...
"Nhưng trừ tỷ ra, ta không thích ai cả!" Cố Độc Hành khẳng định, vội vã nói:
"Một thời gian trước ta đi ra ngoài, đi tới Hạ tam thiên mỹ nữ cũng rất nhiều. Nhưng ta nhìn người nào cũng không bằng Tiểu Diệu tỷ, thậm chí còn không thêm nhìn. Tỷ không biết chứ Kỷ Mặc với La Khắc Định bọn họ nhìn đến suýt rơi tròng mắt, nhưng ta thì lại chẳng nhìn gì..
vì hiểu lộ tình yêu của mình mà Cố Độc Hành không hề chóp mắt đã bán đứng hai huynh đệ của mình.. Hợn nữa còn hung hăng chà đạp dưới chân..
"Nhưng là... Nhưng là không được!" Cố Diệu Linh dùng sức lâu đi nước mắt.
Ngay cả tâm tình đau khổ khi nghe những lời này của Cố Độc Hành cũng gần như nín khóc, mỉm cười dịu dàng nói: "Tiểu đệ, đệ phải biết rằng hai vợ chồng ở chung một chỗ mới được gọi là vợ chồng. Hiện giờ ta ớ trong này, cà đời cũng không ra được... Đệ không nên u mê như thế!"
Nàng nhẹ nhàng ngăn cản Cố Độc Hành định mở miệng mờ mịt nói: "Tiểu đệ, Tiể Diệu tỷ rất cảm kích phần tình cảm này của đệ... Đệ biết không từ ngày hôm nay trở đi, ta sẽ không bao giờ còn sợ ớ động Tù Long này nữa... Nhưng là đệ... đệ không thể tiếp tục khờ khạo như thế được..."
"Tiểu đệ của ta cần tìm một cô nương tốt thật khả ái, để cho nàng ở bên cạnh chăm sóc đệ, cùng đệ vượt qua mưa gió... không rời bỏ cho đên khi đâu bạc. Đó mới là vợ chông!"
"Đệ màu trớ về đi thôi... Đừng ở chỗ này nữa! Đừng khờ khạo nữa!" Cố Diệu Linh thâm tình nhìn Cố Độc Hành, nhìn thật lâu. Trong mắt lại xuất hiện ánh lệ. Khóe miệng nàng cười thỏa mản đầy ôn nhu: "Có câu nói kia của đệ, cả đời này Tiểu Diệu tỷ sống không uống phí rồi...!
"Không!" Cố Độc Hành kêu lên: "Không phải chỉ là một cao thủ Hoàng cấp hay sao? Tdt! Người chờ ta... Trong vòng hai năm-ta nhất định sẽ đạt tới Hoàng cấp! Ta thề! Ta lấy linh hồn của tổ tông các đời ra đê thề! Ta..."
" Đệ Dám!" cố Diệu Linh giận dữ quát: "Đệ còn dám nói tiếp, ta sẽ lập tức chết ở đây cho đệ xem!"
Cố Độc Hành dừng lại, nhìn Cố Diệu Linh, đột nhiên cười nhẹ rồi nói: "cố Diệu Linh, nếu hiện giờ tỷ chết ớ đây... vậy thì chúng ta có thế lập tức trớ thành vợ chồng..."
Ẩn ý trong những lời này khiến cho toàn thân Cô Diệu Linh run rẩy lên.
Nàng giống như nổi điên chạy nhào về phía trước, chạy tới vòng bảo vệ, hết sức kêu lên: "Không cho phép! Ta không cho phép!"
Cố Độc Hành từ bên ngoài đưa tay vào, nhẹ nhàng mà kiên quyết ôm lấy thân thể của Cố Diệu Linh, Cố Diệu Linh cà người run lên, trong nhây măt mặt trở nên đỏ bừng...
"Cố Diệu Linh, tỷ nhìn xem. Khi tỷ mới bước vào đây ta mới đạt tới Kiếm Tông tam phẩm. Nhưng hiện giờ ta đã là Kiếm Tôn ngũ phẩm! Trong vòng nửa năm nữa, ta tuyệt đối có thể xông tới Kiếm Vương! Tỷ tin ta được chứ?" Cố Độc Hành trầm thấp nói.
"Kiếm Tôn ngũ phẩm?" Cố Diệu Linh kinh ngạc nhìn Cố Độc Hành, "Thật sự sao?"
"Đương nhiên là thật!" Cố Độc Hành kiêu ngạo nói tiếp: "Hơn nữa còn không hề đi đường tắt tìm cách tăng lên mà mỗi một bước đều do chính mình tu luyện được!" Nói tới đây, hắn ghé sát vào tai Cố Diệu Linh, khẽ thì thẩm: "Ta gặp được một vị dị nhân Hắn truyền thụ cho ta một bộ công pháp có thể nhanh chóng tăng cấp... Không có ai biết được chuyện này cả!"
Vì để cho Cố Diệu Linh yên tâm cố Độc Hành liền nói dối!
"Thật sao?" Ánh mắt Cố Diệu Linh sáng ngời nhìn thằng vào hắn.
"Đương nhiên là thật! Có muốn ta thề hay không?" Cố Độc Hành lại giờ tay lên.
"Không cần!" Cố Diệu Linh vội vàng ngăn cản, nhẹ nhàng nói: "Ta tin đệ!"
Độc Hành thỏa mãn cười hạnh phúc. Mặc dù ở giữa hai người còn cách một vòng bảo hộ không thể phá hủy, nhưng giờ phút này, cả hai lại cảm thấy vô cùng âm áp và hạnh phúc.
"Đúng rồi! Vị dị nhân kia sau đó trớ thành lão Đại của ta! Hắn cho ta một món đồ tốt để ta mang về cho tỷ" Cố Độc Hành muốn đưa tay vào ngực để lấy đồ vật nhưng lại không nở buông Cố Diệu Linh ra, không thể làm gì khác đành dùng một tư thế cực kỳ quái dị để lấy đố vật này ra ngoài...
Sau đó đưa vào tay Cố Diệu Linh giống như dâng lên báu vật rồi lại nhanh chóng giữ lấy nàng.
"Đây là cái gì vậy?" Cố Diệu Linh cúi đầu xuống xem xét cái hộp ngọc nhỏ trên tay mình
" Tỷ không nên mở ra! Đợi lát nữa đi vào rồi hãy mở" cố Độc Hành thấp giọng nói: "Đây là một miệng tinh hoa Hỏa tinh". Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Sao cơ?" Cố Diệu Linh kinh hãi. Tinh hoa Hỏa tinh chính là kỳ bảo trong thiên hạ. Chỉ cần đeo một miếng cở ngón tay ở trên người thì dù có ở nơi rét lạnh thế nào đi chàng nữa cũng không hề cảm thấy lạnh.
Hiện giờ, đây chính là thứ mà Cố Diệu Linh cần nhất.
Đây cũng là một khối tính hoa Hỏa tính mà Sở Dương gần như trở mặt với kiếm linh mới bảo tồn được. Những thứ trân quý khác giống như vậy đã chẳng còn lại gì. Một khi bị Cửu kiếp kiếm hút thì e là ngay cà cặn bã cũng không còn. Cả quốc khố của đế quốc Đại Triệu tích lũy mấy trăm năm trời cũng chỉ có một khối cỡ nắm tay như vậy mà thôi.
Mà sau đó đã đưa hết cho Cố Độc Hành.
"Còn có cái này nữa!" Từ trong lồng ngực, Cố Độc Hành lại móc ra một cái bình ngọc.
"Đây là thứ gì?" Cố Diệu Linh cảm thấy hạnh phúc không nói thành lời.
"Là Sinh cơ tuyền thủy" cố Độc Hành trà lờit "Đây cũng chính là của lão Đại cho tỷ. Hiện giờ tỷ nhanh uống đi. Đây là thứ tốt! Nghe nói sau khi uống có thể tăng lên sinh mệnh lực, gia tăng sinh cơ. Sau này cho dù bị thương cũng không lưu lại vết sẹo..."
Cố Độc Hành nói liên tục không dứt giới thiệu một lượt về sinh cơ tuyển thủy, mặt mày hớn hớ.
Cố Diệu Linh là con gái của gia chủ gia tộc Cố thị, làm sao có thể không biết đến loại thần vật như Sinh cơ tuyền thủy cho được! Nhưng nàng cũng không nói gì mà chi dịu dàng nhìn Cố Độc Hành, cần thận lắng nghe người nam nhân mình yêu mến nói liên miên, giới thiệu cho mình nghe.
Nàng hiểu được, trong lòng Cố Độc Hành đã tồn tại tâm tư như thế thì khoảng thời gian ngắn này hắn đã chịu biết bao cực khổ....
thời gian ngắn này hắn đã cố gắng đến mức nảo? Hắn đã phải chịu bao miếu đau khổ?
Chỉ mới có hơn nữa nặm!
Từ Kiếm tông ba, bốn phẩm đạt tới Kiếm Tôn ngũ phẫm! Phần lớn mọi ngườiđều kinh ngạc vì tiến bộ của cố Độc Hành, đều than thở cố Độc Hành là thiêntài! Nhưng chỉ có Cố Diệu Linh đầu tiên nghĩ đến là trong thời gian ngắn nhưvậy, mà tấn chức nhiều như vậy... Rốt cuộc, hắn đã phải tự tu luyện, rèn luyệnkinh khủng đến mức nào.
Nghĩ tới đây, cố Diệu Linh không khỏi đau lòng.
"Đứa ngốc này, đệ cũng đừng nên quá cực khổ... có cái này..." Cố Diệu Linh nâng lên cái hộp đừng tinh hỏa Hỏa tinh rồi dịu dàng nói tiếp: "Ta ở bên trong chờ thêm vài năm nữa cũng không Sao!"
"Không!" cố Độc Hành kiên quyết nói: "Để cho tỷ ờ đây chờ lâu thêm một canh giờ thì ta cũng thây là mình có tội!"
"Được rồi! Chắc là đệ lại đi rồi?" Cố Diệu Linh nhẹ nhàng buông hắn ra, nói tiếp: "Hình như có người đến giục đệ rồi!"
Cố Độc Hành quay đầu lại nhìn thì thấy một vị trưởng lão của gia tộc đang bước nhanh về phía bên này, không khỏi trầm mặt xuống,cắn răng căm hận nói: "Cái đám lão bât tử này..."
"Đừng có nói như vậy! Cố Diệu Linh nhẹ nhàng lắc đầu: "Bọn họ... cũng là vì gia tộc... Đãy cũng là... nhà của chúng ta...l"
Cố Độc Hành ngửa mặt lên trời thờ dài.
"Ta đi vào.. Cố Diệu Linh khẽ nói, trong mắt rưng rưng nước, nhìn hắn thật lâu rồi nói: "Tiểu đệ, đệ phải bảo trọng..."
"Tỷ còn gọi ta là tiền đệ?" cố Độc Hành nóng nảy nói.
"Không gọi là tiểu đệ thì gọi là gì? " cố Diệu Linh nhướng đôi mày cong rồi hừ một tiếng rồi nói: "Ta cũng chưa đáp ứng đệ..."
"Gì cơ?" cố Độc Hành khẩn trương "Cố Diệu Linh, không cho tỷ nói mà không giữ lời..."
"Ta cũng không nói là không giữ lời..." Cố Diệu Linh ôn nhu nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: "Cố Diệu Linh ở chỗ này cũng không chạy đi đâu được! Nhưng đệ Ở bên ngoài, nếu lở có để ý tới cô gái nào nữa thì nghìn vạn lần đừng vì Cố Diệu Linh mà ủy khuất chính mình, cứ theo đuổi đi! Chúng ta... Cho dù có thể đi ra ngoài, ta cũng không biết là đến năm nào tháng nữa. Đừng làm chậm trễ tuổi thanh xuân của mình.."
"Trừ Cố Diệu Linh ra ta không cần muốn ai cả!" Trong giọng của Cố Độc Hành có chút run rẫy. "Nữ nhân tốt trên thiên hạ này có rất nhiều Trên cả đại lục Cửu trọng thiên thì cũng có đến vài chục vạn mỹ nữ tuyệt sắc. Chằng lo nhìn thấy tãt cả thì đều phải muốn hay sao?
Cố Diệu Linh xì một tiếng rồi cười nói: "Ngươi đúng là đứa khờ. Cho dù ngươi muốn thì chưa chắc người ta đa đồng ý."
Nói xong nàng nhìn thằng vào Cố Độc Hành, từ từ đi lùi vào trong. Đôi mắt đẹp dịu dàng nhìn chằm chằm khuôn mặt Cố Độc Hành, không nỡ rời khỏi tầm mắt...
Trưởng lão kia từ xa chạy tới đã kêu lớn lên: "Thiếu gia chủ, tất cả mọi người đang đợi ngài..." Nghe những lời này, ngay cả thủ vệ đang trốn ở một bên cũng khó chịu, bất bình nghĩ: "Lão già này, có cần thiết vội vàng như đưa tang thế không? Cảnh cảm động như vậy... hu hu... không thấy được lão tử cũng đang khóc hay sao?"
"Biết rồi!" Cố Độc Hành khó chịu quay đầu ra đáp. Rồi khi quay đầu lại thì thân thế Cô Diệu Linh đã bước vào trong động Tù Long rồi.
Cố Độc Hành ngây người ra nhìn, một lúc sau đột nhiên hô to: "Cố Diệu Linh, chờ ta! Ta nhất định sẽ cưới tỷ làm vợ!" Trong động Tù Long Cố Diệu Linh khẽ ừ một tiếng chỉ cảm thấy khuôn mặt nóng bừng cả người mềm nhũn...Tiểu oan gia này!
Khí lạnh trong động vừa kéo tới, Cố Diệu Linh run cả người, liền vội vàng mờ ra chiếc hộp ngọc. Chỉ trong giây lát, một cô nhiệt khí dâng Râm toàn thân nàng đều cảm thấy ấm dạt dào.
Cất dấu miếng tinh hoa Hỏa tinh này vào trong người, chỉ cảm thấy mình ở trong động này như đang sưởi ấm trước lò lửa trong trời đông giá rét, không hề có chút cảm giác rét lạnh nào.
Mà loại khí ấm nhu hòa này nhẹ nhàng bảo vệ nàng cùnng khoảng cách ba thước xung quanh cơ thế nàng, Còn ờ những địa phương khác thì vẫn rét lạnh như xưa. So với trước kia thì đúng là một trời một vực
Độ ấm này mới có thể để cho một người tiếp tục ở lại đây được.
Cố Diệu Linh đưa tay chạm vào tinh hoa Hỏa tinh, trên mặt lộ ra nụ cười sáng rọi. "Độc Hành, ta sẽ chờ đệ! Cho dù không quan tâm tới ta nữa, ta vẫn đợi... Cho dũ đệ không căn ta đợi, ta cũng sẽ văn đợi!"
Sau đó, nàng liền lẳng lặng ngồi xuống. Kể từ khi tiến vào nơi này, Cố Diệu Linh cảm thấy mỗi một ngày trôi qua như bằng một năm vậy. Nhưng chỉ có hôm nay nàng lại cảm giác được trong lòng mình có điểm tựa vào. Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì bên ngoài còn có một người đang chờ đợi ta. Ta không thể ngã xuống được!
"Độc Hành! Ta sẽ không để đệ phải thất vọng".
Sau đó Cố Diệu Linh bắt đầu khoanh chân vận công. "Độc Hành đang cố gắng ta cũng phải cố gắng phải giúp được đệ ấy..."
Cố Độc Hành xoay người ra ngoài, cúi đầu nói với thủ vệ rằng: "Huynh đệ, nhờ cậy vào người chiếu cố nàng thật tốt giúp ta!" Đôi mày kiếm của hắn đột nhiên nâng lên, nói tiếp "Ta sẽ không bạc đãi ngươi!"
Thủ vệ kia được ưu ái mà kinh sợ, vội vàng xua tay: "Thiếu gia chủ sao lại nói những lời này... Đại tiểu thư ở chỗ này không hề gặp phải bất kỳ ủy khuất nào. Ngài cứ yên tâm đi!"
"Đa tạ!" Cố Độc chắp tay đa tạ xong thân thế đột nhiên bắn ra ngoài, giống như một thanh kiếm đâm thẳng trời cao! vì một phần tình yêu này, ta xông tới!
Chỉ không lâu sau, Cô Độc Hành đã mang theo một thân kiếm khí lẫm liệt xuất hiện ở trước mặt đội ngũ!
...