Chương 58: Cuộc gặp ngoài số mệnh


...

Thiếu niên áo bào trắng này đầu mang ngọc tím, mặt tựa ngọc sáng, lông mày dài tới tận tóc mai, mắt xếch uy nghiêm nội liễm, một bộ áo choàng trắng bao phủ toàn thân... nhìn thoáng qua giống như một đóa hoa tuyết trắng ngần, tựa hồ rất mảnh mai nho nhã.

Nhưng người đối diện hắn lại có cảm giác cùng cái bề ngoài nho nhã đó hoàn toàn bất đồng.

Hắn ngồi thẳng trên lưng ngựa, lại đem tới cho người ngoài một loại cảm giác bễ nghễ tựa như đang quan sát cả thiên hạ vậy.

Thiết Vân thái tử, Thiết Bổ Thiên! Tự mình ra khỏi thành nghênh đón Đỗ Thế Tình.

Giờ phút này, hắn ngồi thẳng đường đường, tay phải nhẹ nhàng để lên mu tay trái, nheo mắt lại nhìn đại lộ phía trước, kiên nhẫn chờ đợi, sắc mặt bình tĩnh.

Phương xa khói bụi bốc lên, một tràng tiếng bánh xe lăn lộc cộc rất nhỏ truyền đến. Một đội nhân mã hiện ra nơi đường chân trời.

"Đến rồi!" Thiết Bổ Thiên nói đoạn lập tức nghiêng người nhảy xuống ngựa, áo choàng trắng vẫn như trước bao phủ toàn thân, thân hình của hắn cũng không cao nhưng cũng không hề để cho người có cảm giác thấp bé.

Bên cạnh của hắn có vài chục người tạo thành trận thế tựa như đã sẵn sàng đợi quân địch tập kích, nguyên một đám trong mắt tinh quang lập loè, tay đè chuôi kiếm, chia ra bốn phương tám hướng tất cả mọi phương vị kín kẽ bảo vệ Thiết Bổ Thiên. Trận hình như vậy thì kể cả hiện tại có một vị Võ Hoàng đột kích bọn họ cũng có thể bảo hộ Thiết Bổ Thiên bình yên vô sự lui về!

Mà giờ khắc này Đỗ Thế Tình đang hết sức kinh ngạc.

"Đỗ tiên sinh, hiện tiên sinh đã an toàn đến Thiết Vân, vãn bối cũng nên cáo từ thôi." Sở Dương nhàn nhạt hành lễ, thanh âm cực kỳ nghiêm túc từ biệt, tựa như một vị hiệp khách công thành lui thân không cầu báo đáp vậy.

"À?" Đỗ Thế Tình thật sự không ngờ tới rằng Sở Dương sẽ ngay tại thời điểm này đưa ra lời cáo từ.

Chẳng lẽ hắn hộ tống chính mình đến đây thật sự chỉ là đơn thuần hộ tống chính mình một đoạn đường mà thôi sao? Chỉ đơn thuần để báo ân ư? Mà không phải vì cái gì khác à?

Cao lão đầu cùng bốn gã thị vệ đang đi gần đó cũng cực kỳ ngỡ ngàng quay đầu nhìn lại Sở Dương.

Sở Dương cực kỳ quyết đoán liếc Đỗ Thế Tình một cái thật sâu, không đợi Đỗ Thế Tình mở lời giữ lại mà lập tức quay người rời đi. Thân ảnh cô độc toát lên phong vị tiêu sái vô cùng, tựa hồ như vừa hoàn thành chuyện trọng yếu nhất trong lòng để buông xuống một gánh nặng vậy!

Nhìn theo bóng lưng của hắn, trong chốc lát bỗng trong lòng mọi người đều dâng lên một loại cảm xúc nhàn nhạt xấu hổ... nguyên lai, chúng ta thật sự hiểu lầm hắn rồi.

Hắn xuất hiện đột ngột, ngàn dặm đồng hành, nếu không có hắn thì một đội nhân mã này đã không tới nổi Thiết Vân! Nếu không có hắn thì tại cánh rùng rậm nọ, nhóm người này của mình cũng đã toàn quân bị diệt.

Nhưng ở giờ khắc thành công này, hắn lại kiên quyết rời đi!

Thậm chí ngay tại hai ngày trước thì nhóm người mình còn thiếu một chút nữa đã cùng hắn động thủ! Cái này là hành động vong ân phụ nghĩa cỡ nào chứ? Sở Dương bỏ đi như vậy đã dựng lên trong lòng đám người Đỗ Thế Tình một cái ấn tượng sâu sắc về một vị hiệp khách hào hiệp!

Mọi người thẫn thờ nhìn theo thân ảnh hắn cô độc dần biến thành một điểm đen nho nhỏ ở phía trước... sau đó biến mất... đều không khỏi có chút ngây dại.

Sở Dương vì báo ân mà đến, điểm này trải qua mọi người thảo luận về sau cơ hồ vốn đã xác định. Nhưng trong suy đoán của mọi người thì hẳn Sở Dương vẫn còn mục đích khác nữa mới đúng.

Mượn nhờ Đỗ Thế Tình để ra mắt nhóm cao tầng ở Thiết Vân tranh thủ vinh hoa phú quý... hẳn đây mới là mục đích chủ yếu của hắn đi?

Nhưng tại thời khắc này, Sở Dương dùng thực tế hành động để phá vỡ cái suy đoán này của bọn hắn lại bỗng khiến cho trong lòng họ dâng lên một loại cảm giác "Lấy bụng tiểu nhân mà đo lòng quân tử"... vô cùng xấu hổ.

Nhưng bọn hắn hoàn toàn không biết rằng Sở Dương rời đi nhằm mục đích thuận lợi cho việc khai triển, mở rộng kế hoạch của hắn.

Đám người Cao lão đầu một chút cũng không ngờ oan cho hắn.

Sở Dương rất rõ ràng, nếu mình theo Đỗ Thế Tình vào thành thì tự nhiên có thể thuận lợi ra mắt Thiết Bổ Thiên, nhưng khi đó địa vị của mình cũng sẽ chẳng hề được xem trọng là mấy.

Tối đa cũng chỉ có thể trở thành một trong đám phụ tá của Thiết Bổ Thiên mà thôi, rồi lại cực cực khổ khổ tìm kiếm cơ hội, chờ đợi cơ hội để bộc lộ tài năng rồi mới có thể theo thời gian dần qua mà từng bước một bắt đầu kế hoạch.

Nhưng nếu không có cơ hội thích hợp thì cũng không biết phải chờ tới bao lâu nữa. Sở Dương đợi không nổi.

Thứ mà dễ dàng lấy được đương nhiên cũng sẽ không được quý trọng. Những lời này áp dụng với nam nhân cũng đúng mà áp dụng với nữ nhân cũng không sai, có thể áp dụng trên tình yêu mà cũng có thể áp dụng ở tài phú cùng sự nghiệp!

Vợ chính không bằng tiểu thiếp, tiểu thiếp lại thua tình nhân, tình nhân lại không bằng yêu đơn phương. Thứ mà mình không lấy được cũng vĩnh viễn là thứ tốt đẹp nhất. Khục khục... Sở Dương hiểu hơi quá đà rồi, bất quá sự thật đó cũng không hoàn toàn là không có lý. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Nếu Sở Dương chủ động đến ra mắt thì sẽ vĩnh viễn không bằng Thiết Bổ Thiên ba lần bốn lượt tới mời mọc, vậy mới chứng minh tầm quan trọng của bản thân. Uy tín của hắn trong mắt vị thái tử này khi đó cũng sẽ hoàn toàn bất đồng. Cho nên hiện tại thì Sở Dương đang vì chính mình tạo thế, cũng tạo ra một cơ hội để cho Thiết Bổ Thiên ba lần đến mời hắn đi.

Nguyên lúc chưa có cách nào thì Sở Dương chỉ có một con đường duy nhất nằm trên người Đỗ Thế Tình kia. Nhưng hiện tại khả năng thôn phệ của Cửu Kiếp kiếm đã khiến hắn lập tức cải biến kế hoạch. Mà nếu đã có những con đường khác thì hắn tuyệt sẽ không cam lòng chỉ làm một cái phụ tá bày mưu tính kế nho nhỏ được!

Còn về phía Đỗ Thế Tình, mình đã hạ đủ công phu để cho hắn có một cái ấn tượng khắc sâu. Điểm công dụng này cũng phi phàmcực kỳ không phí phạm. Tối thiểu, chỉ cần Thiết Bổ Thiên nhắc tới mình thì Đỗ Thế Tình hẳn sẽ dùng cái cảm giác mà mình tạo ra cho hắn để gây chút ảnh hưởng lên quyết định của Thiết Bổ Thiên!

Hiện sự tình mà Sở Dương cần làm ngay lập tức chính là đi gây chú ý để Thiết Bổ Thiên dò hỏi Đỗ Thế Tình về mình! Mà phải để cho Thiết Bổ Thiên chủ động dò hỏi còn chính mình thì cần biểu hiện ra không tình nguyện mà chỉ bị động thôi!

Chỉ cần Thiết Bổ Thiên có chút ấn tượng về mình thì kế hoạch mình vạch ra sẽ tựa như thiên mã hành không ùn ùn có đất dụng võ rồi!

Một bước ăn ngay thì không dám nắm chắc chứ nếu nói về làm trò lạ mắt để khiến Thiết Bổ Thiên chú ý thì chính là sở trường của mình rồi!

Một đoàn người Thiết Bổ Thiên tụ tập ở ngoài Thiết Vân thành khoảng mười dặm đứng chờ, khi nhìn thấy xe ngựa của Đỗ Thế Tình xuất hiện xa xa thì rốt cục cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Nhưng lập tức bỗng cực kỳ ngạc nhiên.

Một thân ảnh tựa tên bắn thoát ly đội ngũ Đỗ Thế Tình hướng về phía đoàn người của mình phóng như điện xạ tới!

Không đúng, là hướng về cửa thành phóng tới!

Từ xa càng ngày càng gần, theo thời gian thì từ một cái chấm đen nhỏ đã biến thành một bóng người nho nhỏ rồi xuất hiện rõ ràng trong mắt mọi người, hóa thành một đạo tia chớp màu đen cực nhanh tới gần!

"Thật nhanh!", một cái đại hán khôi ngô bên cạnh Thiết Bổ Thiên ánh mắt nhíu mạnh lại, nhịn không được thấp giọng khen ngợi.

Những người khác mặc dù không nói ra nhưng trong nội tâm thì cũng đều có cùng cảm xúc như vậy rồi.

Bóng người này cũng không cưỡi ngựa mà một đường đi bộ tới, nhưng tốc độ lại nhanh tới cực điểm. Chớp mắt đã còn cách mọi người không xa, khi người tiếp cận thêm một chút thì tất cả các cao thủ hộ vệ trước sau Thiết Bổ Thiên đột nhiên cùng lúc cảm thấy sởn hết cả gai ốc trong lòng!

Bởi vì ngay lúc này, bóng người đang phi thân tựa sao băng nọ đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang!

Ngẩng đầu, hướng về phía Thiết Bổ Thiên nhìn lại!

Hai đạo ánh mắt lợi hại, tựa như kiếm thần rạch ra cả một khoảng trời u ám, trực diện va chạm nhau!

Hơn mười vị cao thủ chung quanh Thiết Bổ Thiên bỗng đồng thời cảm thấy một khi chính mình bị đôi mắt này nhìn chăm chú lên thì toàn thân thậm chí có một loại cảm giác không chỗ nào có thể che đậy được người này.

Tựa hồ chính mình bị lột trần như nhộng ném vào một cánh đồng băng ngập tràn gió với tuyết hoang vu lạnh lẽo.

Bỗng ngay lúc đó, một cơn khí lạnh tựa ngàn dặm gió tuyết phía người nọ cuốn tới, cơn khí lạnh kia dường như có thể đóng băng hủy diệt toàn thiên hạ vậy! Tựa như đang ở trong một vùng biển yên ả bỗng chớp mắt một cái đã sóng to gió lớn ngập trời đổ về!

Đang cực kỳ yên bình bỗng trong nháy mắt lại biến thành hủy thiên diệt địa xao động! Loại cảm giác đối lập mãnh liệt này khiến cho tất cả mọi người đều trở tay không kịp, nhất là đám hộ vệ của Thiết Bổ Thiên thì càng theo bản năng mà nâng tính cảnh giác lên cao nhất để đề phòng!

Đôi bên đều là cao thủ, khí thế giằng co hết sức căng thẳng.

Nhưng, người nọ tựa hồ bỗng phát hiện có gì đó không đúng, bỗng đột ngột thu khí lạnh trở lại, loại thu phát tự nhiên này càng khiến trong lòng mọi người khiếp sợ tới cực điểm!

Lúc này, hai ánh mắt người nọ cùng Thiết Bổ Thiên cũng đã trực tiếp va vào nhau!

Thiết Bổ Thiên lơ đãng quay đầu nhìn lại.

Ánh mắt hai người trên tựa hồ chỉ lơ đãng gặp nhau trong không trung nhưng không ngờ chỉ như vậy mà cả hai đều đồng thời toàn thân chấn động!

Hai mắt nhìn nhau tựa như lơ đãng nhưng kỳ thật cả hai người đều là cố ý!

Hơn nữa, đôi bên đều chỉ biết mình mình cố ý mà thôi.

Cái nhìn này của Thiết Bổ Thiên chính là trước khi ngẩng đầu thì hắn đã vận lên Đế vương thần công, mang theo một loại uy áp từ địa vị cửu ngũ chí cao, càng kèm theo Băng Tâm triệt ngọc cốt thần công mà hắn khổ luyện từ nhỏ cố ý nhìn ra!

Bởi vì cũng chỉ một cái liếc mắt thì Thiết Bổ Thiên đã đã nhận ra một điều rằng từ tốc độ, khí thế, ánh mắt... mà người trước mắt này biểu lộ ra thì hắn tuyệt đối là một một nhân vật cực kỳ nguy hiểm! Người như thế nếu là bạn thì chính là một trợ lực cực lớn, nếu là địch thì chắc chắn là một địch nhân vô cùng đáng sợ!

Cách xa nhau tới hơn mười trượng, hai người bốn mắt tương đối, nhưng trong lòng đều đột nhiên dâng lên một loại cảm giác vi diệu. Tựa hồ như bọn họ tuyệt không nên gặp nhau, lại càng thêm không có khả năng cùng xuất hiện một chỗ để làm bằng hữu hay địch nhân mà thời khắc thời không chợt hỗn loạn này bỗng nhiên tương kiến!

Loại cảm thụ này của Sở Dương vô cùng chân thật rõ ràng, tại thời khắc này trước mắt hắn rõ ràng tựa như xuất hiện một đợt pha trộn nghiền nát của thời gian và không gian, hai cái thế giới hoàn toàn bất đồng của kiếp trước cùng kiếp nầy ngay hiện tại bỗng đột nhiên hòa lẫn vào nhau!

Đây là một loại cảm giác huyền ảo tới cực điểm.

Một cuộc gặp mặt hoàn toàn nằm ngoài số mệnh!

...