...
Tên kia môi xám ngoét, run run một lúc mới nói ra được: - Ta là người Trường An, được người ta thuê, một hôm ta đi dạo phố, có một người áo lam hỏi ta có muốn kiếm ít tiền không, ta đáp có, hắn liền bảo ta canh cửa thư viện, chỉ cần nhìn thấy ngươi ra là đi theo, ta tưởng hắn định bắt cóc ngươi đòi tiền chuộc nên mới đồng ý, ai ngờ thành ra thế này, cứu ta, ta không muốn chết.
Địch Nhân Kiệt đứng dậy, lão binh vươn tay vặn cổ tên tiểu phiến, chỉ nghe rắc một cái, hơi thở gấp gáp của hắn ngừng lại.
- Lão binh gia gia, xem chừng cái tên trúng bẫy kẹp kia mới là chính chủ, thời gian qua trong nhà không yên bình, kẻ thù rất mạnh, chỗ gia gia trông chừng là đường lui cuối cùng của nhà ta đấy.
Lão binh cười khùng khục: - Ba mươi cao thủ cơ quan, tốn một năm bố trí, thêm vào người Công Thâu gia giúp, mảnh rừng này là tử địa, chỉ có hầu gia, phu nhân và thiếu gia biết toàn bộ cơ quan, thêm cả vào lão phu nữa, buồn chán hơn một năm, cuối cùng có kẻ tới nạp mạng, lão phu cũng nóng lòng lắm rồi.
Quay về chỗ tên áo lam, hắn đang toàn lực muốn tách cái kẹp ra, nhưng bất kể hắn dùng sức thế nào cũng không ăn thua.
- Tiểu tử, không có sức lực năm trăm cân thì đừng mơ tách được nó ra, có điều lão phu rất tò mò, sao chân ngươi chưa đứt? Vừa rồi lão phu thật sơ xuất, dù là gấu lớn dẫm phải cũng gãy chân rồi, để lão phu xem xem là chuyện gì nào.
Tên áo lam mặt đại biến, giơ tay định nhét cái gì đó vào mồm, nhưng tay nhũn ra thõng xuống, vai trúng một tên, Địch Nhân Kiệt phản ứng cực nhanh.
Lão binh nhanh như chớp tháo cằm tên áo lam, thuận tiện tháo luôn khớp xương cánh tay còn lại, cúi người xuống nhặt viên thuốc lên, bọc lại đưa cho Địch Nhân Kiệt, Tôn đạo trưởng nhất định sẽ biết đây là thuốc gì, ở đâu ra, hiệu quả thế nào.
Nhìn bộ dạng cương liệt coi cái chết như không của tên áo lam, lão binh cười lạnh: - Đừng đóng kịch, nếu ngươi là một tử sĩ, vừa rồi ngươi có tám mươi cơ hội tự sát, đợi tới khi tuyệt vọng mới tự sát có phải là muộn rồi không? Tử sĩ là phải tự sát ngay khi rơi vào tay địch, lão phu làm thám tử hai sáu năm trong quân, thấy nhiều tử sĩ lắm rồi, cách tra tấn cũng biết rất nhiều, trong tay lão phu chưa từng có kẻ nào cứng miệng hết, dù hán tử bằng thép vào tay lão phu cũng thành bùn nhão thôi, thành thực khai ra, lão phu cho ngươi chết thống khoái, nếu không lão phu tháo dần từng cái xương của ngươi ra.
Tên áo lam rất muốn nằm xuống, nhưng bị kẹp vào chân, lào hắn không thể nằm được.
Lão binh đi tới khớp cằm hắn lại, nhưng một tay bóp má đề phòng hắn cắn lưỡi, dù cắn lưỡi chẳng chết được, nhưng mà hỏi chuyện rất phiền.
Tên áo lam cười ha hả với Địch Nhân Kiệt: - Ta không dám bất kính với ngươi, ngươi là chủ nhân, ta là chó lợn, vốn gặp phải ngươi, ta phải chạy thật xa. Các ngươi là thần, mạng ta trong mắt các ngươi không bằng chó lợn, nhưng chủ nhân khác hạ lệnh phải theo dõi ngươi, ta đành làm theo, không tránh được.
Địch Nhân Kiệt nheo mắt lại, lấy nỏ gõ đầu: - Ta là chủ nhân của ngươi, vậy vì sao không trả lời tử tế?
Tên áo lam cười thảm: - Các ngươi thần thánh đánh nhau, ta là người phàm trốn không thoát, đành nghe lệnh một chủ nhân khác, chỉ có hoàn thành một nhiệm vụ mới có thể nghe một nhiệm vụ khác, đó là quy củ của thần.
Địch Nhân Kiệt nhìn lão binh một cái, lão binh liền buông tên áo lam ra, đeo giỏ trúc lên ẩn sau cây, một số chuyện ông ta không nên nghe.
- Thần ư? Lão binh ra sau cây đại thụ lẩm bẩm một câu, ngồi xuống đất trống, lấy bầu rượu ra uống, hiện giờ ông ta rất thỏa mãn, tuổi cao rồi, không thể chạy khắp nơi kiếm tiền nữa, ở lại trông nhà cũng tốt, lão bà mong đợi cuộc sống này bao năm, mắt nhìn nhi tử thành gia, sinh con, thành chưởng quầy, hiện giờ tới nó chạy thay mình rồi.
Người Quan Trung là thế, đời đời kiếp kiếp bán mặt cho đất, bán lưng cho trời mà chẳng no được cái bụng, giờ hầu gia tới, có tình có nghĩa, lão binh đi theo hầu gia nay có ai không phải phú hộ? Hầu gia là người cũng được, là thần cũng được, mà dù là quỷ thì sao nào, tóm lại là chủ tử của mình, làm gia thần chỉ cần cúi đầu tiến tới là được.
Lưu Xuyên chết rồi, trong nhà chỉ có một lão nương và một tiểu tức phụ, tiểu tức phụ nuôi con nhỏ, không làm ruộng được, vốn tưởng không còn đường sống nữa, ai ngờ quản sự trong phủ tới, giao cho họ một chuỗi chìa khóa, nói với họ, từ hôm nay trở đi một sạp bán đậu hũ trên chợ là của nhà họ, đưa lão bà bà tới huyện bàn giao, khế đất, khuế phòng rõ ràng, Tiền quản gia thấy hai bà tức bán đậu hũ đắt khách mới thu hồi đất nhà họ, khai xuân rồi, thế nào cũng không được để đất bỏ hoang phải không?
Tâm tư của lão binh rất đơn giản, cuộc sống tốt đẹp do hầu gia ban cho, chỉ có cái mạng này báo đáp lại thôi, mạng người của Vân gia đáng tiền, đó là hầu gia nói, câu này nổi tiếng ở kinh thành, chỉ là trong nhà ít người qua, có ba nam hài, làm sao kế thừa hết gia nghiệp lớn như thế này?
Địch Nhân Kiệt dở khóc dở cười từ rừng cây đi ra, chẳng hỏi được gì cả, tên áo lam chỉ biết một vị thần ra lệnh cho hắn, muốn hắn giám thị mình, còn về là ai, lộ thần tiên nào thì không biết, ngủ một giấc dậy trong đầu xuất hiện mệnh lệnh, muốn hắn giám thị một vị thần khác.
" Ta là thần phó (nô bộc của thần), từ tổ tiên đã là thế, thường thần không tìm tới ta, đã tìm tới thì dù liều mạng cũng phải hoàn thành nhiệm vụ, nếu nhiệm vụ không hoàn thành mà còn sống thì kết cục rất thê thảm, không dám nói."
Nói hết chỉ khẩn cầu Địch Nhân Kiệt giết mình, nói ra những lời này là không còn đường sống nữa. Vì Địch Nhân Kiệt là thần, cho nên hắn mới nói, nếu là người bình thường, dù giết hắn cũng không hé răng nửa chữ.
Tên đó cầu khẩn mãi, Địch Nhân Kiệt mới ra tay, tuy giết kẻ này là tích phúc, nhưng trong lòng hắn vẫn không thoải mái, thế này là sao? Thần? Mình thành thần từ khi nào mà không biết? Xem chừng sư phụ cũng không biết, còn có cả thần phó? Làm sao để nhận ra? Loạn cả óc.
- Kiệt thiếu gia mau tới thư viện đi, nơi này có lão phu xử lý, nhất định sẽ làm gọn gàng không để loại hậu quả. Lão binh nói xong vác cuốc vào rừng, Địch Nhân Kiệt nghĩ một lúc lấy con gấu vải trên cây xuống, xuyên qua rừng, tới thư viện.
Tới bên lỗ chó, thổi một tiếng sáo trúc, khuôn mặt xinh như hoa của Tiểu Vũ hiện ra, đôi mắt trong sáng chớp chớp vô cùng khả ái, Địch Nhân Kiệt thoáng thất thần mới đưa con gấu tới. Tiểu Vũ nhận lấy con gấu, ôm trong lòng thân mật một lúc rồi mới nhận lấy Tiểu Yến Tử, dùng máy trợ lực thuần thục lắp dây, nhận lấy hộp tên, vung vẩy mấy cái thủ cảm giác, hài lòng đặt qua một bên, gói cơm nắm thiếu mất hai miếng, không hài lòng chút nào, miệng Địch Nhân Kiệt còn dính hạt cơm, sắp nổi giận.
Quá hiểu vị sư tỷ này rồi, thấy nàng có khuynh hướng nổi giận, vội nói vào chính sự: - Có người theo đệ, hai tên, bị đệ giết rồi.
- Đến kẻ ngốc như ngươi cũng có hai người bám theo, vậy chẳng phải có bốn tên nấp quanh ta? Tiểu Vũ lập tức hiểu ý của Địch Nhân Kiệt.
- Tỷ cẩn thận một chút, đệ bắt một tên hỏi, hỏi ra một chuyện lạ lắm, bọn chúng cho rằng đệ là thần, đừng nhướng mày lên, nghe đệ nói hết đã, nếu đệ là thần, vậy sư tỷ cũng là thần, theo lời hắn nói, trên thế giới này có rất nhiều thần phó cho chúng ta sử dụng, đáng tiếc chúng ta không biết là ai, cũng không biết làm sao liên hệ với họ.
Mắt Tiểu Vũ tức thì sáng như mặt trời giữa trưa, thú vị thật, té ra mình cũng là thần à? Sao trước kia mình không biết? Tiểu mỹ nữ như mình phải là thần tiên hạng nhất mới đúng, đợi sư phụ về phải hỏi cho rõ mình là thần gì.
...