...
Sở Dương không phải là không muốn giết Mạc Thiên Vân. Nhưng Mạc Thiên Vân lại có cao thủ vương tọa bảo hộ bên người. Mà toàn bộ một kiếm này, đều là nhuệ khí. Chỉ cần bị chắn lại, sẽ không công mà lui. Với công lực của Sở Dương hiện tại, vẫn chưa cường đại tới mức có thể giết chế Mạc Thiên Vân trước mặt vương tọa!
Còn nữa, nếu một kích không trúng, còn gặp phải nguy hiểm! Ở đây có tới mấy chục vị cao thủ vương tọa. Mà Sở Dương lại chỉ có lực lượng một kích! Một khi bị giữ lại... Vậy thì xong hết cả rồi!
Sở Dương đương nhiên là phải lựa chọn chuyện nắm chắc mười phần! Cao thủ vương tọa bảo hộ hai huynh đệ Cố Viêm Dương vừa tách ra, trong toàn bộ chiến cuộc hiện giờ, không có mục tiêu nào thích hợp để hạ thủ hơn hai người đó.
Hắn không nắm chắc giết chết Mạc Thiên Vân, cho nên, trước tiên cứ tặng Cố Độc Hành một món quà lớn đã!
Giết chết Cố Viêm Dương, Cố Viêm Nguyệt.
Một kiếm như lôi đình!
Một kiếm thành công!
Thành công liền rút lui!
Mãi cho tới khi hắn đã rời đi hồi lâu, nơi này vẫn hoàn toàn tĩnh lặng, ngọn lửa cháy tí tách bốn phía, ngược lại trở nên ồn ào rồi...
Hai huynh đệ Cố Viêm Dương Cố Viêm Nguyệt thủy chung một lời cũng không nói ra được, trong cổ họng chỉ có những thanh âm òng ọc phát ra, cứ như vậy khó tin nhìn về phía trước, sau đó chậm rãi ngửa đầu ngả về phía sau, ngã xuống. Ánh mắt kinh hoàng nhìn thẳng lên bầu trời.
Không ngờ!
Bọn họ đến chết cũng không ngờ, không ngờ tại nơi này, một nơi tuyệt đối không thể gặp nguy hiểm, lại bị sát thủ bất thình lình xuất hiện lấy mạng!
Bọn họ không phải muốn chém giết đoạt Viêm Dương đao sao? Đáng lẽ mục tiêu hàng đầu của bọn họ phải là Mạc Thiên Vân và Ngạo Tà Vân chứ? Bọn họ tại sao... lại làm như thế? Tại sao lại như thế?
Hai cỗ thi thể ầm ầm ngã xuống, nhưng hắc ám vĩnh viễn đã nhấn chìm nghi vấn của bọn hắn!
Vị cao thủ vương tọa kia của Cố thị gia tộc đứng ngây ngốc ở đó, trong phút chốc có một loại cảm giác thống khổ giống như trong ác mộng! Cố thị gia tộc tổng cộng phái ra bốn người: Hai vị công tử, hai vị vương tọa!
Nhưng chỉ trong trong nháy mắt, một vị vương tọa đã bị Tạ Đan Quỳnh giết chết đương trường, mà cũng gần như trong cùng một cái nháy mắt khi vị vương tọa kia bỏ mình, hai vị công tử cũng bị người ta giết chết.
Chỉ còn lại cô đơn một mình mình!
Mạc Thiên Vân cùng Ngạo Tà Vân đưa mắt nhìn nhau, đều thấy nỗi khiếp sợ từ đáy lòng hiện lên trong mắt đối phương.
Một kiếm này đáng sợ vô cùng, khiến bọn họ đều cảm thấy lạnh lẽo trong lòng. Bọn hắn cùng thử nghĩ tới, nếu như mình không có hộ vệ bên cạnh, đơn độc đối diện với một kiếm đó giống như bọn Cố Viêm Dương, mình sẽ ra sao đây?
Chỉ cần tưởng tượng như vậy thôi, toàn bộ sống lưng cũng cảm thấy lạnh lẽo rồi.
Vị vương tọa của Cố thị gia tộc kia hung hăng dậm chân một cái, đột nhiên cúi người, chồng ba cỗ thi thể lên nhau, khiêng lên vai. Tiếp đó, hắn dùng một ánh mắt như muốn phun lửa nhìn thoáng qua Tạ Đan Quỳnh, không nói một lời, sải bước đi ra ngoài!
Trở về!
Mang theo thi thể huynh đệ, mang theo thi thể thiếu gia, trở về! Nhất định phải cấp báo chuyện này lên gia tộc! Mình trở về, tuy chỉ có đường chết, nhưng chuyện này phải mang trở về!
Trong lúc vô hình, kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này đã biến thành Tạ Đan Quỳnh. Tạ Đan Quỳnh giết chết một vị vương tọa, hơn nữa lại dụ đi vị vương tọa còn lại! Nếu như nói lần ám sát này không liên quan tới Tạ Đan Quỳnh, ngay cả Ngạo Tà Vân và Mạc Thiên Vân cũng không tin!
Đây rõ ràng là mưu đồ từ lâu!
Ta dẫn cao thủ đi, ngươi hạ thủ!
Hơn nữa, vị hôn thê Tạ Đan Quỳnh trong khoảng thời gian này cũng bị Cố Viêm Dương điên cuồng theo đuổi, tâm cao khí ngạo nhưu Tạ Đan Quỳnh há có thể không tức giận?
Hắn hoàn toàn có lý do giết chết Cố Viêm Dương.
Chuyện này tuy thoạt nhìn không có liên hệ, nhưng càng nhìn như không có liên hệ lại càng có liên hệ.
Nhìn vị cao thủ vương tọa này đi xa, Tạ Đan Quỳnh sắc mặt âm trầm. Chỉ có hắn tự biết. Lần này mình phải cõng một nỗi oan lớn rồi. Mặc dù mình muốn giết Cố Viêm Dương, mặc dù mìn cũng bởi vì việc này mà tức giận, giết chết một vị vương tọa Cố thị gia tộc... nhưng, ta thật sự không hạ thủ giết chết Cố Viêm Dương.
Nhưng hắn lại không nói gì, mà lập tức quay đầu lại, nhìn Mạc Thiên Vân, trầm giọng nói: "Mạc Thiên Vân, Mạc huynh, tiểu đệ cần Viêm Dương đao!"
Thanh âm lành lạnh, không ngờ lại tràn đầy sát khí! Ý tứ uy hiếp, không nói nhưng rất rõ ràng: Ngươi không đưa cho ta, ta sẽ giết ngươi! Ta dám giết Cố Viêm Dương Cố Viêm Nguyệt, ta sẽ không ngại ngần giết thêm một Mạc Thiên Vân ngươi đâu!
Nếu ngươi không nghe ta, Cố Viêm Dương Cố Viêm Nguyệt chính là vết xe đổi!
Tạ Đan Quỳnh biết mình bị người ta giá họa, nhưng hiện giờ cũng không có cách nào biện giải, nhưng không ngờ tới, hắn không những không biện giải, mà còn lợi dụng lần hiểu lầm này, tiến lên một bước!
Các ngươi không phải cho rằng sát thủ là người của ta sao? Được rồi, ta không thừa nhận, nhưng ta cũng không phủ nhận! Nhưng ta muốn đao!
Mạc Thiên Vân biến sắc.
Chẳng lẽ Tạ Đan Quỳnh dám để tên sát thủ kia hạ thủ mình? Cái này, cũng không thể không đề phong a. Hắn lập tức đánh mắt một cái, hai vị vương tọa cao thủ Mạc thị gia tộc lập tức đứng chắn hắn ở phía sau.
"Tạ Đan Quỳnh, ngươi phát rồ rồi! Trong thí luyện, không được giết đệ tử gia tộc. Ngươi quên thiết luật này rồi ư?" Đồng tử Mạc Thiên Vân co rụt lại.
"Mạc huynh, tất cả mọi người đều là người biết chuyện." Tạ Đan Quỳnh lạnh lùng, nói: "Ngươi, đưa hay không đưa?"
"Làm càn!" Hai vị vương tọa Mạc thị gia tộc cùng gầm lên: "Tạ công tử, với thân phân công tử nhà ta, Tạ gia các ngươi dám động thủ?"
"Ngạo huynh!" Tạ Đan Quỳnh nhướng mày lên, không để ý tới hai vị vương tọa kia, nói: "Ngạo huynh, chỉ cần ngươi đồng ý khoanh tay đứng nhìn, ta sẽ đem bí mật trong đao, chia sẻ cho ngươi."
"Tạ huynh, ngươi cũng chỉ cần đáp ứng khoanh tay đứng nhìn, Ngạo Tà Vân ta sẽ cùng ngươi chia sẻ bí mật trong đao." Ngạo Tà Vân mỉm cười: "Thế nào?"
"Ha ha ha, Ngạo huynh thật biết nói đùa." Thần sắc Tạ Đan Quỳnh lạnh lùng, cười lớn thành tiếng.
"Chỉ cần các ngươi khoanh tay đứng nhìn, để ta lấy đao, ta cam đoan, bí mật trong đao mỗi người sẽ có một lần." Đồ Thiên Hào sải bước đi ra, liên tiếng cười nói.
"Cút hết cho lão tử! Thanh đao này là của Lệ Hùng Đồ ta!" THeo tiếng quát lớn, Lệ Hùng Đồ mặt đầy râu quai nói mạnh mẽ vọt tới, đưa tay chộp lấy bọc da trong tay Mạc Thiên Vân.
Mạc Thiên Vân nổi giận gầm lên một tiếng, lật tay phát lực, một sợi dây xích ngũ sắc rực rỡ từ trong ống tay áo bắn ra, xé gió ba một tiếng, dùng thế lôi đình vạn quân, quất thẳng về phía Lệ Hùng Đồ.
Hai vị vương tọa Mạc thị gia tộc cùng xuất thủ, hai vị vương tọa Lệ thị gia tộc cũng gầm lên như sấm xông tới, Tạ Đan Quỳnh Tạ thị gia tộc vung tay lên, đồng thời đánh tới.
Ngạo Tà Vân thở dài một tiếng,quát lớn: "Đoạt lấy!" ba vị cao thủ Ngạo thị gia tộc phía sau cũng đánh tới.
Đồ Thiên Hào cười ha hả, nói: "Náo nhiệt! Náo nhiệt quá!" Vung tay lên, Đồ thị gia tộc cũng gia nhập chiến cuộc. Những đại gia tộc còn lại cũng lần lượt gia nhập, gần như không phân rõ được đối thủ là ai, đại chiến.
Thiếu niên độc sát đứng đằng xa ngoài chiến cuộc, nhìn đám đông, ánh mắt giống như hai còn độc xa, lạnh lùng tuần tra.
Tiếng vó ngựa rung trời vang lên. Quân đội Đại Triệu đã tới nơi này, tiếng đánh nhau bên ngoài lập tức truyền tới. Người giang hồ bên ngoài và quân đội đã bắt đầu động thủ với nhau.
Tiếng quát giống như sấm động truyền đến: "Tất cả người bên trong dừng tay! Nếu không, giết!"
Hai vị lão giả vương cấp đứng phía sau độc sát cười lớn một tiếng, đi ra ngoài, bễ nghễ khinh thường nói: "Mười chín gia tộc Trung Tam Thiên gia tộc làm việc, kẻ nào dám can đảm cản trở, giết không tha!"
Tướng quân cầm đầu phía dưới lập tức sửng sốt. Nhìn mấy chục đỉnh vương miện huy hoàng chói mắt trên bầu trời, thật lâu không nói nên lời.
Đúng lúc này, trên bầu trời Trung Châu thành lại xuất hiện thêm một vương miệng, quát lớn: "Đệ Ngũ tướng gia có lệnh, quân đội nhanh chóng thối lui. Tất cả mọi chuyện ở đây, tướng gia toàn quyền làm chủ! Tất cả hậu quả, Đệ Ngũ Tướng gia gánh chịu!"
Đúng là vương tọa thứ tư của Kim Mã Kỵ Sỹ đường Âm Vô Thiên!
Có cam đoan như vậy,đám ngườ bên trong lại càng đánh lộn vô pháp vô thiên.
Mạc Thiên Vân càng lúc càng chật vật, mắt thấy bảo đao đã không thể cầm nữa, đột nhiên quát lớn một tiếng, ném đao lên giữa không trung: "Ai có bản lĩnh thì cướp lấy!"
Ngạo Tà Vân lập tức nhíu mày. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Viêm Dương đao xoay tròn trên không trung, bay thẳng lên trên! Lần này Mạc Thiên Vân dùng toàn lực ném đi, không ngờ đã ném lên độ cao hơn mười trượng.
Mọi người không hẹn mà cùng nhau dừng tay.
Viêm Dương đao bắt đầu rơi xuống.
Hơn bốn mươi nhân ảnh cùng nhảy lên, ở giữa không trung vừa bay lên vừa đánh lộn lẫn nhau, cực kỳ hỗn loạn! Mắt thấy đao đã sắp rơi xuống, nhưng thắng bại vẫn chưa phân ra được...
Một vị vương tọa quát lớn một tiếng, đột nhiên đánh ra một chưởng vào không trung, Viêm Dương đao lập tức lại bay lên cao.
Vì thế, đao rơi xuống, lại bay lên, lại rơi xuống, lại bay lên....
Phía dưới, hơn năm mươ i vị vương tọa tiếp tục đấu đá, tranh nhau cướp đoạt.
Một tiếng thét bi thàm vang lên, một vị vương tọa giống như bóng cao su bị đá văng ra ngoài. Lệ Hùng Đồ giận dữ hét: "Con mẹ đám tổ tông các ngươi! Ai đã hạ thủ?"
Nhưng tiếng người chửi rủa, sỉ vả lẫn nhau vang lên không dứt bên tai. Một câu của hắn nhanh chóng bị nhấn chìm.
Mạc Thiên Vân đao rời tay, liền lập tức thối lui sang một bên thở hồng hộc. Được hắn ra hiệu, hai vị vương tọa Mạc thị gia tộc cũng tạm thời thối lui khỏi vòng chiến. Đứng ở một bên, Mạc Thiên Vân ánh mắt chớp động, nhìn vào chiến cuộc.
Cùng lúc đó, Đổng Vô Lệ, Tạ Đan Quỳnh cũng mang theo người của mình lui ra ngoài.
ý đồ Mạc Thiên Vân, ai mà không biết? Người này rõ ràng muốn chiếm tiện nghi. Nhưng tất cả mọi người cũng muốn chiếm tiện nghi....
Ngạo Tà Vân nhíu mày, quát lớn: "Chư vị dừng tay! Xem hãy nghe ta nói một lời! Cứ tranh đoạt như vậy, cũng không phải biện pháp! Ta có một phương pháp, có thể tránh tranh chấp vô vị!"
Chư vị công tử cũng cảm thấy nghe được, không hẹn mà cùng ra lệnh dừng tay. Mọi người tạo thành một vòng tròn lớn, Viêm Dương đao từ trên cao rơi xuống, choang một tiếng mũi đao chĩa xuống, đâm vào mặt đất, lại xoạt một tiếng, xuyên thấy tầng đá thật dày, thậm chí ngay cả chuôi đao cũng không thấy đâu nữa rồi. Trên mặt đất, chỉ còn lại một cái lỗ.
Chúng vị công tử đều hít một hơi lạnh: Đao thật sắc bén!
Đều lộ ra ánh mắt nóng rực: Không nói bí mật trong đao, chỉ riêng bản thân thanh đao, cũng là bảo vật thế gian hiêm có rối!
"Chúng ta hiện giờ có tất cả mười chín thế gia ở đây." Ngạo Tà Vân bước lên một bước, nói: "Bản công tử cẩn thận tính toán, thế gia ở nơi này, nếu dựa theo liên minh mà tính, tất có cả bảy liên minh! Đều có minh hữu của mình! Bản công tử đề nghi, mỗi một liên minh đưa ra một người, làm một đại hội luận võ. Người thắng làm vua! Đoạt được Viêm Dương đao, mọi người thấy thế nào?"
"Thúi lắm! Ngạo Tà Vân ngươi nhất định đã chuẩn bị xong cao thủ, có nắm chắc tất thắng mới dám nói như vậy. Đấy gọi là canh tranh công bằng? Trên đời có công bằng sao?" Mạc Thiên Vân hét lớn: "Đây rõ ràng là âm mưu của ngươi!"
Mạc Thiên Vân vừa tức vừa vội, vô duyên vô cớ chết một vị vương tọa, hơn nữa mình còn không lấy được Viêm Dương đao, rốt cuộc chọn đúng thời cơ ném đao ra ngoài, muốn thừa dịp nước đục bắt cá, lại bị Ngạo Tà Vân nhìn thấu...
Chẳng lẽ, một vương tọa cứ chết vô ích như vậy sao?
...