...
Đệ Ngũ Khinh Nhu, ta khắc tượng có giống ngươi không?"
Mấy chữ này, một vấn đề khiến cho tất cả mọi người cùng có cảm giác kỳ quái.
Mặc dù đang hỏi, nhưng lại mang theo một ý vị khẳng định tự tinh. Tựa hồ vị tuyệt đại quân sự được xưng là 'thần bàn quỷ tính' kia đang đứng trước mặt đám người mình, mỉm cười nhìn mọi người khẳng định, giống như đã định liệu được tất cả: Đây, chính là Đệ Ngũ Khinh Nhu!
Đệ Ngũ Khinh Nhu nhìn mấy chữ này, lại khẽ lắc đầu, thoáng nở nụ cười.
"Giống ta không... Mạc Thiên Cơ, ngươi đang hạ chiến thư cho ta sao?" Ánh mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu thâm thúy, lẩm bẩm nói: "Nhưng ngươi lại không biết, những lời này đã bại lộ nhược điểm của ngươi?"
Tiếp đó, Đệ Ngũ Khinh Nhu nhàn nhạt phân phó: "Kiểm kê thương vong, an bài thích đáng. Toàn quân tiến lên, nhổ doanh địa nhiên tại, tiến một ngàn dặm, chuyển tới trước ngọn núi này!"
Bị người tính kế, chịu thiệt thòi lớn, nhưng Đệ Ngũ Khinh Nhu không những không lùi mà còn tiền tới.
Đệ Ngũ Khinh Nhu mỉm cười nhìn mọi người bận rộn, nhưng trong lòng tự có suy nghĩ: "Ý tứ của ngươi đơn giản chỉ là cảnh cáo, bảo ta đấu với ngươi phải có chừng mực? Nhưng nếu ta thật sự chỗ nào cũng phải giữ mực với ngươi, vậy chờ đến khi đôi cánh ngươi cứng cáp rồi, ta cũng chỉ là tổng chỉ huy mà thôi. Đệ Ngũ Khinh Nhu còn xa mới có thể thành hình. Như vậy thì có tác dụng gì?"
"Lại nói, chỗ nào cũng giữ mực, giấc mộng về cuộc chiến trí giả đỉnh phong của ta, chẳng phải là không thể hoàn thành? Cho nên dụng tâm của ngươi, ta biết, nhưng ta nhất định phải đánh bại ngươi!"
"Tổng chỉ huy, đã thống kê xong tình huống thương vong." Thanh âm Dạ Tiêu Diêu có chút trầm trọng.
"Thế nào?"
"Tổn thất rất lớn. Số người tử vong đạt tới hai trăm, mười lăm người trọng thương, thương nhẹ tám mươi bốn, gần như chẳng khác nào liên quan tam đại gia tộc bị đánh tàn rồi."
"May chí tôn cao giai không có tổn thất. Nhưng lực lượng tầng dưới chót, gần như toàn quân bị diệt."
"Đối phương thương vong thế nào?" Đệ Ngũ Khinh Nhu thanh sắc bất động hỏi.
"Chỉ sợ... Không quá năm mươi người." Dạ Tiêu Diêu thở dài: "Quá bất ngờ, bất ngờ tới mức không kịp hoàn hồn chuẩn bị. Trần gia và Lăng gia cơ bản cũng chưa kịp phòng bị đã bị diệt mất một nửa....."
Đệ Ngũ Khinh Nhu im lặng, nói: "Đây là sai lầm của ta. Lần này, địch nhân đều suy đoán chính xác tất cả phản ứng của ta, bại như vậy, đáng lắm."
Tiêu Tránh Ngôn nói: "Cái này làm sao có thể trách tổng chỉ huy, chủ yếu là tiểu tử kia quá giảo hoạt."
Đệ Ngũ Khinh Nhu nghiêm nhị nói: "Một tướng vô năng, chết uổng ngàn quân. Thân là người chủ trì, trách nhiệm chỉ có thể gánh vác. Nếu như hèn nhát trốn tránh, Đệ Ngũ Khinh Nhu ta đây cũng không còn tư cách thống lĩnh đại quân nữa rồi."
Người của Lệ gia toàn lực bỏ chạy, không dừng một bước, cũng không biết đã đi được bao xa, chỉ dựa theo Mạc Thiên Cơ phân phó từ trước, liên tục biến trận, xé chẵn ra lẻ, tiếp đó lại hợp lại thành nhóm, cứ thế sau ba lượt, rốt cuộc nhìn thấy phía trước trong gió tuyết, Mạc Thiên Cơ đang mỉm cười đứng nhìn.
Hiện tại, mọi người nhìn thấy Mạc Thiên Cơ, chẳng khác nào nhìn thấy thần tiên.
"Thế naò?"
"Quá đã tay!"
Mọi người cùng nhau cười.
"Ừm, bây giờ ta sẽ nói bước tiếp theo chúng ta nên làm cái gì... Hả?" Mạc Thiên Cơ cười ha ha, đang định nói tới chuyện an bài, đột nhiên đảo mắt nhìn quanh, sắc mặt lạnh lẽo như băng, quát: "Lệ Hùng Đồ đâu?"
Sắc mặt mọi người đều thay đổi. Lệ Vô Ba đảo mắt nhìn quanh, tựa hồ lúc này mới phát hiện Lệ Hùng Đồ không ở đây, không khỏi đại kinh thất sắc, sắc mặt trắng bệch, bộ dáng kinh hoảng quát hỏi: "Hùng Đồ đâu? Ai nhìn thấy hắn? Mau nói!"
Lệ Tuyệt mặt vàng như đất, bộ dáng giống như đang hấp hối, loạng choạng đứng lên, đôi mắt cũng đỏ lừ: "Hùng Đồ... Hùng Đồ hắn cùng một tổ với ta, bất quá lúc đó ta bị thương, mắt thấy sắp bị loạn đao phân thây, là Hùng Đồ cứu ta... Hảo đệ đệ của ta, Hùng Đồ... là vì ta mới rớt lại đằng sau...."
Lệ Tuyệt ngửa mặt lên trời khóc lớn, bi phẫn tới cực điểm, khóc ròng nói: "Huynh đệ của ta ở đâu? Hùng Đồ... Hùng Đồ... Chẳng lẽ huynh đệ Hùng Đồ của ta chưa trở về sao? Trời xanh ơi...."
Lệ Tuyệt ngửa mặt lên trời bi khiếu.
Ngạo Tà Vân và Nhuế Bất Thông chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà vô số tầng, trong phút chốc không ngờ còn đổ cả mồ hôi lạnh.
Con mẹ nó, vị Lệ đại công tử này mà không đi diễn tuồng thì đúng là lãng phí tài năng nha...
Thanh âm thê lệ, tình cảm chân thực, khóc lóc thảm thiết như thế mà nói có là có.
"Lệ Hùng Đồ vì cứu ngươi mà rớt lại đằng sau?" Khóe miệng Mạc Thiên Cơ lộ ra một nụ cười kỳ quái.
Lệ Tuyệt đấm ngực dậm chân: "Đúng vậy... huynh đệ của ta.. ô ô... Nếu như Hùng Đồ hắn có mệnh hệ gì, ta cũng không muốn sống nữa...."
Ừm, Lệ Hùng Đồ bởi vì cứu ta, mới rớt lại đằng sau.
Phía sau có nhiều chí tôn cao giai như vậy đuổi giết, hẳn là chết rồi, mà tốt nhất là chết luôn đi!
Nếu như hắn chết rồi, hắn sẽ là anh hùng, mà ta là ca ca anh hùng, huynh đệ tình thâm. nếu cửu kiếp cần người thay thế, vậy ta chính là ứng cử viên xếp hàng đầu rồi.
Việc này không thể nghi ngờ.
Sắc mặt Mạc Thiên Cơ quả nhiên đại biến, liên tục dậm chân: "Hùng Đồ thế nào... Haiz! Cái này làm thế nào mới phải... Lập tức phải ngươi quay lại tiếp ứng!"
"Ta đi!" Lệ Tuyệt nhảy dựng lên, nếu còn chưa chết, ta bồi thêm một đao cho chết hẳn.
"Không cần." Một thanh âm nói: "Ta đã trở về."
Thanh âm tuy suy yếu, nhưng vẫn không thay đổi, vô cùng hùng tráng: Đúng là thanh âm Lệ Hùng Đồ.
"Lệ Hùng Đồ!" Ngạo Tà Vân và Nhuế Bất Thông kinh hỉ kêu lên.
Lệ Tuyệt lập tức ngơ ngẩn, chậm rãi quay đầu lại: "Hùng Đồ..."
Thân ảnh Lệ Hùng Đồ dần dần hiện ra trong gió tuyết, toàn thân là máu, khắp đầu là u. Trừ bị thương, còn lại đều là bị đá đập.
"Huynh đệ...." Lệ Tuyệt rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, kêu to một tiếng, giang rộng hai tay, kinh hỉ như phát điên, nhào tới: "Ngươi đã trở lại ô ô ô...."
Lệ Hùng Đồ lui ra phía sau một bước, không ôm lấy hắn, ánh mắt có chút kỳ quái nhìn Lệ Tuyệt, chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác phức tạp khó hiểu.
Giờ khắc này, vừa muốn khóc, lại vừa muốn cười, còn có một cảm giác giống như đang ở trong rạp hát. Trên đài đang biểu diễn, khóc lóc thê lương, còn mình thì đang đứng dưới xem trò vui.
Xem trò vui... Ha ha ha.. Lệ Hùng Đồ đột nhiên có một nỗi xúc động muốn bật cười châm chọc.
"Huynh đệ, là ta đây, là ta đây." Thấy Lệ Hùng Đồ không nói gì, hơn nữa sắc mặt cũng kỳ quái, Lệ Tuyệt chỉ sợ đối phương phát hiện ra tâm tư của mình, vội vàng nói.
Lệ Hùng Đồ gật gật đầu, trên mặt thoáng đỏ bừng, đang định lên tiếng thì đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lảo đảo vài cái rồi mất đi ý thức, chậm rãi ngã xuống.
Trọng thương trong khổ chiến, hơn nữa tâm linh còn bị thương khó nói lên lời, khiến cho Lệ Hùng Đồ rốt cuộc cũng không duy trì nổi nữa.
Mà phương hướng ngã xuống, đúng là phương hướng Ngạo Tà Vân.
Hắn là hôn mê rồi mới ngã xuống, tựa như trong tiềm thức của hắn, cho dù Ngạo Tà Vân từng là địch, nhưng giờ phút này cũng đáng tin cậy hơn Lệ Tuyệt - kẻ tự xưng là đại ca mình nhiều lắm.
Lệ Tuyệt đang định tiến đến thì Ngạo Tà Vân đã vội vàng đỡ lấy Lệ Hùng Đồ, nhanh chóng vạn công kiểm tra thân thể hắn. Sau đó mới yên tâm thở phào một hơi, nói với Lệ Tuyệt: "Yên tâm, hắn không việc gì, không chết được." Sau đó cười cười: "Ta vận công cho hắn là được rồi. Ha ha, Lệ đại thiếu, cảm tạ ta đi."
Lệ Tuyệt liên tục gạt đầu, thầm nghĩ: Hắn không chết mới khiến ta lo lắng... Ta cảm tạ ngươi cái gì? Nhưng miệng thì liên tục cảm kích, nói: "Ngạo huynh, thật sự là cảm tạ ngươi...."
Ngạo Tà Vân cười ha ha, vỗ vỗ vai hắn, nói: "Cảm tạ suông thì nói làm gì, phải thực tế một chút."
"Đúng, đúng." Lệ Tuyệt liên tục gật đầu, trong lòng cảm thấy muốn chửi con mẹ nó, ngươi cứu người ta muốn giết, bây giờ ta lại còn phải cảm tạ ngươi... hơn nữa ngươi còn đòi thực tế... fuk!
Đây là thế đạo gì!
Lúc này Mạc Thiên Cơ nhíu mày, tựa hồ nghe thấy gì đó, có chút ngạc nhiên, nói: "Chiếu cố người bị thương, lập tức lui về phía sau, dựa theo kế hoạch lúc trước, lập tức hành động."
"Rõ!"
Người của Lệ gia theo Mạc Thiên Cơ cuồn cuộn rời đi.
Sở Dương hiện thân, mỉm cười.
Vừa rồi, đương nhiên là hắn truyền âm cho Mạc Thiên Cơ, mà Mạc Thiên Cơ đứng chờ ở đây, cũng là vì truyền âm của Sở Dương, nhận tin tức mới nhất của liên quân.
Lần này xuất động thanh thế lớn như vậy, Mạc Thiên Cơ đương nhiên hi vọng có thể làm vố lớn một chút. Nhưng trừ lúc bắt đầu, Đệ Ngũ Khinh Nhu đã chậm nửa nhịp ra, tất cả ứng đối của hắn, trên cơ bản là không chút sơ hở.
Cho nên Mạc Thiên Cơ chỉ có thể tạm thời rút lui. Text được lấy tại Truyện FULL
Giờ phút này, bất kể là động tác gì cũng có thể để đối phương túm được điểm yếu. Nếu như thực lực song phương không chênh lệch quá lớn, Mạc Thiên Cơ đương nhiên dám động, nhưng hiện tại hơn kém quá xa, hơn nữa viện binh đối phương liên tục không ngừng, mà bên mình thì chết là hết, thuộc lại vô căn chi thủy...
Cái này không thể liều được.
Cho nên hắn vừa được Sở Dương truyền âm xong, lập tức lựa chọn rút lui.
Trong khi đó ở bên kia, Đệ Ngũ Khinh Nhu sớm phái ra hai lộ binh mã, đại đội sau khi vượt qua khe núi liền hạ trại trước núi năm mươi dặm.
Trong doanh trướng tổng chỉ huy giản dị.
Đệ Ngũ Khinh Nhu vẫn đang nhìn cái đầu người và cây trụ bằng băng, suy tư thật lâu.
Đám người Dạ Tiêu Diêu có chút kỳ quá.
"Tổng chỉ huy, vì sao ngài cứ nhìn bức điêu khắc này?" Dạ Tiêu Diêu không hiểu gì cả.
Đệ Ngũ Khinh Nhu lắc đầu: "Đây không phải là một bức điêu khắc bình thường. Có rất nhiều thứ của Mạc Thiên Cơ. Ưu điểm của Mạc Thiên Cơ, nhược điểm của Mạc Thiên Cơ, tính cách của Mạc Thiên Cơ, đều ở trong này. Có một số là Mạc Thiên Cơ muốn nói cho ta, cũng có một số là bức điêu khắc này nói cho ta biết.... Nếu như đoán không ra, đó chính là kết cục nhà phá thân vong."
Thần sắc mọi người lập tức nghiêm nghị, một bức điêu khắc nho nhỏ, chỉ là một trò đùa tùy tiện của Mạc Thiên Cơ, không ngờ bên trong còn ẩn chứa vô số học vấn? Không ngờ có thể liên quan tới sinh tử tồn vong?
"Ta hỏi các ngươi ba vấn đề."
Đệ Ngũ Khinh Nhu nhẹ giọng nói: "Vấn đề thứ nhất, vì sao Mạc Thiên Cơ lại phải cho ta bức điêu khắc này?"
"Vấn đề thứ hai, khi ta nhìn thấy bức điêu khắc này, ta sẽ nghĩ cái gì? Sẽ làm cái gì? Mạc Thiên Cơ sẽ hi vọng ta nghĩ thế nào? Làm thế nào?"
"Mục đích của Mạc Thiên Cơ, cùng suy nghĩ của ta, có là một không? Nếu như có khác, vậy khác ở chỗ nào? Nếu như ta hành động, đúng là điều Mạc Thiên Cơ hi vọng ta làm nhất... vậy tính mạng chư vị ở đây, còn có Đệ Ngũ Khinh Nhu ta, đều phụ thuộc vào một ý niệm của Mạc Thiên Cơ rồi."
...