...
Sở Dương hừ lạnh một tiếng, trong lòng yên lặng nói: “Chỉ là Hoàng tọa cửu phẩm!”
Hắn trực diện đón nhận, trường kiếm mang theo một chùm hàn mang đột nhiên phóng ra. Giao thủ với hắc quang phóng tới.
Ngay cả bản thân hắn cũng không phát hiện, tâm tính của mình, đã lặng yên chuyển đổi.
Nguyên bản, khi Sở Dương ở Hạ Tam Thiên, nhìn thấy Vương cấp, trong lòng sẽ đột nhiên chấn động: Vương tọa cao thủ!
Sở Dương ở Trung Tam Thiên, đối mặt Hoàng cấp, đồng tử sẽ đột nhiên sáng lên: Hoàng tọa cao thủ!
Mà Sở Dương hiện tại, chỉ có kiếm đế ngũ phẩm, ở thời điểm đối mặt một vị Hoàng tọa cửu phẩm đánh lén, trong lòng lại có thể thản nhiên thốt lên một câu: Chỉ là Hoàng tọa cửu phẩm.
Thật không biết, hai chữ ‘Chỉ là’ trong đầu Sở Diêm Vương, là toát ra như thế nào...
Người nọ vừa tiếp xúc, đột nhiên lộn mèo một cái ra ngoài, ngay sau đó đã như bóng với hình vọt lên lại, thanh âm lạnh lẽo nói: “Kiếm đế nhị phẩm, không hơn gì cái này.”
Sở Dương trường kiếm như gió, liên tục đâm ra, liên tục mấy trăm lần đánh cùng một chỗ với binh khí đối phương, dưới chân không loạn chút nào. Thế này mới phát hiện, hắc quang trong tay người này là một thanh trường đao dài, nhỏ hẹp.
Người này, hẳn là đã âm thầm đi theo thật lâu, không nắm rõ tu vi hai người, nên vẫn không có ra tay, thẳng đến khi Sở Dương đột nhiên bày ra tu vi, tự nhận là có nắm chắc, mới dám hiện thân.
Nói như vậy, người này làm việc coi như là cẩn thận rồi.
Nhưng ba chữ ‘Bản đà chủ’ trong miệng đối phương, cũng làm cho Sở Dương sinh ra hứng thú: Chẳng lẽ trong Hắc Huyết Tùng Lâm lại còn có bang phái? Không ngờ còn có... Đà chủ!
Không biết là đà chủ bang phái gì?
Bất quá, Sở Dương thấy người tu vi như thế này mà làm đà chủ của một bang phải thì cũng buông xuống một nửa. Đà chủ, cũng không tính là quá cao. Hắn thuộc loại trung tầng cán bộ. Nói như vậy, trên đà chủ là Đường chủ, trên Đường chủ là trưởng lão, cung phụng, hộ pháp linh tinh, sau đó tới bang chủ.
Đà chủ là Hoàng tọa cửu phẩm, thì vị bang chủ này có lợi hại đi nữa, cũng bất quá chỉ là Thánh cấp một hai phẩm.
Tu vi như vậy, Ngụy Vô Nhan hoàn toàn có thể đối phó dễ dàng.
Sở Dương trong lòng buôn xuống, hắn vốn định cùng đối phương đánh một hồi, lĩnh ngộ ý cảnh. Bất quá vừa thấy đối phương dùng trường đao, Sở Dương không còn chút hứng thú.
Trường kiếm vừa chuyển, đột nhiên trở nên chậm rãi, cái loại ý cảnh trong dòng nước, lại từ trong tay hắn phát ra.
Một cỗ lực lượng nhu hòa quấn quanh, triển khai ở trong không trung.
Ngụy Vô Nhan ở một bên xem chiến, ánh mắt chợt lóe, thầm nghĩ: “Loại kiếm pháp cổ quái này, lại bắt đầu!”
Hai người quay cuồng giao chiến, nhưng qua một hồi, toàn bộ chiến cuộc đã bị Sở Dương nắm thế chủ đạo, chậm lại, tựa như dòng nước yên tĩnh, tuy rằng vẫn chảy xuôi nhưng bên ngoài không có bọt nước, không có kịch liệt.
Ngụy Vô Nhan nhìn nhìn, liền cảm giác được chỗ không thích hợp.
Bởi vì...
Kiếm Sở Dương càng ngày càng chậm, chậm rãi, giống như tiến nhập vào một cái cảnh giới... Cái loại cảnh giới này làm cho Ngụy Vô Nhan hâm mộđến ghen tị!
Đạo cảnh!
Đạo cảnh lại có thể xuất hiện lần nữa!
Hơn nữa, theo kiếm chiêu càng ngày càng lưu loát, loại Đạo cảnh này, càng ngày càng rõ ràng.
Ngụy Vô Nhan trợn mắt há hốc mồm nhìn Sở Dương, nhịn không được lệ rơi đầy mặt.
Loại Đạo cảnh này, chỉ có lúc mình đột phá Thánh cấp thất phẩm, trong lúc bị người vây công, mới xuất hiện qua một lần. Lần Đạo cảnh đó, làm cho tu vi của mình hoàn toàn đạt tới Thánh cấp thất phẩm viên mãn. Toàn bộ võ học trước kia cũng thông hiểu đạo lý. Cho nên mới sau năm năm đột phá Thánh cấp bát phẩm, sáng tạo một cái thần thoại trong giới tu luyện.
Từ đó về sau, như thế nào cũng không tiến vào cái loại trạng thái này được.
Nhưng Ngụy Vô Nhan đã rất thỏa mãn, hắn biết loại ‘Đạo cảnh’ này khó đạt được như thế nào, mình có thể được một lần, đã là phúc duyên to lớn.
Nhưng giờ phút này, Ngụy Vô Nhan tận mắt nhìn thấy Sở Dương ở thời gian ngắn ngủn không đến hai cái canh giờ, chiến đấu liên tục hai lần, tiến nhập Đạo cảnh hai lần!
Cái này hết chỗ nói rồi!
Đây chính là Đạo cảnh ngộ mà không thể cầu! Ngươi không thể coi nó như cơm ăn chứ!
Cho nên, khi nhìn thấy Sở Dương sau khi chiếm ưu thế, lại có thể không chút do dự một kiếm đâm vào cổ họng người áo đen này, Ngụy Vô Nhan cảngười đều co quắp!
Cái gì gọi là phí của trời?
Chính là như thế!
Cái này lãng phí tuyệt đối không thể tha thứ!
Trận chiến trước, ngươi không biết đây là Đạo cảnh, thì có thể thông cảm một chút. Nhưng mà hiện tại, ngươi đã biết rồi mà còn lãng phí như thế thì hết nói nổi rồi.
Giày xéo thứ tốt như vậy?
Quả thực là muốn nhịn cũng không nhịn được.
Phải biết rằng lão Ngụy ta khi lâm vào Đạo cảnh lần ấy, nguyên bản chiến đấu kéo dài nửa ngày. Ta kéo ra tới ba ngày, sau khi xác định Đạo cảnh không duy trì nữa mới chấm dứt chiến đấu.
Bây giờ, Sở Dương lại có thể ở trong tình huống biết mình tiến nhập Đạo cảnh, dùng một kiếm giải quyết địch nhân nhanh chóng…
Bằng hữu... lãng phí là đáng xấu hổ!
Sở Dương thu kiếm vào vỏ, đến khi quay đầu, liền nhìn thấy biểu tình Ngụy Vô Nhan cực kỳ quái dị. Khuôn mặt vặt vẹo, một mắt to, một mắt nhỏ nhìn mình. Khóe mắt nhảy nhảy lên.
Hai tay đưa lên phía trước, răng cắn mạnh, tựa như muốn xông lên mãnh liệt đánh hắn một trận vậy.
Sở Diêm Vương nhất thời giật mình: “Lão Ngụy, ngươi bị gì thế? Trúng tà sao?”
Hắn không hỏi còn đỡ, vừa hỏi xong, Ngụy Vô Nhan rốt cuộc bạo phát.
Hắn một bước bước lên, chỉ vào mũi Sở Dương mắng hẳn lên: “Ta bị sao? Ta trúng tà? Thúi lắm! Trúng tà là ngươi! Ngươi là tên hỗn đản... Ngươi ngươi ngươi, ngươi như thế nào có thể giày xéo như vậy...”
Biểu tình của Ngụy Vô Nhan, rất giống như thứ quý trọng nhất của hắn bị người khác xem như rác rưởi ném xuống đất.
“Thật không bị gì?” Sở Dương cực kỳ buồn bực, vươn tay muốn sờ trán Ngụy Vô Nhan, muốn xem người này có phải trúng tà hay là phát sốt hay không. Lại bị Ngụy Vô Nhan bốp một tiếng hung hăng đánh vào một bên: “Ta không sốt!”
“Vậy ngươi nói mê sảng cái gì?” Sở Dương bất mãn nói.
Ngụy Vô Nhan buồn bực muốn như hộc máu, dữ tợn nghiêm mặt nói: “Ngươi ngươi ngươi... Ngươi có biết ngươi lại tiến nhập Đạo cảnh một lần nữa hay không?”
“Ta biết.” Sở Dương trả lời làm cho Ngụy Vô Nhan trực tiếp không biết nói gì: “Vì ta biết, nên ta mới kéo dài ra thêm hơn mười chiêu…”
Nhiều hơn mười chiêu...
Ngụy Vô Nhan cảm giác mình thật muốn hộc máu.
“Một khi tiến nhập Đạo cảnh, thì ngươi có thể đánh bao lâu liền đánh bao lâu… ngu ngốc... Loại cảnh giới này là dễ tiến vào như vậy sao?” Ngụy Vô Nhan vô lực nói.
“A..” Sở Dương ngượng ngùng.
“Ngươi cái hỗn đản này... Thật không biết ông trời như thế nào lại đem cơ hội ngàn năm một thuở này ban cho ngươi!”
Ngụy Vô Nhan thở ra một hơi: “Về sau cần phải nhớ kỹ, tổ tông ta, loại cảnh giới này, cho dù duy trì nhiều hơn một cái nháy mắt, cũng sẽ là ích lợi thật lớn... Ai, xem như ta chưa nói... Về sau cơ hội tiến vào Đạo cảnh cũng không phải rất nhiều... Ai, nào có người mỗi ngày đều tiến vào Đạo cảnh chứ...”
Ngụy Vô Nhan thở dài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Sở Dương một cái, xoay người sang một bên, sinh hờn dỗi, một bên cõng Sở Nhạc Nhị, một bên tức giận nói: “Đi?! Còn không đi ở đây làm ngốc tử sao?”
Sở Dương đảo cặp mắt trắng dã, đành phải đi theo hắn. Dọc theo đường đi, Ngụy Vô Nhan vẫn cảm thấy đáng tiếc, không ngừng than thở, đề tài không ngoài là: Nếu là ta tiến nhập loại này... Ta liền như thế nào như thế nào như thế nào...
Một trận quát mắng tức giận.
Sở Dương gãi gãi da đầu, trong lòng có chút khó hiểu: Thực... rất khó sao? Ta như thế nào cảm thấy... có thể tiến nhập rất dễ dàng chứ?
Nhìn bóng lưng Ngụy Vô Nhan, Sở Dương sáng suốt lựa chọn không nói cho hắn. Bằng không, cái người này sẽ cho rằng mình mặt dày. Sau đó đem ân nhân có ân cứu mạng tái tạo, đánh cho một trận...
Sở Dương cảm thấy, chuyện này, lấy trạng thái Ngụy Vô Nhan hiện tại, hoàn toàn có khả năng làm ra.
Dọc theo đường đi lại trải qua hai lần chiến đấu, bất quá hai lần này đều là quấy rầy, Sở Dương trực tiếp quét sạch. Chậm rãi, xâm nhập Hắc Huyết Tùng Lâm, đã gần một trăm lý.
Có thể cảm giác rõ ràng, sắc trời đã đen lại.
Sở Dương cùng Ngụy Vô Nhan thương lượng một chút, liền dựng lều trại. Ngụy Vô Nhan lạnh lẽo, rõ ràng trong lòng cực kỳ không thoải mái.
Sở Dương đành phải tự mình động thủ, dựa vào một cây đại thụ, tự lực cánh sinh đem lều trại dựng lên. Ngụy Vô Nhan thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng ức khí chưa tiêu, không hỗ trợ chút nào.
Sở Dương cũng không để ý đến hắn, dựng lều trại lên. Làm mấy món ăn thôn quê, cùng với lương khô, uống rượu, ăn no, rồi mang theo Sở Nhạc Nhi chui vào lều trại, lưu lại một câu: “Lão Ngụy, ta chiến đấu một ngày, thật sự rất mệt mỏi. Buổi tối đành phải để ngươi gác đêm, vất vả cho ngươi, ta và Nhạc Nhi ngủ trước.”
Ngụy Vô Nhan nhất thời cứng họng.
Cái gì là ngươi chiến đấu một ngày mệt mỏi?
Nếu không phải ngươi không cho ta ra tay, thì cần phải dùng một ngày sao?
Bây giờ lại có thể dùng lý do này, làm cho mình thàh lính canh gác, còn hắn thì ôm muội muội ngủ...
Ngụy Vô Nhan muốn tiến lên lý luận, đã thấy Sở Dương từ trong lều vươn đầu ra: “Đúng rồi, Nhạc Nhi ở chung với ta, ngươi yên tâm. Ngươi chỉ cần chú ý gác đêm thì tốt rồi.”
Ngụy Vô Nhan đỏ mặt tía tai nhìn hắn, tức nói không ra lời.
Muội muội của ngươi, ở cùng một chỗ với ngươi, ta có cái gì phải lo lắng?
Đang muốn nói chuyện, đã thấy Sở Dương cười hì hì, đem đầu rụt vào trong.
Bên trong truyền đến thanh âm Sở Nhạc Nhi: “Đại ca... Ngụy tiền bối có thể bị quá sức không?”
“Không có việc gì.” Sở Dương thanh âm nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Hắn quen rồi!”
Ngụy Vô Nhan ngửa mặt lên trời không tiếng động rống giận: Ngươi mới quen!*** mới quen... Ai không muốn ngủ một giấc thật ngon chứ?
Đang muốn nổi bão, bên trong đã yên tĩnh không tiếng động.. Câu mắng của Ngụy đại gia bị tắc ngay cổ họng... Suýt nữa là bị nghẹn.
Thầm nghĩ: Nếu không phải xem ở mặt mũi của Nhạc Nhi nha đầu, tối nay ta cho ngươi đẹp mặt...
...
Mọi người đều biết, ban đêm mới là thời điểm Hắc Huyết Tùng Lâm hỗn loạn nhất.
Ngụy Vô Nhan lại mang theo một mớ buồn bực… Đêm nay quả thực không yên bình chút nào…
...