Chương 231: Sở diêm vương lại xuất thủ!


...

Nhìn Sở diêm vương đi ra ngoài, Quân Lộc Lộc đứng trên lầu khẽ thở dài, nói: "Liên Phàm Lôi này thật xui xẻo, chọc đúng phải Sở diêm vương trong thời khắc mấu chốt này. Đây không phải là tự sát sao? Vốn Sở diêm vương đã giết gần đủ người rồi, trong khoảng thời gian tân hoàng đăng cơ, yên lặng một thời gian ngắn cũng coi như nể mặt mũi tân hoàng. Hiện giờ đã qua thời gian quan trọng, đang tìm người lập uy mà không thấy, thì hắn lại thò dầu vào dưới đồ đao của Sở diêm vương."

"Không sai, nếu Sở diêm vương muốn đi Trung châu để mê hoặc Đệ Ngũ Khinh Nhu, hắn nhất định gây nên phong ba thật lớn ở Thiết Vân thành, khiến cho Đệ Ngũ Khinh Nhu tưởng rằng hắn vẫn còn ở Thiết Vân. Như vậy thì hành động của hắn ở Đại Triệu mới càng an toàn hơn! Chỉ dựa vào một Liên gia, còn chưa đủ phân lượng, nhất định phải còn có người khác."

Một thanh âm khác khẽ truyền tới.

"Ừm, đúng vậy." Quân Lộc Lộc xoay người, trở về trong phòng nói: "Úy công tử, theo ý ngươi, Sở diêm vương này... thế nào?"

"Cũng coi như là nhân vật số một." Vị Úy công tử thủy chung chưa từng hiện thân, trầm giọng nói: "Bất quá, người này rất nguy hiểm!"

"Rất nguy hiểm?" Quân Lộc Lộc nhíu mày.

"Ở trên người hắn, có một loại khí tức nguy hiểm." Úy công tử thản nhiên nói: "Bất quá, thực lực của hắn hiện giờ còn thấp, chưa đủ uy hiếp tới chúng ta."

"Về chuyện đi Đại Triệu Trung châu?" Quân Lộc Lộc hỏi.

"Vậy chuẩn bị cho hắn ba thân phận đi." Úy công tử hời hợt nói: "Ba nhạc sư trẻ tuổi, hai nam một nữ, trong đó có một người họ Sở. Hai người còn lại giấu diếm danh tính, lúc cần thì dùng, không cần thì thôi."

"Được!"

"Bất quá, Tuyệt Sắc lâu chúng ta cũng không thể để hắn lợi dụng không công! Chờ khi hắn trở về, bắt hắn trả giá một chút!" Úy công tử thấp giọng nói: "Nghe nói chỗ hắn có mấy thanh thần binh, A Lộc ngươi không ngại thì lấy một thanh chơi."

"Thần binh...." Quân Lộc Lộc lộ ra vẻ kinh ngạc, đột nhiên cười duyên nói: "Úy ca ca... ngươi cho rằng, mình chỉ thuận tay giúp người ta một cái, là người ta sẽ đem thần binh quý như mạng ra trả sao?"

"Khụ khụ... ta phải tu luyện." Úy công tử tắt âm luôn.

Trên mặt Quân Lộc Lộc lộ ra một vẻ u oán, lẩm bẩm: "Lần nào cũng thế, vừa mới nói đến hắn đã bỏ chạy rồi...."

Liên Thành Quý đại nhân thân là bộ bộ thượng thư, trong khoảng thời gian này đang bị xoay như chong chóng, vất vả lắm xử lý công sự xong, vặn vặn lưng, vội bước lên kiệu trở về nhà.

Dọc đường đi, hắn luôn cau mày, lòng đầy tâm sự.

Hộ bộ hiện giờ đang hụt một khoản lớn, mặc dù những năm gần đây mình làm như thiên y vô phùng, nhưng tân hoàng vừa mới đăng cơ, mình phải giữ vững tinh thần, vạn nhất bị bắt được thì cả nhà xong đời rồi.

May mắn là cho tới bây giờ, hoàng đế vẫn còn tín nhiệm mình. Ừm, trong khoảng thời gian tới phải chỉnh sửa khoản mục một chút, lại cho người phía dưới một chút lợi ích, tránh vạn vô nhất thất, tốt nhất là lập một chút chiến tích...

Về đến nhà, mông còn chưa kịp ngồi vững, thằng con Liên Phàm Lôi đã vội vàng xông vào, câu đầu tiên khiến hắn suýt nghẹn chết: "Phụ thân, ta muốn mượn mấy tên ám vệ!"

"Ngươi muốn làm gì?" Liên Thành Quý suýt ngã. Ám vệ, có thể tùy tiện huy động sao? Đây chính là lực lượng bảo vệ kim khố quốc gia đó!

"Có một tiểu tử đui mù, ta nhất định phải phế hắn!" Liên Phàm Lôi nghiến răng nghiến lợi.

"Có người chọc ngươi?" Liên Thành Quý tức nổ phổi, những vẫn nhẫn nhịn được, hỏi chi tiết.

Dù sao cũng phải hỏi trước, bất kể là ai đắc tội ai. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Người đó là ai?"

"Hắn ở Tuyệt Sắc lâu! Một tên họ Sở!" Liên Phàm Lôi tức đến trên nhảy dưới nhót, nhanh chóng kể lại mọi chuyện.

Liên Thành Quý tức giận suýt ngất! Hắn biết thằng con mình là đồ bị thịt, nhưng không nghĩ lại bị thịt tới mức này! Tranh giành tình nhân ở thanh lâu thì cũng thôi, nhưng không ngờ lại vì chuyện này mà đòi huy động cả ám vệ!

Lão tử hiện giờ ngày nào cũng cảm thấy bất an, gần như sợ tới mức không thở nổi, e xuất hiện lỗ hổng ở chỗ nào đó, nếu để người ta nắm dược thì mình có thể sẽ trở thành đối tượng lập uy của tân hoàng đế. Cho dù một câu cũng không dám nói thừa, vậy mà thằng con vẫn còn quấy phá bên ngoài. Quấy phá chưa nói, còn bắt mình xuất động ám vệ đi giúp nó tranh giành tình nhân...

"Chát!" Một cái tát vang dội! Liên Thành Quý giận không nhịn nổi, gầm lên: "Hỗn trướng, ai cho người đi Tuyệt Sắc lâu? Ngươi không thể an phận một tí hả? Hả?"

"Phụ thân!" Liên Phàm Lôi ôm cái mặt đỏ rát, ngây dại. nằm mơ cũng không nghĩ tới phụ thân lại đánh mình, hơn nữa còn đánh mạnh như vậy. Loại chuyện này trước kia đâu từng có, phụ thân từ xưa tới giờ vẫn chưa từng phản ứng dữ đội như vậy!

Tiếng vó ngựa ầm ầm truyền tới, một giọng nói cao vút vang lên: "Bổ Thiên các làm việc! Người không phận sự tránh ra!"

Nghe tiếng vó ngựa, không ngờ lại hướng về phía nhà mình?

Sắc mặt Liên Thành Quý trắng bệch, chẳng quản dạy dỗ nhi tử nữa, chân thấp chân cao chạy tới trước đại môn, cả người lập tức choáng váng!

Chỉ thấy trên đường cái trước cửa, mấy chục thớt ngựa cao lớn, cả người đen tuyền, chở mười mấy tên hắc y nhân mặt mày lạnh tanh từ từ tiến tới. mà người dẫn đầu, chính là Thành Tử Ngang Thành đường chủ Bổ Thiên các!

Liên Thành Quý đầu óc trống rỗng.

Đi tới trước cửa phủ, Thành Tử Ngang vung tay lên, chúng sát thủ Bổ Thiên các lập tức tản ra, bao vây toàn phủ, một giọt nước cũng không lọt!

Thành Tử Ngang nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa, đi tới, gật đầu: "Liên đại nhân, thật sự là khéo, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Liên Thành Quý thật sự muốn khóc, khéo cái gì mà khéo? Toàn bộ kinh thành này, người ta không muốn gặp nhất chính là ngươi. Nhìn thấy Thành Tử Ngang ngươi, tuyệt đối sẽ không phải chuyện tốt gì!

"Thành... Thành đại nhân." Thanh âm Liên Thành Quý có chút run rẩy, hành lễ, thử dò hỏi: "Đây là...."

"Phụng mệnh ngự tọa, dẫn cả nhà già trẻ đại nhân, đi uống nước một chút." Thành Tử Ngang ôn hòa nói: "Chỉ là uống nước thôi, mong Liên đại nhân phối hợp."

"Uống nước...." Liên Thành Quý chỉ thấy thiên địa sụp đổ. Khi Thành Tử Ngang bắt hơn mười vị quan viên lúc trước, cũng nói giống hệt thế này.

"Ta phạm tội gì?" Liên Thành Quý ôm chút hi vọng cuối cùng: "Ta muốn gặp hoàng thượng! Ta muốn gặp hoàng thượng! Ta là trọng thần triều đình, Bổ Thiên các các ngươi không có quyền bắt ta!"

"Ngự tọa nói, vốn mục tiêu động thủ của hắn cũng không phải là ngài, chẳng qua có một chuyện khiến ngự tọa phải tò mò...." Thành Tử Ngang thở dài.

"Chuyện gì? Tò mò?" Liên Thành Quý run run.

"Chuyện có thể khiến Sở diêm vương tò mò? Ta... ta mặc dù là hộ bộ thượng thư, nhưng thật sự không cho rằng mình có mặt mũi lớn như vậy...."

"À, cũng không có gì." Thành Tử Ngang thản nhiên nói: "Nghe nói lệnh công tử ở Tuyệt Sắc lâu ném một phát mười lăm vạn lượng bạc trắng, mua một khúc nhạc của mỹ nhân... Liên đại nhân, chuyện này thật sự khiến ngự tọa đại nhân thấy tò mò rồi."

"Không chỉ ngự tọa đại nhân, mà ngay cả tại hạ cũng tò mò. Liên đại nhân thật sự là tài đại khí thô nha. Chậc chậc, mười lăm vạn lượng bạc trắng, chỉ để nghe một khúc... theo ta được biết, lương tháng của đại nhân chỉ là tám mươi hai lượng bạc! Một năm bổng lộc, cũng chỉ được một ngàn lượng." Thành Tử Ngang nói: "Liên đại nhân, lệnh công tử nghe một khúc, không ngờ lại bằng ngài phấn đấu hai trăm năm...."

"Đây là bịa đặt!" Liên Thành Quý cả người lạnh toát, ánh mắt bắt đầu hoảng loạn, chỉ gắng gượng phủ nhận: "Làm gì có chuyện đó!"

"Liên đại nhân, lệnh công tử chưa nói với ngài à?...." Thành Tử Ngang thần bí nháy mắt: "Ở Tuyệt Sắc lâu, lệnh công tử tranh giành tình nhân với một người." Hắn thấp giọng xuống, thần bí nói: "... Hắn họ Sở."

"Hắn họ Sở...." Liên Thành Quý thì thào nhắc lại, đột nhiên nhớ ra nhi tử mình vừa nói muốn huy động ám vệ thu thập một người họ Sở....

Liên Thành Quý ôm chút hi vọng cuối cùng chìm xuống đáy vực, run rẩy nói: "Chẳng lẽ, chính là ngự tọa đại nhân?"

Thành Tử Ngang cười cười, ngươi thực thông mình, vừa cười vừa gật gật đầu tán thưởng.

"Ôi ôi ôi.... ôi ôi ôi....." Liên Thành Quý thật không biết là khóc hay là cười, chỉ thấy miệng phát ra thanh âm kỳ quái. Ngay sau đó, Liên Thành Quý đại nhân hai mắt nhắm lại, cả người ngã vật ra đằng sau, ngất không kịp nói gì...

Trước khi hôn mê, ý niệm duy nhất trong đầu hắn chính là: Thật sự là buồn cười! Người ta trốn còn không kịp, vậy mà thằng con mình lại dám đi tranh giành tình nhân với người ta, làm trò trước mặt Sở diêm vương, ném mười lăm vạn lượng đi nghe một khúc?

Cái này cũng quá buồn cười rồi!

Liên Phàm Lôi đi theo phía sau hắn, đứng ngây ngẩn ra, hoàn toàn không tin được những điều mình vừa nghe thấy... thì ra... thì ra người đó chính là Sở diêm vương!

Chẳng trách người hắn mang tới lại bất mãn khi mình sỉ nhục Sở diêm vương....

Ngay lập tức, Liên công tử vừa gào khóc vừa kêu lên: "Ta ta... ta thật sự không biết hắn là ai...."

"Ngự tọa có lệnh, dẫn hết Liên gia đi! Phong tỏa hộ bộ! Kiểm toán kỹ càng!" Thành Tử Ngang hạ lệnh một tiếng, chấn động cửu thành! Phong tỏa hộ bộ, kiểm toán kỹ càng? Vậy phải có bao nhiêu người xui xẻo đây?

Toàn bộ Thiết Vân thành chấn động! Lần trước là tra gian tế, nhưng lần này lại là điều tra tham ô nhận hối lộ, tài sản lớn không rõ nuồn gốc..

Phải biết rằng, bất kể là triều đại nào, số lượng tham quan so với số lượng gian tế thì phải lớn hơn nhiều! Về phần tài sản lớn không rõ nguồn gốc, tự ngẫm lại đi, đám làm quan kia, từ cổ tới kim, ai mà không dính tí shjt?

Hình bộ đại lao, lại bị Bổ Thiên các trưng dụng! Đoạn thời gian trước khi tân hoàng đăng cơ, thiên hạ đại xá, phạm nhân cửu thành đều được thả, đúng lúc đang thừa chỗ...

Sáng sớm ngày thứ hai, khi Thiết Bổ Thiên thượng triều, đột nhiên cảm thấy không hợp lý.

Văn võ bá quan phía dưới sao lại thiếu nhiều như vậy? Trên triều vốn có hơn trăm người, nhưng nhìn hiện giờ, ngay cả một nửa cũng không tới.

"Sao lại thế này? Chẳng lẽ nghỉ tập thể hả?" Thiết Bổ Thiên có chút giật mình.

"Bệ hạ, cứu mạng!" Cho dù có người hạ lệnh cũng không thể chỉnh tề hơn. Hơn nửa văn võ bá quan còn thượng triều đồng loạt quỳ xuống, không chịu đứng dậy, lệ lão tung hoành.

Số người còn đứng lại trên triều, trừ một số đại lão ra, không ngờ còn không tới ba mươi người... Nhưng những người còn lại này, bất kể là đại quân hay tiểu quan, giờ phút này đêu ưỡn thẳng ngực, trên mặt tràn đầy vẻ kiêu ngạo!

Đào sạch cát tất gặp vàng! Tuy số lượng vàng có hơi ít một chút.

"Sao lại thế này? Những người khác đâu?" Thiết Bổ Thiên cũng phải kinh ngạc rồi.

Chúng đại thần hai mặt nhìn nhau, không dám nói chuyện. Sau một hồi lâu, một vị quan quỳ gối phía trên cùng mới run run lên tiếng: "Những người khác đều bị, bị Sở diêm vương bắt đi rồi. Ngay cả chúng ta, cũng... cũng.... bệ hạ! Ô ô...." Viên quan này đột nhiên gào khóc: "Người của Bổ Thiên các còn đang đứng ngoài kim điện chờ bắt chúng thần...."

Thiết Bổ Thiên trợn mắt há hốc mồm, trong nháy mắt đã hóa đá!

...