...
Lão nãi nãi nghe xong lại trầm mặc hồi lâu, giộng quải trượng xuống đất, nói:
- Nha đầu từ tướng môn ra không thể thiếu tính cương liệt, trượng phu ngã xuống thì tới lượt phụ nhân. Không phải ta nói cháu, cho cháu mặc giáp cũng lên chiến trường được thôi, tướng môn tác chiến không được thua, vì già trẻ trong nhà không được thua, thua rồi là mất hết. Vinh diệu của Thì Thì là lấy mạng đổi được, không đáng coi trọng, phụ nhân không phải ra trận mới là may mắn nhất.
Tân Nguyệt chắp tay vài Phật:
- Bồ tát phù hộ, trận chiến này của phu quân đã giúp Tây Vực có năm mươi năm bình yên, chỉ cần phu quân về là nhà ta sống vui vẻ rồi.
Lão nãi nãi lườm Tân Nguyệt:
- Cháu không tin Phật, nói bồ tát phù hộ cái gì, nói năng lung tung cẩn thận xuống địa ngục bị rút lưỡi. Diệp Nhi là đứa chỉ báo tin vui không báo tin buồn, nó không cho cháu biệt phải chịu khổ cỡ nào, vì kinh lược Tây Vực, nó đã dùng tới hết lực lượng có thể, Lưu Phương tiên sinh, Vô Thiệt, Cẩu Tử, Tiểu Miêu nhân hùng toàn là cột trụ nhà ta, lại còn Tiểu Ưng, rồi hai kẻ địch ta khó phân Hi Đồng, Hàn Triệt, đủ biết tình hình nguy hiểm cỡ nào...
Tân Nguyệt cúi đầu xuống, khi đó lòng mình bấn loạn làm bừa, may có bồ tát phù hộ, không mắc phải sai lầm lớn gì.
Hủy Tử lại tới ở thư viện, đó là yêu cầu cuối cùng của tiểu cô nương, nàng thích ở cùng gấu mèo, gấu mèo cũng thích chở nàng đi tản bộ, gấu mèo con thấy mẹ chở Hủy Tử thì không vui, kêu ỏm tỏi, cào mẹ muốn bò lên lưng.
Hủy Tử cúi người xuống muốn bế gấu mèo con lên, nhưng cái thứ béo ú này rất nặng, Hủy Tử không đủ sức nhấc được nó, gấu mèo mẹ thấy gấu mèo con phiền phức, cho một tát lăn sang bên cạnh, lúc này bánh ngọt dụ hoặc hơn xa con.
Hủy Tử leo từ lưng gấu mèo xuống, lấy trong túi ra hai cái bánh ngọt, cho gấu mèo lớn một cái, cái còn lại cho con gấu mèo con bị ủy khuất.
Mặt trời ấm áp chiếu lên bãi cỏ bên rừng trúc, Hủy Tử dựa vào lưng gấu mèo to tắm nắng, ánh sáng mạnh làm người ta không mở mắt ra được, nên Hủy Tử một tay che trước mắt, một tay vươn ra cho gấu mèo con liếm, tay nàng dính đầy kem sữa, nên gấu mèo con rất thích.
Ngưa ngứa, tê tê, rất khó chịu, nhưng Hủy Tử lại không muốn rút tay lại, có cảm giác như thế truyền tới, chứng tỏ mình còn sống, chỉ là giữa ngực phổi thi tuyền truyền tới cảm giác bị đè nén, làm nàng biết thời gian của mình không còn nhiều nữa.
Không ngừng có gấu mèo trong rừng trúc đi ra, bao vây quanh Hủy Tử, nàng biết chúng đều vì bánh ngọt trong túi mình, vẫn vô cùng cao hứng, lấy hết bánh ngọt trong túi ra đặt trên bãi cỏ trước mặt, thế là đám gấu mèo tham ăn tranh đoạt nhau.
Con này cắn con kia, con nọ tát con khác, bọn chúng tựa hồ đều rất có chừng mực, không thò móng từ trong đệm thịt ra, nên không làm bị thương.
Nhìn gấu mèo lăn lộn trên mặt đất, Hủy Tử không kìm được bi ai, bệnh của mình ngay cả thần tiên cũng không chữa nổi, dù là Bạch Biên Bức của Hồng Mông Sơ Khai hay Long Hổ Sư bất tử cũng chẳng trị được, vị Bạch Biên Bức của Hồng Mông Sơ Khai chết rồi, đầu bị cho vào hộp đưa lên Thiên Sơn.
Vì viên thuốc bất tử duy nhất bị ăn mất, Long Hổ Sư Tham Thương tự biết tội vô cùng, tự sát quy thiên trước cung Thái Cực, dùng tính mạng của mình bảo toàn cho Long Hổ Sơn không bị liên lụy.
Chử Toại Lương lấy ra vô số chứng cứ muốn chứng minh Tham Thương không ăn viên thuốc kia, mà nó vẫn giấu ở Long Hổ Sơn, chỉ cần bắt hết đạo sĩ Long Hổ Sơn vào ngục tra tấn nhất định sẽ có kết quả.
Cũng có mấy vị ngôn quan lấy chuyện Tham Thương phục sinh ở chợ chứng minh cái gọi là thuốc bất tử kia bị ông ta ăn mất rồi.
Khi tranh cãi không ngừng Tham Thương dùng ánh mắt nhìn chằm chằm Địch Nhân Kiệt, ông ta không cần Địch Nhân Kiệt nói giúp mình cái gì, chỉ cần hắn không nói gì cả.
Địch Nhân Kiệt quả nhiên từ đầu tới cuối không nói gì, Tham Thương cực kỳ cảm kích, khiến cho khi tự rút kiếm chặt đầu mình vẫn còn cười.
Quá quỷ dị, đầu bị chặt phải có máu phun ra, nhưng cổ Tham Thiên không có chút máu nào, thêm vào một kiếm dứt khoát đó, dù Chử Toại Lương cũng phải ngậm miệng.
Chặt đầu người khác dễ, chặt đầu mình không đơn giản là cần dũng khí, Chử Toại Lương đành thở dài, bỏ qua chuyện này, Long Hổ Sơn tránh được kiếp nạn.
Hủy Tử thông minh sao chẳng nhìn ra vấn đề bên trong, vốn là chuyện trị bệnh bình thường, bị biến thành sự kiện chính trị dơ bẩn, từ đó trở đi, Hủy Tử từ chối bất kỳ ai chữa bệnh cho mình, dứt khoát rời hoàng cung tới thư viện ở, nàng muốn thời gian cuối cùng của sinh mệnh được ở bên gấu mèo mà nàng thích.
Tắm nắng tới toàn thân ấm áp, lúc này chuyện tuyệt vời nhất là ngủ một giấc, nhưng Hủy Tử nỗ lực không để mình ngủ mất, mình còn nhiều chuyện chưa làm xong, ví như tấm khăn chỉ mới thêu được một nửa, Trì ca ca gửi thư nói, rất muốn xem bức tranh gấu mèo ăn trúc.
( Đế phạm) do phụ hoàng đích thân viết còn chưa sao chép xong, sắp tới sinh nhật của mẫu hậu rồi, thế nào cũng phải vượt qua được, nếu không ngày toàn dân chung vui sẽ bị mình hủy mất.
Không dám ngủ, Tôn tiên sinh nói, mình rất có khả năng ngủ rồi không dậy được nữa.
Một hắc y nữ tử đứng trên đầu Hủy Tử, tò mò nhìn Hủy Tử dưới chân, Hủy Tử cũng nhìn chằm chằm nữ nhân kỳ quái ấy, nàng phát hiện nữ nhân kỳ quái ấy thiếu một cánh tay, vì ống tay phải trống không phất phơ theo gió. Đó là một nữ nhân cực đẹp, Hủy Tử mặc dù chỉ nhìn thấy cái cằm, nhưng cực kỳ khẳng định phán đoán của mình.
- Cánh tay tỷ tỷ đâu rồi? Thật đáng tiếc.
- Do ta không cẩn thận trúng ám khí ác độc của Hồ Mị Tử và Tân Mỵ Nhân, ta nhìn ngứa mắt, nên cắt luôn cả cánh tay.
Hắc y nữ tử cứ như nói chuyện người khác:
Lòng hiếu kỳ của Hủy Tử bị khơi lên:
- Tỷ tỷ không đi tìm người hại mình báo thù, chạy tới thư viện làm gì?
Hắc y nữ tử tựa hồ có sự kiên nhẫn vượt mức tầm thường với Hủy Tử, ngồi xuống nhìn mắt nàng nói:
- Ta tới để báo thù, bọn chúng ở trong thư viện.
Hủy Tử lắc đầu:
- Người ở nơi này ta quen gần hết, chẳng ai có cái tên kỳ quái như vậy.
Hắc y nữ tử chỉ vào mê lâm:
- Bọn chúng nấp trong rừng cây đó, ta chuẩn bị đi tìm bọn chúng.
Hủy Tử kinh ngạc kêu lên:
- Á, tỷ tỷ không thể vào đó, mê lâm là cấm địa của thư viện, ai vào cũng khó tránh được cái chết, chưa bao giờ có ngoại lệ.
- Vì sao? Đây là một thư viện rất tốt, sao lại có chỗ ác độc như thế?
Hắc y nữ tử vén khăn che mặt lên, quả nhiên là mỹ nhân quốc sắc thiên hương.
Hủy Tử nhìn có chút thất thần, quên cả trả lời, hắc y nữ tử lại hỏi lần nữa, Hủy Tử mới như vừa tỉnh mộng.
- Đó là nơi Lam Điền hầu và thần tượng đấu pháp, mới đầu chỉ có một cái mê trận, sau đó không hiểu vì sao họ đấu tới quyết liệt, thế là Vân hầu liền xây ở đó một mê lâm, rất nhiều bảo bối thư viện cất ở bên trong, nghe nói trong đó cơ quan trùng trùng, khắp nơi là độc vật, người ngoài đi vào rất nhiều, có điều chết hết rồi, thi thể bị đưa tới chỗ Tôn công công ngâm nước, ngươi chớ có vào.
Hắc y nữ tử ngẩng đầu nhìn trời lẩm bẩm:
- Chẳng trách ta bấm quẻ ra đại hung, té ra là sát cục do Tân Mỵ Nhân tạo ra, có điều không sao, Ngọc Nữ Tộc nói là phải làm. Thực ra nếu ta sớm gặp ngươi đã không cần nữ nhi của Hồ Mị Tử rồi, ngươi là nữ tử nhận linh khí thiên địa sinh ra, còn tốt hơn nhiều.
Hủy Tử đau khổ cúi đầu xuống:
- Dù có tốt hơn gấp mười cũng vô ích, Tôn công công nói từ từ khi sinh ra tâm khiếu không phát triển đầy đủ, không sống qua được năm nay, Tôn công công chưa bao giờ nói sai, ta sắp chết rồi.
- Chưa chắc, tâm khiếu của ngươi không thông, ta nhìn ra rồi, tâm khiếu của ta cũng không thông, vẫn cứ sống tới bây giờ còn gì. Ngươi đợi đấy, ta vào mê lâm một chuyến, lấy nữ nhi của Hồ Mị Tử xong sẽ đưa ngươi đi, bệnh của ngươi không phải là bệnh.
Hắc y nữ tử nói xong đứng dậy, Hủy Tử kinh ngạc phát hiện nữ tử xinh đẹp đó như đám mây màu đen chui vào rừng trúc, thoáng cái đã biến mất. Đây mới là thần tiên thật sự sao? Hủy Tử vươn cổ nhìn vào rừng trúc.
...