Chương 290: bắt Sở diêm vương!


...

Nhìn cửa phòng đóng chặt, Cảnh Mộng Hồn chỉ cảm thấy thù mới hận cũ đều hiện lên hết trong lòng. Trong khoảng thời gian gần đây, hành động nào của Kim Mã Kỵ Sỹ đường cũng thua trong tay Sở diêm vương. Bốn vị vương tọa, một tàn phế, một mất mạng!

Võ tôn cửu phẩn, tổn thất không dưới mười vị. Lực lượng trung kiên, cũng có mấy chục người chết! Ngay tại mấy hôm trước, trong chính căn phòng này, mình chẳng qua chỉ nói nhiều một câu, lại bị trách cứ đương trường, bị đối phương mắng là nô tài!

Tất cả những chuyện này, đều là bút tích của người này!

Hôm nay, ngươi sẽ gặp báo ứng rồi!

Trong mắt Cảnh vương tọa lóe lên vẻ cừu hận và sảng khoái. Ngưng thở, đột nhiên, nhẹ nhàng giơ tay phải mình lên, không một tiếng động, nhưng uy nghiêm! Những người phía sau đều hiểu ý, cúi thấp người xuống.

Cuối cùng, từ phía cửa sổ truyền đến một tiếng động: Rầm!

Đây là thanh âm Âm Vô Thiên mạnh mẽ phát tan cửa sổ.

Âm Vô Thiên đã hành động!

Cảnh Mộng Hồn không hề chần chừ, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, tung ra một bước, lấy lực lượng lôi đình vạn quân đá vào cánh cửa, ầm một tiếng, cửa phòng vỡ làm mấy mảnh, bắn thẳng vào bên trong.

Cảnh Mộng Hồn lập tức bước một bước vào trong phòng, uy phong lẫm liệt hét lớn: "Sở diêm vương! Thúc thủ chịu trói đi! Ha ha ha...."

Trong mảnh gỗ vụn bay tá lả, thời gian không gian vào giờ khắc này tựa hồ đều trở nên loang lổ, không nhìn thấy rõ lắm, chỉ thấy một bóng người đối diện, đứng thẳng tắp, cũng triển khai tư thế chiến đấu! Ầm một tiếng, song chưởng hai người va chạm, người đối diện đột nhiên thét lên kinh hãi: "Lão đại! Là ta!"

Âm Vô Thiên!

Cảnh Mộng Hồn giật mình quát một tiếng, phất ống tay áo lên, toàn bộ mảnh gỗ vụn bay tán loạn trên không trung lập tức giống như gió cuốn mây tan, bay sang một bên, tầm mắt trong phòng lập tức trở nên rõ ràng.

Ở phía sau hắn, và từ cửa sổ trước mặt hắn, đám cao thủ của Kim Mã Kỵ Sỹ đường toàn thân sát khí lạnh lẽo, không ngừng xuất hiện, nhảy vào trong phòng này!

Cảnh Mộng Hồn mở to hai mắt mà nhìn, nghẹn họng trân trối nhìn về phía trước. Tất cả những người tiến vào, cũng đều duy trì một động tác, trợn mắt há hốc miệng, nhìn về một phía.

Ở đó, một tủ sách, một cái ghế. Ở trên ghế có một cái chăn bông bị cuộn tròn, đặt lên phía trên. Ở trên đầu, không ngờ dùng một đoạn dây thừng thít chặt lại, tạo ra hình dáng giống cái cổ của con người, bộ dáng thì giống hệt tư thế ngồi trên ghế trầm tư suy nghĩ...

Trừ thứ này ra, không còn một bóng người!

Cảnh Mộng Hồn quay phắt đầu lại, đột nhiên vương tay, tóm lấy cổ tên gia hỏa bên cạnh, hung tợn hỏi: "Người đâu?"

Tên võ tôn đáng thương này chính là kẻ phụ trách theo dõi lúc trước.

"Cái này... Rõ ràng... ta rõ ràng... ta ta ta....." Vị võ tôn đáng thương ánh mắt sợ hãi, gần như chết khiếp, vẻ mặt cầu xin, mờ mịt nói: "Người đâu?"

"Lão tử đang hỏi ngươi!" Cảnh Mộng Hồn lật tay, ba một tiếng, đầu vị võ tôn này bật ngửa ra đằng sau, phụt một tiếng đã bị đánh phun ra một ngụm máu, mấy cái răng rơi cành cạch trên mặt đất, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.

Bất tỉnh thật đúng lúc quá đi!

Tránh phải trả lời cái vấn đề này, tuy chính hắn cũng không trả lời được.

"Phế vật!" Cảnh Mộng Hồn ném hắn xuống đất, phẫn nộ mắng.

"Chỗ này còn có một bức thư." Âm Vô Thiên đứng một bên, sắc mặt âm lãnh.

Đây là một bức thư rất bình thường, ngoài bì thư có viết: Đệ Ngũ Khinh Nhu thân khải, Sở Dương bái thượng!

"Sở Dương! Sở Dương!" Máu toàn thân Cảnh Mộng Hồn đều lập tức xông lên não, hai mắt nhìn chằm chằm bức thư này: "Quả nhiên là Sở diêm vương! Con mẹ nó!"

Đúng lúc này, một thanh âm lạnh lùng vang lên: "Cảnh vương tọa, chẳng lẽ cánh cửa này của Tiếp Thiên lâu ta đắc tội với ngươi? Không ngờ lại đánh nát nó, cừu hận của ngươi rất lớn sao!"

Cảnh Mộng Hồn đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy ở phía cửa, một tên béo cả người toàn mỡ là mỡ cứ như vậy đứng ở nơi đó, lạnh lùng nhìn mình.

Bộ dáng hòa khí sinh tài bình thường đã biến mất, thay vào đó, lại là một loại chuẩn bị bạo phát!

Tiếp Thiên lâu đại chưởng quỹ, Đỗ Phát Tài!

"Đỗ chưởng quỹ? các ngươi cũng không đắc tội ta, nhưng người này ở Tiếp Thiên lâu, cũng là gian tế Thiết Vân! Hơn nữa còn là đại thù sinh tử của chúng ta!" Cảnh Mộng Hồn âm u nói: "Đỗ chưởng quỹ, chuyện này ngươi phải cho ta một lời giải thích!"

"Giải thích? Hắc hắc hắc....." Đỗ Phát Tài cười lạnh: "Cảnh Mộng Hồn, ngươi phải hiểu rằng! Tiếp Thiên lâu ta không thuộc về Đại Triệu! Đừng nói là gian tế Thiết Vân, cho dù là kẻ có thù giết cha đoạt vợ của Cảnh Mộng Hồn ngươi tới đây, chỉ cần hắn có bạc, hắn chính là khách quý của chúng ta! Cho dù Sở diêm vương thật sự bỏ qua thân phân, chạy tới đây, hắn vẫn là khách quý của chúng ta! Ta không cần giải thích với các ngươi điều gì, ngược lại, Tiếp Thiên lâu ta yêu cầu Cảnh vương tọa cho ta một lời giải thích!"

"Cho dù là Kim Mã Kỵ Sỹ đường... Cũng không thể quấy rối trong tll!" Đỗ Phát Tài âm u nói: "Cho dù là chủ ngươi... Đệ Ngũ Khinh Nhu... cũng không được!"

Trong đôi mắt Đỗ Phát Tài lóe lên hào quang lãnh khốc, bình tĩnh nhìn Cảnh Mộng Hồn.

Sắc mặt Cảnh Mộng Hồn trong nháy mắt liền trở nên khó coi. Hắn cũng vừa tỉnh ngộ, người trước mắt này, cũng không phải nhân vật có thể tùy ý vê tròn bóp méo được.

Đây là người của Trúc tử!

Người của thế lực hắc ám lớn nhất Trung Tam thiên! Nếu như thật sự trở mặt, chọc giận Quân Tích Trúc, cái nữ nhân điên cuồng kia, tuyệt đối không ngại đem toàn bộ đám xã hội đen trên Trung Tam Thiên xuống Hạ Tam Thiên học hỏi kinh nghiệm đâu.

Là chưởng khống giả hắc ám, vị Ám Trúc này chỉ bảo lưu một phần kính trọng đối với quy tắc, nhưng ở những phương diện khác, lại hoàn toàn không để quy tắc ước thúc!

Cho nên, bao nhiêu thế lực Trung Tam Thiên, cũng chỉ có thế lực Ám Trúc có thể xuống Hạ Tam Thiên kiếm bạc trắng!

Nguyên nhân rất đơn giản: Có ai từng thấy xã hội đen thật sự tuân phủ pháp luật?

May mắn chỉ là kiếm bạc trắng, nếu như muốn làm những thứ khác nữa, thì hậu quả thật sự không tưởng tượng nổi.

Đệ Ngũ Khinh Nhu đang ngồi trong phủ, đối diện với hắn, chính là Cao Thăng.

Từ khi các đại gia tộc Trung Tam Thiên tiến vào Trung Châu, Cao Thăng bắt đầu ru rú trong nhà. Cho dù phải bất đắc dĩ ra ngoài,cũng là che mặt, ngay cả những thuộc hạ của hắn, cũng phải che mặt.

Không để bất luận kẻ nào nhận ra.

Cao đại thiếu gia có một cố kỵ trong lòng! Mà điều cố kỵ đó chính là ác mộng của Cao Thăng. Tuy cái ác mộng kia cho đến giờ vẫn chưa xuất hiện, nhưng Cao Thăng không dám có nửa điểm sơ suất.

Nghiệp chướng a! Cao Thăng vô số lần thầm kêu ai oán trong lòng.

Mỗi lần nhớ tới vị Hô Duyên cô nương kia, Cao đại thiếu lại giống như nuốt phải một con ruồi. Cái loại chán ghét, chỉ muốn ói ra.

"Tướng gia, theo ngươi thấy, hành động lần này, có mấy thành nắm chắc bắt được Sở diêm vương?" Cao Thăng nói.

"Hiện tại chỉ có thể nói Sở công tử kia là giả, chứ không thể nói là Sở diêm vương." Đệ Ngũ Khinh Nhu ôn hòa nói: "Trước khi Cảnh vương tọa trở về, bất cứ chuyện gì cũng có thể phát sinh."

"Hành động chu đáo chặt mẽ, thế như lôi đình vạn quân như vậy, chẳng lẽ tướng gia cho rằng vẫn còn điều gì bất ngờ có thẻ xảy ra?" Cao Thăng kinh ngạc hỏi. ở trong lòng hắn, hành động lần này tuyệt đối không sơ hở tý nào.

Sở diêm vương có chạy đằng trời!

"Khi làm một việc gì, cũng phải dốc hết toàn lực, đồng thời tận lực làm đến mức tốt nhất, cũng phải thu nhỏ lại vô hạn cái hỉ lo sắp thành công lại, tận hết khả năng suy nghĩ một chút, những trở ngại có thể gặp phải....!" Đệ Ngũ Khinh Nhu ánh mắt âm trầm: "Như thế, mới có thể lần lượt thu hoạch được kinh hỉ! Cho dù thành công trong dự liệu, cũng có thể tạo cho mình một loại cảm giác kinh hỉ, thành tựu!

Bất cứ một điểm đắc ý hay quá tự tin nào, cũng có thể dẫn tới một lần thảm baị. Hơn nữa, dưới loại tâm tình kia, một khi thảm bại, sẽ tạo ra trùng kích khó có thể chấp nhận được với tâm lý của mình!"

Đệ Ngũ Khinh Nhu nhìn thật sâu Cao Thăng, nói: "Cao Thăng, ngươi phải nhớ kỹ điểm này."

Cao Thăng trầm tư, lẩm bẩm lại mấy câu đó, gật gật đầu.

"Từ xưa tới nay, bao nhiêu anh hùng tướng soái sắp tới thời điểm thành công bị gặp phải đả kích! Ở trong mắt thế nhân, ở thời điểm đó, cho dù có gặp phải đả kích cũng tuyệt đối không thể hủy diệt. Nhưng thế sự xoay vần khó ai mà đoán trước được, vị tướng soái kia ngay khi gặp phải đả kích, chưa gượng dậy nổi, binh bại như núi đổ, khiến cho toàn bộ chiến cuộc thất bại! Ngươi cũng biết là vì cái gì?"

"Kỳ vọng quá lớn? Tâm ma phản phệ?" Cao Thăng hỏi như hiểu như không.

"Đúng, mà cũng không đúng." Đệ Ngũ Khinh Nhu nói: "Là bởi vì bọn họ tự khiến mình thất bại! Tự cho rằng mình có thể vững vàng quyết định một kích thắng bại, hoặc cũng có thể là khi lên kế hoạch, cũng chuẩn bị ăn mừng luôn... Nhưng thời điểm thất bại, mới là trí mạng nhất! Trước đó, muôn vàn thất bại cũng không thể đả kích một người, nhưng tại thời điểm đó lại hoàn toàn thất bại thảm hại!"

"Cho nên, từ xưa tới nay, có rất nhiều cuộc chiến như vậy. Hậu nhân nghiên cứu tới nay, trăm câu hỏi không có một lời giải thích. Bởi vì vô luận từ góc độ nào mà nói, cũng không thể thất bại, nhưng nó lại vẫn thất bại! Đám mưu lược gia nghiên cứu quân sự, gọi là mê án, nhưng chuyện này nói toạc ra chỉ có một điểm: vị thống soái kia trong lòng rối loạn, tâm bị đánh bại. Cho nên khi hắn ra quyết định, đều là sai lầm! Thất bại, là điều không thể tránh được!"

"Ta cũng không muốn thất bại ngay tại lúc này!" Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên nói: "Cho nên ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới thắng lợi!"

"Ta hiểu rồi!" Cao Thăng tâm phục khẩu phục nói.

Sắp tới thời điểm thành công, chính là thởi điểm tất cả mọi người kích động nhất. Nếu như gặp phải đả kích... Nguồn truyện: Truyện FULL

Đệ Ngũ Khinh Nhu nói, đó là một loại tâm lý khó nắm bắt nhất!

"Nếu sau này ngươi muốn tung hoành Trung Tam Thiên, điều này đối với tâm tình ngươi mà nói, rất quan trọng." Đệ Ngũ Khinh Nhu chậm rãi nói.

"Vâng."

Đúng lúc này, hạ nhân tiến vào bẩm báo: "Tướng gia, Lục tổng quản trong cung phụng chỉ đến."

"Thánh chỉ?" Đệ Ngũ Khinh Nhu nhíu mày. Hai chữ này thực xa xôi, từ khi bệ hạ tín nhiệm mình, cho tới ngờ vực vô căn cứ, đến nghi kị, đến phòng bị, đến thống hận...Mình chưa từng nhận được đạo thánh chỉ nào.

Như thế nào, thánh chỉ lại tới đúng lúc nào?

"Để cho hắn vào đi!" Đệ Ngũ Khinh Nhu nói.

Không bao lâu sau, Lục Nhân Giáp đại tổng quản lắc lư thân hình béo múp của mình đi tới, trên mặt đầy vẻ bất mãn.

Đón thánh chỉ, phải ở chính giữa nội đường, dâng hương đặt hương án, già trẻ cả nhà cùng nhau nghênh đón, tam quỳ cửu khấu hô vạn tuế xong mới bắt đầu nhận thánh chỉ.

Hiện giờ, Đệ Ngũ Khinh Nhu không ngờ lại đón thánh chỉ trong thư phong?

Lục đại tổng quản mất hứng rồi.

"Thánh chỉ tới... Đệ Ngũ Khinh Nhu tiếp chỉ!" Lục Nhân Giáp rướn cái cổ họng vịt đực của mình lên, nhìn Đệ Ngũ Khinh Nhu mà hét lớn.

...