...
Sở Dương cùng Cố Độc Hành đi đường, đã trải qua hai trận bão tuyết.
"Tiếp mười ngày nữa là tới Đại Triệu rồi." Sở Dương đưa roi chỉ về phía trước, cười nói.
Cố Độc Hành trầm mặc gật đầu.
Hình dáng hai người đều đã thay đổi cực lớn, so với dung mạo trước kia, hoàn toàn không có nửa điểm tương đồng. Thậm chí ngay cả dáng người, khuôn mặt, khoảng cách giữa ngũ quan cũng đều thay đổi.
Hiện giờ, cho dù Ô Vân Lương có đứng đối diện, chỉ sợ cũng không thẻ nhận ra nổi, người trước mắt chính là Sở Dương.
Về phần Cố Độc Hành, một thân hắc y, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt lợi hại như chim ưng, trừ diện mạo bất đồng ra, sắc mặt vẫn hoàn toàn mà bộ dáng quan tài trước kia. Liếc mắt một cái cũng thấy trên mặt hắn có ba chữ "Chớ tới gần."
Nơi này, đã là biên cảnh hai người. Đứng từ xa nhìn tới, trong quân doanh tinh kỳ san sát, một cỗ khí tức túc sát xông thẳng lên trời! Tựa hồ có mấy trăm vạn anh hồn đang chém giết không ngừng, hi sinh vì quốc gia.
"Cảnh tượng biên quan, quả nhiên bất đồng." Tâm tình Cố Độc Hành có chút dao động.
"Không sai, không đến chiến trường biên quan, ai cũng không thể nghĩ tới, thậm chí đến cả không khí nơi nay cũng tràn đầy mùi vị thảm liệt." Sở Dương thở dài một hơi thật sâu: "Những kẻ hưởng thụ cuộc sính vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực, làm sao biết được, ở nơi này có hàng ngàn hàng vạn xương khô chôn xuống vì bọn hắn? Cuộc sống bình thản, không tranh quyền đoạt thế, nam canh nữ chức, cũng là chuyện mà những anh hùng này khao khát nhất...."
"Những bộ xương khô đã mai táng dưới đất này, cũng có không biết bao nhiêu phụ mẫu trong nhà, đứng ở cửa ngóng chờ, bao nhiêu hồng nhan chờ ở nơi khuê phòng, bao nhiêu tức phụ mỏi mắt chờ mong phu quân trở về. Nhưng bọn họ nào có biết, người trong mộng sớm đã tan thành mây khói?"
Cố Độc Hành trầm mặc một hồi lâu, rốt cuộc cnói: "Lão đại, gần đây hình như ngươi cảm khái nhiều hơn bình thường."
"Đó cũng không phải là cảm khái." Sở Dương đưa mắt nhìn không khí chiến tranh nơi biên quan, nói: "Có lẽ... đây là pháp tắc Cửu Trọng Thiên."
"Cửu Trọng Thiên pháp tắc...." Cố Độc Hành nặng nề nhìn quân doanh lưỡng quốc, thở dài: "Nếu như ta là chúa tể Cửu Trọng Thiên, cũng sẽ không cho phép người của Trung Tam thiên, Thương Tam Thiên tới can thiệp vương triều Hạ Tam Thiên tranh bá. Bởi vì... có bao nhiêu người ở nơi đây, chỉ cần cao thủ lật tay một cái, chẳng phải mấy ngàn vạn anh linh sẽ chết không nhắm mắt ư?"
Sở Dương gật đầu, nói: "So với Trung Tam Thiên và Thương Tam Thiên nháy mắt thương hải, nhấc tay tang điền, Hạ Tam Thiên này, lại càng giống cuộc sống chân thực hơn."
Cố Độc Hành đột nhiên dừng bước, thì thào tự nói: "So với Trung Tam Thiên và Thương Tam Thiên nháy mắt thương hải, nhấc tay tang điền, Hạ Tam Thiên này, lại càng giống cuộc sống chân thực hơn."
Trong lúc nhất thời, đột nhên có chút ngộ ra.
Trong lời Sở Dương nói, đương nhiên không phải thương hải tang điền chân chính. Những bậc đại năng nhấc tay chuyển núi, rời tay che trời, ở trong mắt người Hạ Tam Thiên, chẳng phải chính là nháy mắt thương hải tang điền?
Nhìn hai thế giới đội lập, tâm cảnh Cố Độc Hành đột nhiên đột phá trong nháy mắt! Khi nhìn lại chiến trường bình bình thường thường nay, trong lòng bỗng nhiên lại dâng lên một tia kính ý.
mà tu vi của hắn, không ngờ sau mười ngày lại một lần nữa đột phá!
Kiếm tôn nhị phẩm!
Sở Dương mỉm cười, tiến cảnh như thế, mới chính thức phù hợp với hai chữ thiên tài của Cố Độc Hành. Từ giờ trở đi, mỗi một tiếng nói,cử động, phong cách hành sự của Cố Độc Hành mới càng giống vị cô độc khách chân kinh thiên hạ kiếp trước.
Nhưng kiếp này, hắn sẽ không còn cô độc nữa.
Sau một hồi lâu, Cố Độc Hành đã đột phá xong, mở to mắt, nhìn Sở Dương, khẽ nói: "Lão đại... đa tạ."
"Không có gì."
Sở Dương thản nhiên nói: "Sở dĩ chúng ta đi qua nơi đây, cũng không phải là bắt buộc đi qua chiến trường này, mà là để ngươi cảm ngộ một chút tình cảm của chiến trường. Nếu như ngươi đã cảm ngộ được rồi, hơn nữa cũng đột phá, chúng ta cũng nên đi thôi."
"Vì sao ngươi biết ta sẽ có cảm ngộ?" Cố Độc Hành khó hiểu hỏi.
"Bởi vì ngươi tu kiếm, cũng là vô tình kiếm đạo...." Khóe miệng Sở Dương lộ ra một nụ cười khổ.
"Không sai."
Nhưng vô tình kiếm đạo, lại vĩnh viễn không bao giờ lên được tới đỉnh phong!" Sở Dương khẽ nói: "Đây là một khúc cua. Chỉ sau khi ngươi tới chiến trường này, ở trong lòng người mới có một loại cảm ngộ, dó chính là thủ hộ."
"Kiếm đạo, là để thủ hộ!" Cố Độc Hành nhíu mày, suy tư một hồi lâu.
"Tu luyện xem trọng nhất là cảm ngộ. Kiếm đạo của ngươi, sau khi trải qua ngày hôm nay, đã lột xác thành hữu tình kiếm đạo. Bởi vì ngươi có thủ hộ chi tâm, có Cố Diệu Linh chờ đợi, cũng có huynh đệ chúng ta, những cái này đều là động lực cho kiếm đạo của ngươi."
Sở Dương trong lòng thở dài, nếu như là kiếp trước, làm gì có người dẫn đạo mình như thế.
"Này." Sở Dương ném cho Cố Độc Hành đang trầm tư một quyển sách: "Xem quyển sách này đi, trước khi đạt tới vương phẩm, chắc ngươi không cần tới nó đâu."
Cố Độc Hành tiếp lấy, nhìn qua, không khỏi giật mình: "Vương tôn kiếm ngộ?" Thân hình gầy gò không nhịn được mà khẽ run lên.
Đó cũng không phải là kiếm quyết, mà là cảm ngộ tu hành của một vị kiếm khách. Mỗi bước đi, mỗi một thời khắc đều viết rất rõ ràng rành mạch. Đối với người tu hành kiếm đạo như Cố Độc Hành mà nói, nó tuyệt đối có tác dụng hỗ trợ cực lớn!
Chẳng khác gì trên đường mờ mịt, bỗng có thêm một người dẫn đường. Hay giống như một người mù đang bôn ba trong cuộc sống, đột nhiên nhặt được một cây gậy dò được vậy. Bạn đang đọc truyện tại - https://thegioitruyen.com
Bởi vậy tu luyện theo nó, đoạn đường này sẽ không có bất kỳ ngã rẽ nào hết!
Hơn nữa, Cố Độc Hành cũng không biết... bản vương tôn kiếm ngộ này, cũng không thuộc về bất cứ kẻ nào, mà là một phần cảm ngộ của Cửu Kiếp kiếm linh.
Tu luyện theo bản cảm ngộ này, con đường tu luyện của Cố Độc Hành tuy không bằng Cửu Kiếp kiếm chủ như Sở Dương, nhưng cũng là kiếm đạo đỉnh phong của toàn bộ Cửu Trọng Thiên đại lục này.
Qua tiếp mấy ngày, hai người rốt cuộc cũng tiến vào biên giới Đại Triệu, ven đường cũng bắt đầu xuất hiện thôn trang thành trấn.
Mà những tin đồn, cũng bắt đầu xuất hiện, náo động khắp nơi.
Giữa trưa, Sở Dương cùng Cố Độc Hành tiến vào một tòa tửu lâu, chọn chút thức ăn, giải tỏa mệt mỏi.
Cả tòa tửu lâu đã rất đông khách, hầy hết đều là hào khách giang hồ thân mang đao kiếm. Ai nấy đều đang ba hoa khoác lác. Với cách ăn mặc của hai người, ở trong tòa tửu lâu này, cũng chẳng có điểm nào đáng chú ý, tựa như một giọt nước hòa tan vào đại hải.
Nhưng dần dần, một tin tức xuất hiện khiến hai người chú ý.
"Ngươi biết không? Chí bảo Vấn Thiên kiếm của Cửu Trọng Thiên đã xuất thế rồi!"
"Hả, cái này có gì là mới, ta biết từ lâu rồi."
"Vấn Thiên kiếm a. Theo truyền thuyết, nó là binh khí tùy thân của nhất đại võ thánh Quý Vấn Thiên tám ngàn năm trước... Mà quan trọng nhất là, ở bên trong Vấn Thiên kiếm, có giấu bí tích võ công, cảm ngộ kiếm đạo của Quý Vấn Thiên đó... Haiz...."
"Thần vật bậc này, một khi đoạt được, chẳng phải là võ thánh tương lai sao. Trời đất ơi."
"Hả? Vấn Thiên kiếm? Võ Thánh? Nói nói, nói xem nào. Tiểu nhị, mang cho bàn này một bình rượu ngon, hai cân thịt bò!" Bàn này vừa nói chuyện liền lập tức khiến người của bàn bên cạnh chú ý, mặt mày tươi cười nhấc bàn lên, nhoáng một cái đã ghép hai cái bàn thanh một.
"Ừm, Vấn Thiên kiếm này thật sự là tuyệt thế bảo bối. Nghe nói, mấy ngày hôm trước, có người cầm Vấn Thiên kiếm trong tay, chỉ nhẹ nhàng chém một cái, Bắc Chu đại hào Trương Đại Hổ trực tiếp bị chém thành hai mảnh. Sau đó lại chém một cái, Trương Đại Hổ biến thành bốn đoạn... Thật sự là thần binh lợi khí." Tên gia hỏa kia kể tới phun nước miếng tứ tung, mặt mũi đỏ bưng, kích động vô cùng, tựa hồ tận mắt nhìn thấy vây.
"Đúng đúng, nếu không sao có thể là binh khí của võ thánh chứ?" Người nghe vẻ mặt chờ mong.
"Nếu có thể tận mắt nhìn thấy, cả đời này sống cũng không uổng...."
"Đúng đúng." Trong tửu lâu, có không ít người phụ hoa phụ hoạ theo đuôi, nhưng mỗi người lại ôm một suy nghĩ.
"Không biết chủ nhân Vấn Thiên kiếm giờ ở nơi nào?" Vấn đề này, đúng là điều mọi người muốn biết nhất.
"Không biết. Bất quá, vị chủ nhân Vấn Thiên kiếm này, từ khi để lộ ra Vấn Thiên kiếm, chắc chắn mỗi bước đều là chông gai. Xem dấu vết giết chóc, hẳn là đang đi về phía Trung châu."
"Ồ...." Rất nhiều người ồ lên một tiếng đầy thâm ý...
"Ha ha ha, các ngươi chỉ biết đến Vấn Thiên kiếm xuất thế sao?" Đột nhiên có người cười lớn một tiếng, nói: "Các ngươi cũng biết, tám ngàn năm trước, Vấn Thiên võ thánh Quý Vấn Thiên vì sao lại ngã xuống?"
"Nguyên nhân Thánh giả ngã xuống?" Không ít người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một một hắc bào trung niên nhân một mình một bàn, trên mặt đang lộ ra thần sắc tự đắc.
"Xin nói rõ."
"Ai nha, cái này túi, ngại quá...."
"Tiểu nhị! Mang rượu lên! Rượu tốt nhất, đồ ăn tốt nhất!" Có người hô lớn một tiếng, rất có khí khái tiêu tiền như rác: "Vị đại ca này, tiểu đệ mời ngài một chén được không?"
"Được,được được, ha ha."
"Xin hỏi Vấn Thiên võ thánh...."
"Nói tới Vấn Thiên võ thánh, cũng chỉ là tiểu hài nhi không mẹ. Nói ra thì dài lắm...." Hắc bào trung niên nhân vẻ mặt thổn thức, khẽ nói: "... Truyền thuyết tám ngàn năm về trước, có một vị võ thánh công tam tạo hóa, một thân tu vi vang dội cổ kim, đó chính là Vấn Thiên võ thánh Quý Vấn Thiên! Nhưng thiên hạ phong vân đương thời tụ hội, lúc ấy, không chỉ có riêng Vấn Thiên võ thánh độc lĩnh giang hồ đâu....."
"Còn có một người? Chẳng lẽ còn hơn cả võ thánh?"
"Hừ! Lúc đó, một đao một kiếm nổi danh Cửu Trọng Thiên, tung hoành mấy trăm năm, danh tiếng ngàn vạn năm vẫn không mất! Người còn lại chính là Hoàng Tuyền đao thánh, Hạ Hoàng Tuyền!" Hắc bào trung niên uống một ngụm rượu thật lớn.
"Hoàng Tuyền đao thánh - Hạ Hoàng Tuyền...." Mọi người cùng hít một hơi lạnh. Tuy căn bản không biết vị Hoàng Tuyền đao thánh này là nhân vật nào, nhưng vừa nghe nói tới vị đao thánh này không ngờ lại nổi danh cùng Vấn Thiên võ thánh, cả đám lại nghiêm nghị kính ý.
Tuy trước đó cũng không biết Vấn Thiên võ thánh là người phương nào, nhưng ngươi không biết chính là cô lậu quả văn, có thể nói cái gì?
"Các ngươi biết không?" Hắc bào trung niên nhân gặm thịt bò, uống rượu ngon, hứng khởi quên mình: "Lúc ấy, hai vị tuyệt đỉnh cao thủ, chính là sinh tử cừu gia, thế bất lưỡng cập!"
"Hả? Lại có chuyện này?"
"Đúng! Vấn Thiên võ thánh cùng Hoàng Tuyền đao thánh hai người tranh đấu mấy trăm năm không ngừng, rốt cuộc đến một ngày, hai người ước hẹn sinh tử quyết chiến...." Hắc bào trung niên nhân nói vô cùng trầm bổng.
"Sinh tử quyết chiến...."
"Đúng! Sinh tử quyết chiến." hắc bào trung niên nhân thở dài,nói: "Trận chiến ấy, thật sự là kinh thiên động địa, càn khôn thất sắc, nhật nguyệt vô quang! Trực tiếp từ Thượng Tam Thiên đánh xuống Trung Tam thiên. Toàn bộ mấy chục ngọn núi lớn của Thượng Tam Thiên bị đánh thành đất bằng! Chính là Loạn Hồn bình nguyên hiện giờ của Thượng Tam Thiên!" Hắc bào trung niên nhân nói cực kỳ cuốn hút.
"Lợi hại!" Mọi người nghe xong, ánh mắt lại lộ ra vẻ kính nể, sùng bái.
...