...
Mọi người nhìn thoáng qua lẫn nhau, đều có chút không nỡ.
Trong khoảng thời gian này cùng chung hoạn nạn, nhất là trong khoảng thời gian dưới địa đạo, mọi người gắn bó với nhau. Nhưng ngày tháng không ánh mặt trời đó, ở trong lòng mọi người lại là những hồi ức đáng nhớ nhất.
Bởi vì những ngày tháng đó là thuần thúy nhất. Ngay cả ngẫu nhiên lục đục với nhau cũng không có!
Có, chỉ là giúp đỡ lẫn nhau đơn thuần nhất.
Giờ phút này bỗng chia tay, trong lòng tất cả mọi người đều không rõ có tư vị gì.
"Ta sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện bên phía chấp pháp giả." Hình Nhất trịnh trọng nói: "Sau đó đi Đông Nam tìm các ngươi."
"Chớ quên lời ta nói." Sở Dương mỉm cười.
"Đó là đương nhiên."
Sở Dương nói: "Còn có một việc, các ngươi phải cẩn thận.... Dù sao, tuy các ngươi chấp hành nguyện vọng của Lãng thủ tọa, nhưng ở một mức độ nào đó mà nói, cũng là phản bội chấp pháp giả..."
"Chúng ta hiểu được." Bốn người Hình Nhất trịnh trọng gật đầu.
"Thượng lộ bình an!" Vạn Nhân Kiệt nói. Thành Độc Ảnh cùng Ngụy Vô Nhan, Bao Bất Hoàn cùng ôm quyền.
Hình NHất chậm rãi nhấc tay lên, ôm quyền hành lễ: "Các vị huynh đệ bảo trọng!"
Nói xong, nhìn Ngụy Vô Nhan: "Lão Ngụy, đừng có chết! Ngươi ko nỡ bỏ thê nhi ngươi, nhưng các huynh đệ cũng ko nỡ bỏ ngươi.."
Sắc mặt Ngụy Vô Nhan cứng đờ, cười gượng một tiếng: "Thượng lộ bình an! Bảo trọng!"
"Lần sau tái kiến, không say không về!"
Bốn người cười ha ha, xoay người mà đi.
Giống như một cơn gió nhẹ thổi qua đại địa, nháy mắt đã không tháy bóng dáng tăm hơi...
Sở Dương cùng đám người Ngụy Vô Nhan đứng trên gò núi, nhìn thân ảnh bốn người chậm rãi biến mất nơi chân trời, đều im lặng không nói gì.
"Ngụy huynh, ngươi... cảm thấy thế nào?"
Sở Dương không quay đầu lại, chỉ chậm rãi nói.
Ba người Vạn Nhân Kiệt cùng nhìn nhau, lặng lẽ lui về phía sau.
Biết Sở Dương muốn nói chuyện với Ngụy Vô Nhan, nếu đám người mình ở lại chỗ này, đương nhiên có thể, nhưng... thể diện của Ngụy Vô Nhan, đám người mình vẫn phải để ý tới.
Ngụy Vô Nhan trầm mặc không nói.
"Những ngày dưới lòng đất, trôi qua thế nào?" Sở Dương nặng nề nói: "Những huynh đệ này, có thể hư tình giả ý?"
Ngụy Vô Nhan hít một hơi thật sâu, nói: "Sở huynh, ngươi yên tâm... ta sẽ không chỉ động tìm chết!"
Ánh mắt Sở Dương lộ ra một tia yên tâm và vui mừng: "Ồ?"
Ngụy Vô Nhan lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ: "Kỳ thật... Ta cũng không nỡ bỏ các ngươi."
Hai người nhìn nhau cười.
Ngụy Vô Nhan nói: "Hai mẹ con bọn họ... Vĩnh viễn là đau đớn trong lòng ta. Ta thật sự muốn đi... Ta sợ, không có ta ở bên cạnh, cho dù là nơi u minh quỷ vực, cũng có ác quỷ khi dễ cô nhi quả mẫu bọn họ... Ta cũng rất muốn đi gặp thê tử của ta, nói với nàng một tiếng, ta biết rồi, ta minh bạch rồi... Ta đần độn, ta ngu ngốc... Ta hối hận...."
Hắn cười thê thảm: "Nhưng trừ những điều đó ra, ta...."
"Hiện giờ ta có huynh đệ... bọn họ không nỡ bỏ ta."
"Ta cũng không nỡ bỏ bọn họ."
"Hiện tại, ta vừa muốn chết, vừa không muốn chết... Thực mâu thuẫn. Nhưng ít nhất... sẽ không tự mình tìm chết nữa."
Sở Dương yên lòng, nói: "Ngươi có thể không nghĩ tới những thứ đó là tốt rồi. Kỳ thật, trên đời này, ngụy quân tử nhu Hồng Vô Lượng có rất nhiều, rất nhiều. Còn có vô số người đang bị bọn hắn lừa gạt, thậm chí... cũng nhà tan cửa nát. Lão Ngụy, hiện tại ngươi có tâm tư như thế, không bằng... chú ý nhiều hơn một chút. Nếu có thể trợ giúp những người cảnh ngộ giống như ngươi, phá tan mặt nạ của đám ngụy quân tử đó... Há không phải là một chuyện công đức?"
Ánh mắt Ngụy Vô Nhan lập tức rực sáng.
Không sai, như vậy, chẳng phải càng tốt hơn?
Không có một ai biết, hận ý trong lòng của Ngụy Vô Nhan đối với loại ngụy quân tử như Hồng Vô Lượng, quả thực là chỉ hận không thể một đao chém tuyệt!
Sở Dương cười ha hả, trong lòng lại đang nghĩ tới mấy câu của Lãng Nhất Lang, đến rốt cùng là có ý gì?
Đúng vào lúc này, lại nghe được Ngụy Vô Nhan nói: "Sở Dương... Tuy ta sẽ không nghĩ nữa, nhưng... chuyện đó, ta vẫn thỉnh cầu ngươi như cũ. Nếu có một ngày... Ta bỏ mình trong chiến đấu. nếu ngươi có thể kịp... Xin hãy... ban Thiên Biện lan cho ta!"
Sở Dương lập tức có chút không biết nói gì, nói: "Ngươi yên tâm đi! Nếu thật sự có một ngày đó... Ngươi trọng thương bỏ mình... Ta nhất định sẽ thành toàn cho ngươi!"
Ngụy Vô Nhan như trút được gánh nặng, nói: "Cám ơn!"
Trong lòng Sở Dương đột nhiên thoáng cảm thấy một tia không thoải mái, tựa hồ có một dự cảm bất tường...
Loại dự cảm bất tường này khiến trong lòng Sở Dương khó chịu, hắn nhanh chóng đưa ra một quyết định.
"Vạn huynh, Ngụy huynh, kế tiếp, các ngươi hãy cải trang giả dạng, phản hồi Đông Nam!" Sở Dương gói mấy người kia tới, nói.
"Phản hồi Đông Nam?" Bốn người đều giật mình.
"Đúng, kế tiếp, ta muốn đi làm một chuyện cực kỳ trọng yếu." Sở Dương nói: "Nhưng bốn người các ngươi, ta lại lo lắng. Sau khi bị chúng ta chọc phá, toàn bộ vùng đất này đã trở nên hết sức căng thẳng. hơn nữa, căn bản không có chuyện của chúng ta.... Chỉ khi các ngươi bình an trở về Đông Nam, ta mới có thể an tâm!"
"Được!" Vạn Nhân Kiệt một lời đáp ứng.
Trải qua khoảng thời gian ở chung này, Vạn Nhân Kiệt cũng xóa bỏ được vướng mắc trong lòng. Ban đầu, hắn còn cảm thấy bên người Sở Dương cao thủ như mây, đám người mình căn bản không thể giúp được chuyện gì, lòng tự trọng có chút bị động chạm, cho nên dứt khoát cùng Ngụy Vô Nhan lưu lạc giang hồ.
Nhưng...hiện tại, tự mình nhớ lại loại tâm tư đó, đều cảm thấy có chút buồn cười. Sở Dương chưa từng bởi vì mình không giúp được gì mà khinh thị.
Đoạn thời gian trước, hắn không để ý sinh tử liều mạng cứu giúp, chẳng phải đã chứng minh hết thảy?
Vì huynh đệ như vậy, cho dù chịu chút ủy khuất thì có tính là gì? Huống chi, uy khuất như vậy căn bản không được tính.
"Các ngươi lần này trở về, dọc đường thuận tiện tìm giúp ta mấy người...Cầm đầu, tên là Nam Cung Thệ Phong. Các ngươi cũng biết rồi." Sở Dương nói: "Ta từng dặn bọn họ bí mật chạy tới Đông Nam, nhưng... Mãi cho đến khi ta xuất phát, vẫn không thấy bọn họ trở về. Các ngươi dọc đường lưu ý, nếu phát hiện bọn họ, thì cùng mang bọn hắn trở về. Sau đó... Mấy tay lão giang hồ các ngươi cố gắng dạy dỗ bọn hắn một chút. Bọn hắn... cũng có năng khiếu làm tình báo đó."
Vạn Nhân Kiệt vui vẻ đáp ứng.
Biết Sở Dương nói như vậy, chẳng khác nào phân công cho mấy người mình công tác tình báo.
Hắn cũng minh bạch ý tứ Sở Dương, cho đám người mình một chút chuyện để làm, đám người mình sẽ không nghĩ rằng Sở Dương nuôi mình không công... Đồng thời cũng giúp đám người mình cân bằng tâm lý.
Trong lòng không khỏi hạ quyết tâm, vô luận như thế nào, nhất định phải làm tốt công tác tình báo này!
"Đi thôi. Đoạn đường này, chúng ta còn có thể đồng hành một thời gian ngắn. Tới trung bộ rồi, chúng ta lại chia tay cũng không muộn." Sở Dương quay dầu lại, nhìn Tây Bắc bị màn đêm bao phủ, lộ ra nụ cười: "Nơi này, nên làm chúng ta đều đã làm. Có thế đánh nhau hay không, đánh tới mức độ nào... Chúng ta cũng không cần quan tâm nữa...."
Mọi người cười một trận thoải mái, thừa dịp màn đêm mênh mông, một đường tiến về phía Đông Nam.
....
Tây Bắc rộng lớn.
Lệ gia đúng là sứt đầu mẻ trán.
Cùng một lúc, gia tộc phải trùng kiến, cần hao phí rất nhiều nhân lực vật lực, ở phương diện khác, lại vừa phải đuổi giết mấy người kia. Nhưng hiện tại đối phương mất tích rồi, giống như trâu đất xuống biển, không tìm được nửa điểm tăm hơi.
Tuy biết rõ chín người kia nhất định vẫn còn ở Tây Bắc, không chạy thoát được, nhưng, một ngày còn chưa bắt tới tay, trong lòng vẫn luôn có cảm giác bất an...
Tất cả cao thủ Lệ gia, dồn toàn lực chú ý bên trong. Đối với bên ngoài, mọi người cũng không nóng nảy: Đã cảnh cáo bát đại gia tộc kia một lần rồi, nếu như bọn hắn còn không thức thời... Cứ chờ bọn hắn đến rồi nói tiếp.
Đương nhiên, đám người Lệ gia cũng không biết, sau khi bọn hắn cảnh cáo mấy đại gia tộc kia, đã có mấy người thay bọn hắn liên tiếp cảnh cáo bát đại gia tộc và chấp pháp giả rồi!
Lệ gia cảnh cáo, đương nhiên là lựa chọn một số người không quá trọng yếu để hạ thủ.
Nhưng mấy người kia chỉ sợ thiên hạ không loạn, chuyên môn nhắm ngay đám nhân vật trọng yếu của các đại gia tộc mà hạ thủ, trước mắt, đã tạo thành nợ máu ngất trời rồi.
Mà món nợ máy này, đều bị tính hết lên người Lệ thị gia tộc!
Hiện tại, cao thủ tiếp viện của các địa gia tộc đều đang trên đường tới. Lần này tới đây, tất cả đều là cao thủ chí tôn, tinh nhuệ gia tộc!
Một hồi đại chiến càn quét Tây Bắc, sắp khai hỏa!
Nhưng nhân vật chính trong vụ việc này - Lệ gia... lại chẳng hay biết gì hết.
Còn Sở Dương- kẻ khởi xướng lên những chuyện này, lại buông tay mặc kệ...
Thích ra sao thì ra...
Năm người một đường tiến nhanh, giờ phút này đã thoát khỏi vòng vây của Lệ gia, tất cả mọi người không có gì cố kỵ, hơn nữa hiện tại lại đều tăng lên một phẩm tu vi, đều muốn thử nghiệm xem.
Cho nên đoạn đường này tiến lên, thật sự là truy phong điên chớp!
Bất quá chỉ tới buổi trưa, một ngàn ba trăm dặm đường đã rớt lại đằng sau lưng.
Phía trước có núi, cao ngất trong mây.
Có một ngã rẽ, một hướng Đông Nam, một hướng trung ương.
Tới thời khắc chia tay.
Ngụy Vô Nhan cười cười, chỉ một ngón tay, nói: "Ta nhớ ở phía trước có một quán rượu nhỏ. Sở Dương, chúng ta cũng không vội nhất thời. Uống một trận chia tay, thế nào?"
Ba người Vạn Nhân Kiệt, Thành Độc Ảnh và Bao Bất Hoàn đều cùng phụ họa.
Sở Dương mỉm cười, nói: "Được!"
Năm người cười ha ha, đồng thời tung người lên, bay thẳng về phía trước.
Bỗng nhiên, ở ngay phương hướng mà mọi người tiến đến, đột nhiên có những tiếng vó như sấm, ẩn ước truyền đến. Xem ra có một đại đội nhân mã đang tiến đến.
Năm người đồng thời có chút kinh ngạc: Người tới là ai? Lại có thanh thế cường đại như thế? Hơn nữa, thanh âm này cũng không gống tiếng vó ngựa?
Sắc mặt Vạn Nhân Kiệt đột nhiên biến đổi,nói: "Chẳng lẽ đây là Truy Phong thú đang phóng nước đại? Nếu là vậy, người tới, chẳng lẽ là Chí Tôn Truy Phong đội của Trần gia?"
"Chí tôn Truy Phong đội?" Sở Dương nhíu mày, có ý tứ gì?
"Cửu đại gia tộc, chỉ có Trần gia năm đó từng có một vị tổ tiên cơ duyên xảo hợp đoạt được pháp môn bí thuật thuần hóa linh thú. Xuất động vô số nhân thủ, hoặc là mua, hoặc là bắt, thu nạp một số lượng lớn bát cấp linh thú Truy Phong thú, thuần hóa làm tọa kỵ!" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://thegioitruyen.com
"Tương truyền, vị tổ tiên của Trần gia kia cũng vì thuần hóa đám linh thú này mà tiêu hao hết thọ nguyên, vĩnh biệt cõi đời. Từ đó về sau, Trần gia không một ai có bổn sự kỳ lạ này nữa... Vì thế, Truy Phong thú của Trần gia lại càng thêm trân quý. Về sau, bị che giấu đi. Nghe nói, tu vi chí tôn trở lên mới có tư cách khống chế Truy Phong thú..."
Vạn Nhân Kiệt giải thích: "Hiện giờ, nghe động tĩnh, ít nhất cũng phải có một trăm Truy Phong thú tiến đến... Chẳng lẽ Trần gia xuất động quy mô chí tôn đi Tây Bắc rồi?"
...