...
Đối với luận điệu của Mạc Thiên Cơ, Cố Độc Hành có chút không đồng tình: "Nhưng bọn họ dù sao cũng vô tội!"
Mạc Thiên Cơ dứt khoát nói: "Độc Hành... Ta cũng không muốn lạm sát người vô tội. Nhưng... sự tình đã xảy ra rồi, ta tuyệt không hối hận!"
Hắn dừng lại một chút, nói: "Lần này là ta tính toán sai lầm, nhưng nếu sự tình lặp lại một lần nữa.... ta vẫn sẽ làm như vậy."
"Có một câu tục ngữ, nói rằng muốn thành đại sự thì không được câu nệ tiểu tiết. Còn nữa... từ bất chưởng binh ( Nhân từ không nên nắm giữ binh quyền)." Mạc Thiên Cơ thẩn nhiên nói: "Một tướng công thành còn xương khô dựng núi, huống chi là chỉnh đốn toàn bộ Cửu Trọng Thiên đại thế giới?"
"Thương hại chi tâm, không thể không có, nhưng cũng không thể quá nhiều!" Mạc Thiên Cơ chống tay đứng dậy: "Hiện tại, nói nhiều như vậy đã trì hoãn thời gian, lý luận suông nói với ngươi cũng vô dụng, ta lời nói với ngươi. Nếu ngươi có thể động thì lập tức cõng ta tới chỗ an toàn, hoàn thành kế hoạch rút lui."
Cố Độc Hành hừ một tiếng, tiện tay ném thuẫn bài ra. Mạc Thiên Cơ tay mắt lanh lẹ, không ngờ đưa tay chụp lấy, thu vào giới chỉ: "Bại gia tử! Đây chính là tinh hoa sau khi thiêu đốt, đem về cho lão đại tất có trọng dụng... Ngươi tiện tay ném đi?"
Cố Độc Hành trợn trắng mắt, lạnh mặt cõng Mạc Thiên Cơ lên lưng, hung hăng xóc cho hai cái, Mạc Thiên Cơ vốn toàn thân đau lớn, bị xóc cho hai cái, đau tới nước mắt nước mũi chảy hết ra, măt mày méo xẹo rên rỉ: "Ngươi chờ đấy."
Cố Độc Hành hừ một tiếng, cõng Mạc Thiên Cơ vù một tiếng biến mất.
Vận dụng tất cả mọi thủ đoạn, che giấu khí tức, quanh co mấy vòng, mới tới một căn tiểu ốc trong núi. Đây là một hộ săn bắn dựng lên không biết từ khi nào, chỉ biết là hoang phế từ lâu, hiện giờ, sớm đã bị Mạc Thiên Cơ tới thu dọn một ngày trước.
Chỗ này chính là nơi che mắt mà Mạc Thiên Cơ an bài từ trước. Mặc dù trước đó Mạc Thiên Cơ chắc chắn sẽ không có sơ xuất, nhưng xuất phát từ thói quen, hắn vẫn an bài một nơi giảm xóc như vậy.
Vạn nhất xuất hiện một cái 'vạn nhất', nơi này có thể biến thành nơi trú chân tạm thời, còn có sẵn thân phận để né tránh địch nhân truy tung.
Không thể không nói, tính cách cẩn thận của Mạc Thiên Cơ đã phát huy tác dụng cực lớn vào giờ khắc này....
Hai người tiến vào trong nhà, đến lúc đi ra, Cố Độc Hành đã biến thành một người thợ săn, thần thái trong mắt hoàn toàn thu liễm. Nhìn qua thật chẳng khác nào một thợ săn bình thường trong núi.
Vốn là hai người, nhưng Mạc Thiên Cơ hiện tại rõ ràng còn không thể động đậy, đành phải nằm trên giường giả bộ bị bệnh. Hơn nữa còn bị Cố Độc Hành bôi đen mặt...
Trong lúc nhất thời có chút cảm khái: Loại nhân vật này, bao gồm cả tử thi giả trong quan tài, đều là chuẩn bị cho Kỷ Mặc và La Khắc Địch. Không thể tưởng tượng, chuẩn bị cả nửa ngày, cuối cùng lại dùng hết lên người mình...
Ngay khi Cố Độc Hành cùng Mạc Thiên Cơ vừa rời khỏi nơi đó không lâu, trong bóng đêm không trung bỗng nhiên chấn động, một đạo lam y nhân ảnh phá không mà đến, bay thẳng tắp tới nơi hai người Cố Độc Hành và Mạc Thiên Cơ từng tồn tại. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Hẳn là nơi này." Người tới thần sắc đờ đẫn vô hồn, chính là Lan Bất Hối.
Lão tổ tông một trong cửu địa gia tộc, quả thực không phải tầm thường, không ngờ có thể căn cứ lực trùng kích mà tìm tới nơi này.
Chuyện Lan gia lần này, thê thảm nhất là ở chỗ: Tất cả mọi người đều không biết chuyện gì xảy ra. Tất cả những người biết chuyện của Lan gia đều chết sạch sẽ không còn một mống.
Biết rõ chuyện tình, cũng chỉ còn lại hai kẻ "tới tìm nơi nương tựa" Cố Độc Hành và Mạc Thiên Cơ. Về phần tiền căn hậu quả vụ bạo tạc thì chẳng có một ai biết cả.
Người duy nhất còn sống chỉ có chút ấn tượng: Hai thiếu niên từ trong nhà cấp tốc chạy trốn ra, nhưng hai người này nhìn rất lạ mặt...
Ừm, chỉ có một chút tin tức như vậy.
Lan Bất Hối vội vàng bay lên không, chỉ kịp nhìn thấy vô số người bị nổ bay ra ngoài. Hắn thoáng bình phục khí huyết, bắt đầu lần lượt tìm kiếm. Nhưng tìm được mấy người, đều đã biến thành người chết.
Đến khi tìm được phương hướng của Mạc Thiên Cơ và Cố Độc Hành, đã đến ba bốn mươi người rồi.
"Rơi xuống ở nơi này... đè gẫy cành cây. DỪng lại ở chỗ này, có vết máu... Nhưng không dừng lại ở đây, lập tức rời đi...." Lan Bất Hối nhìn dấu vết ở nơi này, lẩm bẩm nói: "Nếu như là người của gia tộc, còn một hơi thở, thế nào cũng nán lại thêm một chút... Nhưng người này hành tẩu vội vàng... Hẳn không phải."
"Nếu không phải... Đó chính là kẻ thủ ác."
Ánh mắt Lan Bất Hối lộ ra sát khí!
Trong mấy ngàn năm qua, Đây là lần đầu tiên Lan Bất Hối động sát tâm. Mình thiên tân vạn khổ mới thành lập được gia tộc, cuối cùng qua một vạn năm, mình không ngờ lại phải trơ mắt nhìn gia tộc cường thịnh bị hủy diệt ngay trước mắt!
Biến thành một vùng đất khô cằn!
Tâm tình Lan Bất Hối giờ khắc này căn bản khó thể nào miêu tả được.
Trong mắt hắn lộ ra thần quang như chớp, tỉ mỉ quan sát dấu vết xung quanh, bao gồm cả cành lá rơi rụng, phương hướng, nhựa cây chảy ra...v...v...
Tiếp đó hắn đứng lên, bước ra một cước.
Phương hướng một cước này chính là một bước đầu tiên Cố Độc Hành cõng Mạc Thiên Cơ đi ra!
Cự ly dài ngắn, phương hướng, hoàn toàn không có nửa điểm sai lầm. Thậm chí ngay cả sức nặng cũng giống hệt. Tuy Lan Bất Hối không biết vì sao cước bộ đối phương có một loại cảm giác trầm trọng kỳ diệu như thế, nhưng cũng bắt chước hoàn mỹ được rồi...
Sau đó hắn liền bước ra cước thứ hai.
Đến khi bước ra cước thứ ba, Lan Bất Hối đã hoàn toàn khẳng định, hai người này nhất định chính là hung thủ vụ bạo tạc. Bởi vì chỉ ba bước không ngờ đã thay đổi hai phương hướng.
"Không chỉ như vậy, hai bước này còn lợi dụng một loại vận luật kỳ diệu, lướt qua lá cây bụi cỏ mà không tổn thương tới chúng."
Ánh mắt Lan Bất Hối chớp động: "Hảo tặc tử!"
Kế tiếp, mỗi một cước bước ra, hắn càng thêm cẩn thận. Mặc dù so với Cố Độc Hành thì chậm hơn mấy lần, nhưng đều nghiêm khắc cam đoan mỗi một bước đều không sai.
Cố Độc Hành căn bản không lưu lại bất cứ vết tích dấu chân gì.
Nhưng Lan Bất Hối chỉ dựa theo một cảm giác huyền ảo mà gắt gao đuổi theo, một bước không sai. Giống như Cố Độc Hành đã giẫm ra dấu chân thật sâu, dẫn dắt hắn đi vậy...
Đến khi bước ra cước thứ năm, Lan Bất Hối đã thu liễm sát khí toàn thân, cước thứ bảy, hắn đã che giấu tất cả khí tức của mình. Cước thứ chín... Cả người Lan Bất Hối đã hòa tan vào trong thiên địa....
....
Thời điểm Lan gia nổ tung, Sở Dương đang ở trong một khách sạn khuất nẻo phía đông thành, ngồi đối diện với Đàm Đàm.
Nếu gặp Đàm Đàm, thứ tốt mọi người đương nhiên phải chia xẻ, đó chính là tài nguyên của Sở Dương, bao gồm cả rượu của Tuyết Lệ Hàn. Những thứ này đều là bảo vật mà võ giả thiết tha mơ ước đó....
Tuy Đàm Đàm tu luyện công pháp khác lạ, nhưng ở phương diện thiên địa linh khí này cũng không phải ngoại lệ.
Vừa nhìn thấy thứ này, hai tròng mắt con hàng này liền lập tức phát xanh rồi.
Sở Dương còn chưa kịp giới thiệu cho hắn, tên gia hảo này đã túm lấy Sở Dương giống như cường đạo: "Cho ta nhiều một chút!"
Sở Dương lực không bằng người, đành phải hỏi: "Ngươi muốn bao nhiêu?"
Đàm Đàm đằng đằng sát khí nói: "Cái thứ này cũng có tiêu chuẩn?"
Sở Dương nói: "Một chén rượu chưa pha loãng... ước chừng ba trăm năm tu vi."
Hai tròng mắt Đàm Đàm lập tức đảo một vòng, tính toán: "Một chén ba trăm năm, một chén cũng chính là ba lượng... ta... ta ít nhát cũng phải... phải.... phải một cân rưỡi!"
Hắn tính toán, đồ tốt thế này, Sở Dương chắc chắn không có nhiều lắm, lại nói, còn có bao nhiêu huynh đệ khác chờ chia chác, mình lấy một cân rưỡi đã là quá nhiều rồi.
Thầm nghĩ, nếu Sở Dương cò kẻ mặc ta, ta liền ra vẻ không vui, sau đó từng bước từng bước thương lượng, kết quả có thể lấy được nửa cân đã là thiên đại thắng lợi rồi.
Không nghĩ tới Sở Dương lai thống khoái nói: "Một cân rưỡi? Không thành vấn đề! Ngươi thả ta ra đã."
Đàm Đàm hưng phấn xoa xoa tay buông hắn ra, Sở Dương quả nhiên không nuốt lời, lấy một cân rưỡi ra đưa cho Đàm Đàm. Đàm Đàm vui mừng cười toe toét, giống như vừa lấy được bảo bối vậy. Ngay cả hai hàng lông mày cũng lên lên xuống xuống không ngừng: "Ta biết là sư huynh tốt nhất mà. Ha ha ha... Ta hiện tại mới phát hiện, ngươi kỳ thật cũng phong nhã, chỉ kém hơn ta một chút thôi...."
Sở Dương xoa xoa bả vai, nhếch miệng nói: "Ta vốn còn chuẩn bị cho ngươi năm cân, nhưng ngươi khiêm tốn như vậy, chỉ đòi cân rưỡi, ta cũng vui vẻ tiết kiệm cho mình hưởng dụng."
"A?" Đàm Đàm lập tức há hốc miệng, cái cổ lập tức dài ra, trong mắt thì trợn trừng lên: "Đại gia, ngài không thể như vậy chứ?"
Sở Dương vẫn ung dung như thường: "Có cái gì không thể, thôi cứ quyết như vậy đi."
Sắc mặt Đàm Đàm lập tức biến thành quả mướp đắng: "Sư huynh.... Dương Dương Ngang....."
Không ngờ làm nũng...
Sở Dương sợ run cả người: "Cút mau!"
Bên cạnh, Tạ Đan Phượng cười khanh khách không ngừng.
Đàm Đàm đảo tròng mắt, trực tiếp vô sỉ, nói: "Nương tử, lên!"
Sở Dương vừa ngẩn ra thì thấy Tạ Đan Phượng đã sán tới: "Sở đại ca.... Năm cân nhé? Có được không....?" Không ngờ lắc lắc cánh tay Sở Dương.
Đàm Đàm lắc lắc bên phải, Tạ Đan Phượng lắc lắc bên trái, phu thê hai người cùng nhau làm nũng.
Sở Dương hoàn toàn hôn mê, vội vàng giơ tay đầu hàng: "Được rồi được rồi... ta đầu hàng.... Trời đất ơi, hôm nay ta thật đúng là kiến thức được... trên đời này không ngờ còn có một đôi phu thê như vậy... Không ngờ còn là sư đệ đệ muội ta.... Trời ạ...."
Hai phu thê Đàm Đàm lúc này mới cảm thấy mỹ mãn, cùng nhau buông tay, hai bàn tay cùng xòe ra trước mũi Sở Dương: "Đưa đây đi...."
Sở Dương hoàn toàn bại lui....
Có thứ tốt, đương nhiên phải phục dụng đề thăng, cho nên Sở Dương và Đàm Đàm mới cố ý tìm một nơii hèo lánh tới cực điểm như vậy.
Đương nhiên không biết, toàn bộ Thiên Lan Thành đã hỗn loạn như một nồi cám lợn.
Buổi tối, Sở Dương toàn lực hộ pháp.
Ở bên cạnh hắn, chính là Đàm Đàm và Tạ Đan Phượng. Đàm Đàm đã đề thăng xong rồi, trước mắt đang vận công giúp Tạ Đan Phượng tiêu hóa dược lực. Nói đến, Sở Dương cũng không biết nối gì.
Người khác uống rượu này là khẩn cấp đề thăng tu vi, mà Tạ Đan Phượng uống rượu này, không ngờ phản ứng đầu tiên lại là... uống say luôn....
Sở Dương trực tiếp tắt tiếng.
Sau lưng truyền tới thanh âm thở hắt ra của Đàm Đàm, nói: "Cuối cùng cũng xoi như xong. Tiểu nha đầu này căn cơ hơi kém, không thể không uống nhiều một chút... cố bản bồi nguyên."
Đàm Đàm uống hai chén, ngược lại lần lượt rót hết cho Tạ Đan Phượng cả một cân. Con hàng này xót lão bà, để cho Tạ Đan Phượng uống rượu, không ngờ tới chén cuối cùng trực tiếp phun ra....
Nếu bị người khác nhìn thấy, tuyệt thế kỳ trân mà võ giả trân quý như tính mạng, đến cả vạn năm cũng chưa chắc đã nghe thấy, vậy mà hai con hàng này phung phí như vậy, chỉ sợ sẽ khóc rống lên đương trường.
Nhưng Đàm đại gia mặt lại không đổi sắc, Sở đại gia cũng bát phong bất động.
Định lực của hai huynh đệ này, thật phải nói là vang dội cổ kim rồi....
...