu rồi, lấy mũ của phụ thân đi vào chân, chân cho vào miệng.

Tiểu Nha tới muốn giúp bị đuổi đi, Tiểu Vũ tới giúp cũng đuổi nốt, bọn này không thể để lại gần trẻ con được, nhất là không cho tới gần khuê nữ, Thì Thì rất ngoan, đổ đước đái cho Vân bảo bảo, chỉ là cứ hay nhìn cái chim nhỏ của Vân bảo bảo.

Quản gia và nãi mụ mỗi người đẩy một cái xe nhỏ cao hứng đi tới, người chưa bao giờ đẩy xe trẻ con có cái tật xấu này, trải thảm của trẻ con lên xe, bên ngoài trời âm râm không nắng là lúc tốt cho trẻ con ra ngoài.

Cùng với Thì Thì mỗi người đẩy một xe đi thong thả trong vườn hoa, bỗng thấy tự hào vô cùng, mấy tiểu nha đầu khác thấy có đồ chơi hay, quây lấy cầu xin ca ca cho bọn chúng đẩy cháu mình một lúc.

Nhất Nương chưa bao giờ xin ca ca cái gì, thấy xe trẻ con thì thèm đỏ mắt, nắm tay ca ca làm nũng, đòi xe trẻ con, con nàng cũng cần cái này.

May là Vân Diệp sớm có chuẩn bị rồi, nói với nàng mộc tượng đang làm, muốn thì đi lấy là được, nghe câu này Nhất Nương buông cánh tay ca ca ra, chạy biến đi tìm mộc tượng, chẳng có chút khí độ của đương gia thiếu phu nhân chút nào.

Khi trăng lên, hai nữ nhân chơi tới kiệt sức mới mò về nhà, bản thân cũng cảm thấy mình quá đáng, đùn đẩy nhau không dám qua cửa, Tân Nguyệt dùng trâm chọc thủng cửa sổ, len lén nhìn vào trong, chỉ thấy Vân Diệp dùng chân đưa nôi, lòng bế nhi tử, hai cha con đang đọc sách, thậm chí y còn rảnh rỗi tu một ngụm trà, mỗi khi lật sang trang còn trưng cầu ý kiến của nhi tử đang mơ mơ màng màng ngủ, hai cha con rất hợp ý.

Chẳng hề bối rối, chảng hề nóng nảy, giống như y làm những chuyện khác, luôn luôn đâu vào đó, nhìn căn phòng yên bình, Tân Nguyệt đột nhiên thấy trượng phu cho dù không có nữ nhân cũng sống rất thư thái, trên đời này rốt cuộc còn chuyện gì mà y không biết?

Làm cơm thì khỏi nói, thức ăn y làm nổi tiếng ở Trường An, mình cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp. Na Mộ Nhật nói trượng phu ở thảo nguyên biết tự vá y phục, tay nghề rất tốt, ngay bây giờ, hứng chí lên thi thoảng nói với Tân Nguyệt mặc thứ y phục nào sẽ đẹp hơn, kiểu mặc y phục hồng phối với lục của Na Một Nhật tới giờ luôn bị trượng phu phản đối, nhưng phải chịu, vì Na Mộ Nhật thích nhất ăn mặc kiểu đó.

Thế nào cũng phải vào nhà, Tân Nguyệt khẽ đẩy cửa ra, đang định xin lỗi trượng phu, phát hiện ra Vân Diệp cười nhẹ đặt sách xuống, tay đưa lên môi ý bảo nàng nhỏ giọng thôi, con ngủ rồi...

Sáng sớm hầu hạ Vân Diệp rửa mặt là Tiểu Nha, Đông Tây Nam Bắc Thì Thì Tiểu Vũ cũng tới, Địch Nhân Kiệt mặt nghiêm nghị, không nói một lời xách thùng nước giếng nhỏ tới, vào mùa hè, Vân Diệp thích nhất dùng nước giếng mát lạnh rửa mặt.

Biết bọn chúng có việc cần cầu khẩn, không bóc trần, rửa mặt xong ngồi trong sảnh nhỏ ăn sáng, mấy đứa bé lấy bài tập khôm qua ra cho Vân Diệp kiểm tra, không tệ, không tệ, bài hôm qua làm rất cẩn thận, chữ nghĩa rõ ràng, đáp án thống nhất, bọn nhóc này đến đóng kịch cũng chẳng biết, không thể vì Tiểu Vũ làm sai đề mà các đám cũng làm sai theo, vả lại một mình Địch Nhân Kiệt làm bài của năm sáu đứa sẽ chết mệt.

...