...
Trăng tròn lên cao, ở ngay trên đỉnh đầu mọi người, tỏa ra quang mang mờ ảo. Quang huy thánh khiết bao phủ thiên không, rơi khắp đại địa.
Chúng cao thủ đã tập trung tinh thần mấy ngày trời, cũng có chút mệt mỏi. Tất cả mọi người đều suy đoán, chẳng lẽ hai con hàng này trốn trong hang chuột hay sao? Vì sao toàn thành tìm kiếm điên cuồng như vậy mà vẫn không tìm ra?
Nhưng đúng vào lúc này, một người đột nhiên trợn mắt há hốc miệng, chỉ lên trời cao, khản giọng hét lên!
Tất cả cao thủ đều giật mình ngẩng đầu lên, vừa thấy liền lập tức xoạt một tiếng, toàn bộ đứng lên!
Trên đỉnh đầu, không ngờ xuất hiện hai vầng trăng sáng! Một vầng thái dương!
Hai cái mới xuất hiện, tuy không có quang mang vạn trượng giống như thái dương trăng sáng chân chính, nhưng cũng tồn tại cực kỳ chân thực!
Nhật nguyệt đồng huy!
Viêm Dương đao, Minh Nguyệt kiếm hiện thế!
Mọi người cùng lúc bay hết lên trời cao, hơn bốn mươi chiếc vương miện tỏa sáng rực rỡ trên không, huy hoàng rực rỡ! Xung quanh, còn có ca thủ vương tọa đang lục tục kéo tới, tạo ra nguyên khí hộ tráo của bản thân!
Hai phương hướng, một cái ở thành đông, một cái ở giữa thành!
Tiếp đó, vầng mặt trời đại biểu cho Viêm Dương đao bắt đầu di động....
"Ngao...." Một tiếng bạo rống, chúng cao thủ phóng người lên, hướng về phía đó mà bổ nhào tới.
Vầng mặt trăng đại biểu cho Minh Nguyệt kiếm chớp động một chút, lập tức biến mất không thấy. Tựa hồ chủ nhân Minh Nguyệt kiếm đã phát hiện ra dị thường, quyết đoán thu kiếm vào vỏ.
Nhưng Viêm Dương đao vẫn hiện hữu ở đó. Chẳng biết tại sao, Minh Nguyệt kiếm lần này biến mất, nhưng vầng thái dương của Viêm Dương đao vẫn tồn tại như cũ!
Nhưng hiện giờ đã chẳng còn ai cân nhắc tới vấn đề này nữa rồi! Tồn tại? Vừa vặn dẫn chúng ta tới cướp!
Trên mặt đất, chủ nhân Viêm Dương đao hốt hoảng bỏ trốn.
Trên bầu trời xa xa, một đám cao thủ vương tọa đuổi theo phía sau, trong mắt đều phát ra hào quang cuồng nhiệt. Hiện giờ, Viêm Dương đao nếu đã xuất hiện, thì đừng hòng trốn đi nữa... Việc cấp bách hiện giờ là xem xem, mấy chục vị cao thủ vương tọa, ai có thực lực để độc chiếm ngôi đầu.
Người rất nhiều, cao thủ càng nhiều! Nhưng Viêm Dương đao dù sao cũng chỉ có một thanh!
Rất nhiều người bắt đầu tính toán địch nhân, minh hữu, và những người có thực lực cướp đoạt trong lòng mình.
Đột nhiên sưu một tiếng, hai đạo bạch quang giống như lưu tinh cản nguyệt, đột nhiên xuất hiện từ phía dưới, đuổi tới!
"Chư vị! Thanh đao này, Sở mỗ ta muốn!" Một tiếng quát lớn truyền tới, tựa hồ muốn tuyên bố quyền sở hữu thanh đao nào.
"Sở mỗ? Ta fuk, ngươi nghĩ ngươi là ai?" Các vị vương tọa cao thủ đều giận dữ, dù sao tất cả mọi người đều che mặt, ai cũng không nhận ra ai, dưới tình huống như vậy, nào còn quan tâm cái gì mà Thượng Tam Thiên với Trung Tam Thiên?
Chỉ thấy vị trí hai đạo bạch quang này xuất hiện cách Viêm Dương đao rất gần, các vị cao thủ cùng gia tăng tốc độ, đuổi tới giống như không muốn sống.
Trên trời cao phương xa, Cảnh Mộng Hồn vô lực thở dài một tiếng.
Quả thế! Giống như suy đoán của tướng gia!
Phương hướng Viêm Dương đao di chuyển, rõ ràng là hoàng cung! Hơn nữa, khoảng cách tới hoàng cung cũng rất gần rồi!
Hoàng cung Đại Triệu, đây là tượng trưng cho hoàng quyền Đại Triệu! Cũng là lực lượng đối kháng Đệ Ngũ Khinh Nhu ngoan cố nhất, đều tập trung ở nơi này. Nhưng năm gần đây, bảo hoàng đảng tuy bị Đệ Ngũ Khinh Nhu chèn ép, nhưng lại không thể và cũng không muốn trừ tận gốc!
Hoàng thanh, đã là thành lũy cuối cùng của bọn họ!
Hoàng thành Đại Triệu, cao thủ nhiều như mây! Phòng vệ sâm nghiêm, vượt xa hoàng cung Thiết Vân!
Nhưng... cái gọi là cao thủ nhiều như mây, cũng chỉ là tương đối mà thôi.
Đối phó với người giang hồ bình thường, đương nhiên có thể nói là cao thủ nhiều như mây. Nhưng nếu so sánh với mấy chục vị cao thủ vương tọa của Trung Tam Thiên mà nói, thì không còn là cao thủ nhiều như mây nữa rồi, mà là... một đàn heo!
Phản ứng của hoàng cung Đại Triệu đương nhiên nhanh vô cùng. Trước tiên, chính là một cơn mưa tên bộc phát, ầm ầm trút xuống. Ngay sau đó, mấy chục bóng người nhảy ra, hét lớn một tiếng: " Bọn đạo chích phương nào, dám tự tiện xông vào hoàng cung, giết không tha!
Lập tức, càng có nhiều người xông lên tường thành ngoài hoàng cung.
Ánh đao lóe sáng, không ngờ mang theo quang huy của mặt trăng, tiếng gió rít bén nhọn, tiếng cuồng khiếu, xông vào trong mưa tên đầy trời, rầm rầm rầm, mấy tiếng động vang lên, thân thể mấy tên thị vệ đại nội giống như bóng cao su, bị hất văng lên trời cao, lập tức, nhân ảnh kia mang theo ánh đao, cùng một tiếng gào rú hưng phấn: "Ngao ô..... Cẩu đại di! Cẩu đại di!", xông thẳng vào hoàng cung không chút kiêng nể!
Một đạo bạch quang theo sát phía sau, xông vào nhanhnhư tia chớp! Mọi xa mọi người đều thấy quen thuộc, đúng là vị tiểu công tử Sở gia Thượng Tam Thiên kia, Sở Phi!
Nhưng Sở Dương lại bị tiếng rú "Cẩu đại di!" cực độ hưng phấn của Kỷ Mặc chọc cười gần chết, suýt chút nữa thì ngã lộn cổ từ trên không trung xuống đất. Hắn đến bây giờ vẫn không rõ, cái câu 'cẩu đại di' trong miệng Kỷ Mặc rốt cuộc là gì...
Trong hoàng cung, tiếng cảnh báo lập tức nổi lên bốn phía!
"Đứng lại! Đứng lại!" Cao thủ thống lĩnh thủ vệ hoàng cung rống lên: "Ngăn hắn lại! Bắn!" Hắn đãnhìn thấy phương xa, loáng thoáng có rất nhiều người lao tới.
Cảnh Mộng Hồn thở dài một tiếng, nhắm hai mắt lại.
Thầm nghĩ, ngươi không nói thì còn đỡ một chút. Câu này vừa phát ra, hoàng cung chỉ sợ sẽ trở thành phế tích thật rồi...
Quả nhiên, sau tiếng hét của thủ vệ giả hoàng cung, một đám vương tọa căn bản không có nửa điểm do dự, nghênh ngang nhào lên bức tường hoa lệ của hoàng cung.
Ngay sau đó, ầm ầm một tiếng, tường vây xung quanh hoàng cung sập mất mấy chục trượng!
Những người này đều là vương tọa của Trung Tam Thiên, tình huống giờ phút này lại khẩn cấp như thế, chỉ cần muộn một bước thôi cũng có thể ảnh hưởng tới thịnh suy vạn năm của gia tộc, làm sao còn tâm tư đâu mà quan tâm tới hoàng cung Hạ Tam Thiên chú?
Đương nhiên là giẫm như đi trên đất bằng, hò hét tiến vào, thế như chẻ tre!
Gần như trong thoáng chốc chạm trán, phe thủ vệ hoàng cung liền tóe ra huyết quang đầy trời!
Tiếp đó, lại hơn mười vị vương tọa cao thủ đuổi tới như lưu tinh, tiến vào hoàng cung không chút cố kỵ, sau đó, theo sát phía sau chính là đại quân giang hồ, vọt vào trong giống như núi thét biển gầm!
Lập tức, bên trong tiếng kêu hét sợ hãi thê lương, tiếng chuông báo nguy điên cuồng vang lên, tiếng phòng ốc cung điện sụp đổ, tiếng đanh nhau, tiếng đao kiếm gia tranh... loạn thành một đống hỗn độn.
Khói bụi bốc lên cuồn cuộn!
Cảnh Mộng Hồn đứng ở phương xa, ảm đạm ủ rũ cúi đầu xuống. Xong rồi! Trận hỗn loạn này, đã không thể ngăn cản!
Cho tới nay, Đệ Ngũ Khinh Nhu chắn chắn cho rằng, đây là độc kế của Sở diêm vương! Thậm chí, cho dù là sau khi các đại thế gia Trung Tam Thiên đều nhận định là Viêm Dương đao và Minh Nguyệt kiếm, Đệ Ngũ Khinh Nhu vẫn kiên trì cho rằng đây là âm mưu của Sở diêm vương!
Nhưng, đã không thể ngăn cản nữa rồi.
Cũng giống như ngày đó Sở Dương phát hiện Đệ Ngũ Khinh Nhu mượn kế hoạch của mình, thu nạp nhân thủ, mà không thể thay đổi được gì. Hiện giờ, Đệ Ngũ Khinh Nhu tuy biết rõ âm mưu của Sở diêm vương, nhưng cũng chỉ có thể đứng nhìn mà thôi.
Hắn không biết Sở diêm vương đang ở nơi nà, cũng không biết đao kiếm chuẩn bị đánh về đâu.
Biết rõ sự tình sẽ phát triển như vậy, nhưng lại vô lực ngăn cản! Đối với một người quen nắm tất cả trong tay như Đệ Ngũ Khinh Nhu mà nói, đây mới là uất ức nhất.
Bảy ngày trước, Sở diêm vương phải chịu đựng uất hận như vậy. Nhưng hiện giờ, vật đổi sao dời, rốt cuộc cũng đến phiên Đệ Ngũ Khinh Nhu nếm thử một chút cái tư vị này.
Trong mấy ngày này, Đệ Ngũ Khinh Nhu luôn luôn suy tính, Sở diêm vương rốt cuộc là sẽ kích nổ trận đại loạn này ở đâu. Suy nghĩ thật lâu, mới xác định hai nơi là hoàng cung và Kim Mã Kỵ Sỹ đường.
Vì việc này, Đệ Ngũ Khinh Nhu mới lệnh cho Cảnh Mộng Hồn dùng hết ba ngày ba đêm thời gian, di chuyển toàn bộ Kim Mã Kỵ Sỹ đường. Nên rút thì rút, nên mang theo thì mang theo, toàn bộ cao thủ liên quan cũng rời khỏi.
Kim Mã Kỵ Sỹ đường hiện giờ, trừ lưu lại rất ít người giang hồ mới bắt được ra, những người khác đều đã được chuyển đi.
Ngay cả những người này, Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng muốn lần lượt chuyển đi. Nhưng thật sự là không có nhiều thời gian như vậy, hơn nữa trong này cũng có những kẻ kiệt ngạo bất tuân không nghe lời. Nếu như mang theo bọn hắn, vạn nhất trên dường phát sinh binh biến, thì đúng là tổn thất quá lớn.
Nguy cơ như vậy, Đệ Ngũ Khinh Nhu không thể thừa nhận nổi. Cho nên đành phải lưu bọn hắn lại.
Hiện giờ, Cảnh Mộng Hồn nhìn hoàng cung đại loạn, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Ít nhất hoàng cung cũng loạn rồi, Kim Mã Kỵ Sỹ đường cũng không gặp tai nạn. Coi như trong cái rủi có cái may.
Đệ Ngũ Khinh Nhu không phải là không thông báo cho hoàng cung đề phòng. Cho dù hắn có vô pháp vô thiên, trong mắt không có quân chủ, nhưng trên danh nghĩa, hắn vẫn là thần tử Đại Triệu!
Thậm chí còn phải phân phối nhân thủ hiệp trợ hoàng thất rút lui khỏi hoàng cung.
Nhưng lòng hảo tâm của Đệ Ngũ Khinh Nhu lại bị hoàng đế bác bỏ vô tình. Hơn nữa, hoàng đế bệ hạ lúc đó còn cười lạnh nói: "Đệ Ngũ Khinh Nhu, ngươi coi trẫm là kẻ ngốc ư?" Tấn công hoàng cung? Hừ, chỉ cần Đệ Ngũ Khinh Nhu ngươi không tấn công hoàng cung, chẳng lẽ thiên hạ này còn có kẻ khác phát rồ?"
Khi nghe người mang tin tức hồi báo, Đệ Ngũ Khinh Nhu thở ra một hơi thật dài. Bỏ qua cố gắng đối với hoàng cung.
Hắn biết, Sở diêm vương nhất định sẽ hạ thủ. Hơn nữa cũng tính chuẩn rồi!
Nếu như Kim Mã Kỵ Sỹ đường hỗn loạn, tất cả Kim Mã Kỵ Sỹ đường đều là cao thủ, có thể nhanh chóng rút lui, cho dù có xuất hiện hỗn loạn, cũng không quá lớn. Nhưng hoàng cung lại không thể di động được! Người trong hoàng cung cũng rất yếu đuối!
Hơn nữa, hoàng cung còn là trái tim của quốc gia!
Sở diêm vương đã đánh lên khúc nhạc dạo đại hỗn loạn, nếu như hắn còn bỏ qua cho hoàng cung, thì Sở diêm vương đã không còn là Sở diêm vương nữa rồi!
Nhưng hoàng thất căn bản lại không tín nhiệm Đệ Ngũ Khinh Nhu, vô tình cự tuyệt hảo ý của Đệ Ngũ Khinh Nhu. Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng chỉ có thể buông bỏ cố gắng mà thôi!
Trên thực tế, hắn cũng chỉ làm ra vẻ mà thôi.
Trong hoàng cung, đại hỏa bốc lên khắp nơi!
Ánh lửa hừng hực, chiếu đỏ rực cỏa một vùng trời. Quân đội bốn phía đều tiến tới dẹp loạn.
Sở ngự tọa một thân bạch y, di chuyển như gió khắp hoàng cung. So với nói hắn tới tranh đoạt Viêm Dương đao, không bằng nói hắn tới yểm tợ Kỷ Mặc thì đúng hơn.
Một khi chủ nhân Viêm Dương đao xuất hiện nguy hiểm, Sở công tử sẽ từ trên trời giáng xuống, liều mạng xông vào vòng chiến, nhưng chỉ cần hắn xông vào, đám vương tọa lại lập tức bó chân bó tay, không cách nào hạ thủ.
Trước mặt bao người, ai dám giết chết công tử Sở gia Thượng Tam Thiên? Đây không phải là muốn chết sao? Nơi này đang có vô số người làm chứng đó. Nguồn: https://thegioitruyen.com
Vì thế Sở công tử thần uy lẫm liệt, đến mức, như vào chỗ không người. Trong lúc tả xung hữu đột loạn xạ, chủ nhân Viêm Dương đao lại rú lên một tiếng quái dị: "Cẩu đại di...." Rồi bỏ chạy mất dạng
Một cuộc đuổi bắt mới lại bắt đầu...
"Tối quá! Chẳng nhìn cái đéo gì cả. Con mẹ nó, đốt thêm mấy bó lửa có phải sáng hơn không?" Sở công tử quát lớn một tiếng.
Đám vương tọa lập tức phát hiện, tìm kiếm người trong bóng tối thế này quá khó khăn rồi. Mặc dù vị Sở công tử này nói hơi thối, nhưng những lời này quả thật rất có đạo lý. cũng không biết là ai bắt đầu, kết quả là mọi người thi nhau đốt lửa...
Có một vị vương tọa, không hiểu sao lại tìm được kho dầu của hoàng cung, từng thùng thùng dầu ném ra, bất kể là còn dầu hay không còn dầu, đều bùng bùng bốc cháy...
Phừng phừng phừng...
Ầm ầm ầm....
Chuyện này, thật sự là... Có người viết thành thơ: hỏa thụ ngân hoa bất dạ thiên, giang phong ngư hỏa đối sầu miên, trung châu thành lý thiên hạ loạn, dạ bán hỏa quang đáo khách thuyền…
...