...
Thiết Bổ Thiên bãi triều trở về, chợt nhìn thấy cảnh tượng phụ từ tử hiếu...
Chỉ thấy Sở Dương ôm nhi tử, đi tới đi lui trong ngự hoa viên, hai người tựa hồ không ngừng nói chuyện với nhau...
"Làm khó hắn... một đại nam nhân như vậy, không ngờ lại có thể nói chuyện vui vẻ với một tiểu hài tử như vậy...." Trong lòng Thiết Bổ Thiên chợt dâng lên một cảm giác ấm áp, cất bước đi tới.
Đột nhiên cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Bởi vì thanh âm Sở Dương từ xa truyền tới, gần như không thể nghe thấy, ngữ khí không ngờ giống như truy vấn: "... Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?..."
Nhìn thấy Thiết Bổ Thiên trở về, phụ tử hai người không hẹn mà cùng ngậm miệng.
"Cái gì sau đó thì sao?" Thiết Bổ Thiên nghi hoặc hỏi.
"Sau đó sao... ha ha...." Sở Dương cười khan một tiếng, vuốt vuốt mũi: "Ta kể cho tiểu tử này nghe một câu truyện, nhưng cố ý không nói kết cục, để cho tiểu tử này tự mình đoán, kết quả là quá ngu ngốc, đoán mãi không ra...."
Thiết Bổ Thiên dở khóc dở cười: "Ngươi... ngươi lại đánh đố một tiểu hài tử như vậy?" Thật sự có chút không biết nói gì.
Sở Dương ho khan mấy tiếng, nói: "Bắt đầu rèn luyện tử nhỏ thôi.. tục ngữ nói, giáo dục phải từ hài tử giáo dục lên...."
Tiểu tử kia nằm trong lòng Sở Dương, có chút chán nản ngoảnh mặt đi.
Thiết Bổ Thiên lườm hắn một cái, tiếp lấy hài tử từ trong lòng hắn, lập tức giận dữ: "Không ngờ ngươi cho nó uống nước? Xem môi khố hết cả rồi này!"
Sở Dương đầu đầy mồ hôi, mải nghe truyện, không ngờ quên luôn cả chuyện này.
Bất quá, cái truyện Tây Du Ký này thật dễ nghe nha...
Buổi tối, tiểu tử kia cực lực yêu cầu, muốn ngủ cùng một phòng với Sở Dương. Thành ra Thiết Bổ Thiên lại phòng đơn bóng chiếc.
Bất quá, Thiết Bổ Thiên vẫn rất cao hứng. Cái này chứng tỏ tình cảm giữa hai người phụ tử rất tốt, bất quá mới một buổi trưa, không ngờ đã phát triển tới mức khó bỏ khó phân thế này.
Đương nhiên, cao hứng nhất chính là, Sở Dương không ngờ lại được nhi tử thừa nhận nhanh như vậy.
Liệc tục ba ngày sóng yêm gió lặng.
Trong ba ngày này, Sở Dương có đôi khi chơi với hài tử, có đôi khi tới kim điện buông rèm nghe chính, cảm giác trong lòng càng lúc càng rõ ràng hơn.
Trong mấy ngày này, hắn phát hiện ưu điểm của Thiết Bổ Thiên thật sự nhiều lắm.
Trước kia ở cùng một chỗ, ửu điểm của Thiết Bổ Thiên cũng có vố số, nhưng lúc đó, dù sao cũng là dùng ánh mắt và tâm tư nam nhân để đánh giá. Nhưng hiện tại thay đổi một góc độ khác, Sở Dương mới phát hiện, Thiết Bổ Thiên chỉ là một nữ tử, có thể làm tới bước này, có bao nhiêu gian nan!
Thiết Bổ Thiên rất thông minh, bất cứ chuyện gì nàng cũng có thể tìm được biện pháp giải quyết, có thể giải quyết trong ngày, tuyệt đối sẽ không kéo dài tới ngày thứ hai. Cho dù khó khăn cũng cố gắng vượt qua.
Có đôi khi quần thần tranh luận bất phân thắng bại, Thiết Bổ Thiên sẽ trực tiếp độc đoán quyết định, mà chuyện phức tạp một chút, cũng giao trách nhiệm điều tra, trễ nhất một ngày là có thể xử lý hoàn tất.
Thưởng phạt rõ ràng, ân uy cùng làm.
Xảo diệu chiếu cố tới mỗi người, khiến cho mấy đoàn thể nhỏ trong triều vừa không thể hình thành, vừa không thể tách ra, chỉ có thể tồn tại phụ thuộc vào nhau.
Ở trước mặt nhi tử, nàng lại càng làm rõ ràng.
Sở Dương ở đây, nàng chính là từ mẫu, Sở Dương không có ở đây, nàng chính là nghiêm phụ từ mẫu kết hợp.
Ở trước mặt Sở Dương, nàng chính là một nữ tử yêu Sở Dương sâu đậm, nhưng ta sẽ không bởi vì yêu người mà đánh mất khả năng độc lập của ta. Ta đối với ngươi nhu tình như nước, nhưng không có nghĩa là nếu rời khỏi ngươi, ta sẽ không thể sinh tồn.
Ta khoan dung ngươi, ta không ép buộc ngươi, hết thảy đều do ngươi lựa chọn.
Bất kể kết quả ra sao, ta đều vô oán vô hối.
Nhưng ở trước mặt triều thần, nàng lại là một vị quân vương hùng bá thiên hạ, uy lăng vũ nội. Uy tín không thể nghi ngờ.
Nàng có lan tâm huệ chất, cũng có thiết đảm hào tình. Nàng có thể điều khiển thiên hạ, cũng có thể khống chế tình cảm của mình. Càng dám trực tiếp đối diện với nội tâm của mình.
Đáng yêu, trí tuệ, độc lập, hào phóng, thông minh, rộng rãi, chính trực, chứ chưa nói tới diện mạo xinh đẹp, dáng người yểu điệu, khí chất cao quý, biết tiến biết thối, phong họa tuyệt đại, quốc sắc thiên hương!
Nữ tử như vậy, chính là thê tử lý tưởng nhất trong giấc mộng bất cứ một vị nam tử nào!
Độc nhất vô nhị.
Qua mấy ngày tiếp xúc, Sở Dương đã phát hiện mình thật sự thích nữ tử đáng yêu này rồi.
Áp lực của nàng, nỗi thống khổ của nàng, hành phúc của nàng, thỏa mãn của nàng, tiếc nuối của nàng, thành tựu của nàng...
Đều khiến trong lòng Sở Dương rung động từng đợt từng đợt không ngừng...
Mấy ngày nay, tâm tình Sở Dương thay đổi, tình cảm chuyển biến, với tâm tư nhạy bén của Thiết Bổ Thiên đương nhiên có thể cảm nhận được. Cho nên tâm tình hoàng đế bê hạ mấy ngày nay vẫn rất tốt, rất vui vẻ.
Thậm chí khi đang ngồi uy nghiêm trên đại điện, tâm tình vui sướng của hoàng đế bệ hạ cũng không thể che giấu hết: Đó là một loại tư vị hạnh phúc...
Khi tình yêu mong mỏi từ lâu đang chậm rãi tới gần, bất kể là ai, cũng không thể thản nhiên như không có việc gì.
Trong mấy ngày nay, Người của Lan gia ẩn giấu thủy chung vẫn không hề xuất hiện, cũng không triển khai hành động gì.
Nhưng Sở Dương biết, bọn họ đang từ một nơi bí mật gần đó, lợi dụng các con đường, theo dõi mình.
Dù sao những người này không nhất định đã từng gặp mình, cũng không biết mình là Sở Dương. Mình đột nhiên xuất hiện trong hoàng cung, chỉ có thể nói là một bất ngờ, là đối tượng hoài nghi lớn nhất. nhưng trước khi biết rõ ràng, bọn họ không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Nếu kế hoạch bố trí hơn một năm qua chỉ bởi vì chuyện này mà đảo thảo kinh xà, khiến cho Thiết Bổ Thiên phản cảm mãnh liệt, thì sau này cho dù Cửu Kiếp kiếm chủ có thật sự tới đây, bọn họ cũng mất sạch hi vọng rồi.
Lời bên gối chính là lời nói lợi hại dưới gầm trời này.
Nhất là loại lời bên gối cấp bậc như Thiết Bổ Thiên, lại càng có thể uy lăng thiên hạ...
Cho nên bọn họ đang chờ đợi cơ hội.
Sở Dương cũng dang chờ cơ hội.
Mấy đêm ôm nhi tử ngủ, hai người phụ tử đều cảm thấy khổ không thể tả.
Người nhỏ kia thì cảm thấy da thịt trên người phụ thân cứng ngắc, căn bản không có cảm giác ấm áp gì. ngủ trong lòng phụ thân không bằng ngủ một mình, còn thoải mái hơn nhiều.
Người lớn thì cảm thấy tiểu gia hỏa này quá yếu ớt, ôm ngủ ăn bản không dám xoay người, chỉ sợ xoay người một cái là có thẻ đè lên hắn. Tiểu ử này yếu ớt như vậy, tuyệt đối không chịu nổi trọng lượng hơn trăm cân của mình...
Nhất là trong dân giàn cũng có truyền lưu mấy câu chuyện, nói có một số hài tử mới sinh ra không bao lâu, đến buổi tối đi ngủ bị cha mẹ không cẩn thận xoay người đè chết, hay là bú sữa mẹ đang ngủ rồi bị sặc chết... vân vân...
Sở Dương càng thêm không dám động.
Cứ giữ nguyên tử thế một đêm như vậy, thật sự là xương cốt cả người như muốn nứt ra, so với đại chiến một trận còn mệt hơn!
Đêm hôm nay, Thiết Bổ Thiên khoác áo ngủ, đang dựa vào ánh đèn xem tấu chương, thần tinh trên mặt đột nhiên trầm tư, nhíu mày tự hỏi, sau đó mở bừng mắt, cấp tốc phê duyệt, để sang bên cạnh, lấy tấu chương tiếp theo.
Sở Dương trông coi nhi tử, Thiết Bổ Thiên không có gì lo lắng. Vừa vặn có thời gian xử lý công vụ.
Hiện tại đêm đã khuya, mắt thấy cũng sắp xử lý xong hết rồi, khóe miệng Thiết Bổ Thiên lộ ra một nụ cười. Cho dù đã là đêm khuya, Thiết Bổ Thiên hiện tại cũng không gỡ khối ngọc bội xuống. Thoạt nhìn vẫn là một vị thiếu niên đế vương anh tuấn tiêu sái, đang chăm chỉ xử lý công vụ.
Đúng vào lúc này, đột nhiên nghe thấy một tiếng đạp cửa.
"Chuyện gì?" Thiết Bổ Thiên uy nghiêm hỏi.
"Khởi bẩm bệ hạ, vi thần Sở Dương cầu kiến." Bên ngoài truyền tới một thanh âm âm dương quái khí.
Thiết Bổ Thiên sửng sốt, Sở Dương? Như thế nào lại tới vào lúc này? Không phải hắn trông coi nhi tử sao? Chẳng lẽ...
Nghĩ tới đây, vội vàng bước tới, mở cửa ra, chỉ thấy Sở Dương đang một mình một người đứng ngoài cửa, không khỏi ngẩn ra: "Làm sao vậy?'
"Tiểu gia hỏa kia đuổi ta ra ngoài...." Sở Dương vuốt vuốt mũi cười khổ: "Ta không có chỗ ngủ...."
Thiết Bổ Thiên lập tức ngạc nhiên.
Trước kia, tiểu tử kia đã làm ầm ĩ, muốn một mình một phòng. Thiết Bổ Thiên vẫn không đáp ứng, hài tử nhỏ như vậy, làm sao có thể ở một mình một phòng? Không yên tâm được.
Nhưng lần này Sở ngự tọa trực tiếp bị đuổi ra, vẫn có chút nằm ngoài dự liệu của nàng.
"Ta đi qua đó xem sao." Thiết Bổ Thiên đi ra ngoài.
Chẳng bao lâu sau, Thiết Bổ Thiên bất đắc dĩ lắc đầu quay trở lại: "Quả nhiên là thế. Hắn nói bên cạnh có người ngủ không thoải mái...."
"Vậy thử xem sao?" Sở Dương đề nghị: " Để hắn thử ngủ một mình xem?"
Thiết Bổ Thiên nhíu mày cả nửa ngày, rốt cuộc nói: "Cũng được. Bất quá, nửa đêm phải tới xem mấy lần." Nói xong ngồi xuống.
"Bệ hạ bận gì vậy?" Sở Dương mặt dày sấn tới hỏi.
Khuôn mặt Thiết Bổ Thiên đột nhiên đỏ lên, lúc này mới phát hiện trong phòng mình còn có một đại phiền toái như vậy.
Đêm khuya. Text được lấy tại https://thegioitruyen.com
Ánh đèn lay lắt.
Cô nam quả nữ.
Trong một căn phòng.
Cái này... có chút không ổn nha.
"Ngươi cứ đi phòng thị vệ ngủ tạm một đêm đi." Thiết Bổ Thiên cố gắng áp chế bối rối, dùng một loại thanh âm bình tĩnh: "Nếu không ngươi đi ngự thư phong ở tạm một đêm."
Sở Dương cười hắc hắc: "Không cần, bệ hạ một mình một người, ta cũng lo lắng. Tối nay ta ở chỗ này hầu hạ, hầu hạ bệ hạ thật tốt."
Nói tới bốn chữ "Hầu hạ, hậu hạ." Thanh âm Sở Dương lại cực kỳ uyển chuyển du dương, ngân vang mấy lần.
"Không được!" Thiết Bổ Thiên đỏ bừng cả mặt, kiên quyết cự tuyệt.
Nhưng Sở Dương đã đi tới gần, khẽ vươn tay, nắm lấy tay nàng, nói: "Chính bệ hạ từng nói qua, chỉ cần vị thần muốn, thì vi thần muốn làm gì thì làm...."
"Ta không nói gì hết!" Thiết Bổ Thiên trừng mắt.
"Nhưng ta nói qua rồi...." Sở Dương đã ôm vị hoàng đế bệ hạ này vào trong lòng. Thiết Bổ Thiên cả người đột nhên khẽ run rẩy, thì ra bàn tay Sở Dương đã đặt lên cổ nàng, nhẹ nhàng tháo khối Thiên Cơ Nan Biện Huyển Ảnh ngọc xuống, lập tức, vị thiếu niên đế vương anh tư ngút trời đã biến thành một tuyệt đại giai nhân quốc sắc thiên hương....
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt nàng, không chớp, thật lâu sao mới thì thào: "Thật đẹp...."
Thiết Bổ Thiên cắn môi, sẵng giọng: "Ngươi ngươi ngươi... Ngươi ko được làm càn... ngươi còn không đi ra ngoài..."
Sở Dương đã ghé miệng vào bên cánh tai nàng, tác quái thổi một hơi, nhẹ giọng nói: "Tiểu Điềm Điềm... ta phát hiện, ta thích ngươi."
Thân thể mềm mại của Thiết Bổ Thiên khẽ run lên, trong chút chốc ngay cả cánh tai cũng đỏ hồng lên như mã não.
"Có thể hơi nhanh... nhưng ta tin tưởng, ngươi có thể cảm nhận được." Sở Dương ghé vào cánh tai tinh xảo của nàng, nhẹ nhàng thở ra, khí tức ấm áp lập tức khiến cả người Thiết Bổ Thiên đều trở nên tê dại, chỉ nghe Sở Dương nói: "Bởi vì... chúng ta có nền tảng rất sâu..."
"Nền tảng... gì?" Thiết Bổ Thiên cúi gằm mặt, cả người vô lực hỏi.
"Nền tảng...ở nơi này." Sở Dương cúi đầu: "Ngươi ngẩng đầu lên nhìn."
"Ở đâu?" Thiết Bổ Thiên mơ hồ, không tự chủ được ngẩng đầu lên nhìn lại, nhưng nàng vừa ngẩng đầu lên, lại lập tức phát hiện trước mắt tối sầm, một khuôn mặt tuấn tú cúi xuống, một đôi môi bá đạo, khóa chăt lấy miệng mình...
...