...
Một vầng tử quang chớp động, xung quanh một trăm lỗ hổng kia lại xuất hiện hai mươi bốn chữ, cứng cáp hữu lực: Nhận Tử Tiêu tháp của ta, hoàn thành nguyện của ta năm đó! Lúc nào cũng phải ghi nhớ, vực ngoại diệt thiên ma.
Sở Dương ngẩn ra: Tử Tiêu tháp? Là cái gì?
Đột nhiên, trong lòng chấn động kịch liệt, nghĩ tới một khả năng: “Tử Tiêu tháp này... không phải chính là Bảo Tháp sơn sơn chứ?"
Trong lúc nhất thời, đột nhiên miệng đắng lưỡi khô.
Nhìn hai mươi bốn chữ chớp tắt không ngừng, tựa như đang thúc giục.
Sở Dương im lặng, thành tâm thành ý nói: "Ta Sở Dương, phát thệ với ngàn vạn anh linh tiền bối, nhất định phải diệt sạch vực ngoại thiên ma!"
Vung tay lên, thánh tinh và thần tinh liền khẩn cấp lao ra khỏi Cửu Kiếp không gian, xuất hiện phía trên chiếc đĩa tròn. Tiếp đó tử quang đại thịnh!
Ngay sau đó, xoạt một tiếng, thần tinh và thánh tinh cùng nhau nhào tới, giống như đứa con xa nhà mấy vạn năm, hoan hô nhảy nhót nhào vào lòng mẫu thân... Tự khảm vào các lỗ hổng.
Đâu vào đấy, hoàn toàn kín kẽ.
Chỉ trong phút chốc, một trăm lỗ hổng trên mặt đãi đã hoàn toàn được lấp đầy. Quang mang chớp động, thánh tinh và thần tinh liền biến mất trong lỗ hổng. Tiếp đó, chiếc đĩa chậm rãi thu nhỏ lại, chậm rãi xoay tròn, bay tới bên cạnh cổ tay Sở Dương, nhẹ nhàng cứa một cái.
Cổ tay Sở Dương lập tức chảy ra máu tươi.
Chiếc đĩa ông ông xoay tròn, đột nhiên toát ra một cảm xúc u sầu không nỡ, tựa như đang lặng lẽ cáo biệt với chủ nhân cũ, sau đó liền tiếp lấy máu tươi trên cổ tay Sở Dương.
Máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ tươi toàn bộ chiếc đĩa.
Tiếp đó, chiếc đĩa đột nhiên bay lên, vết thương trên cổ tay Sở Dương hoàn toàn biến mất, khôi phục bóng loáng.
Chiếc đĩa chậm rãi xoay tròn, nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay Sở Dương.
Sở Dương nghẹ giọng nói: "Ngươi không cần phải lo lắng. Ta sẽ đối tốt với ngươi. Hơn nữa ta cũng sẽ hoàn thành tâm nguyện bình sinh của Tử đại nhân, diệt sạch vực ngoại thiên ma. Từ nay về sau, ngươi chính là đồng bọn của ta."
Chiếc đĩa trong lòng bàn tay Sở Dương khẽ run rẩy. Tựa hồ đang đáp ứng, đang vui sướng. Ngay sau đó đã biến mất khỏi lòng bàn tay Sở Dương.
Trong một khắc chiếc đĩa biến mất, thành động trước mắt Sở Dương vô thanh vô thức tách ra hai bên, lộ ra một thông đạo lấp lánh tử khí!
Trên cửa thông đạo, có hai chữ lớn như rồng bay phượng múa: Chúc mừng!
Ánh mắt Sở Dương trợn trừng: Đây là chữ Tuyết Lệ Hàn viết!
Sở Dương rốt cuộc cũng hiểu ra.
Hoàn toàn hiểu ra!
Năm đó Tử Tiêu thiên đế tuyệt đối có quan hệ với Tuyết Lệ Hàn! Hơn nữa cũng không phải là quan hệ bình thường! Mà năm đó sau khi Tử Tiêu thiên đế chết đi, lưu lại, cũng tuyệt đối không chỉ có một chút truyền thừa ở Tây Bắc. Mà là hai cái.
Hơn nữa truyền thừa này, cũng là Tuyết Lệ Hàn lén lút làm.
Đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ sáu sở dĩ có tử tinh thí nghiệm đại dạo căn cơ như vậy, đó là Tuyết Lệ Hàn đang vì Tử Tiêu thiên đế tìm kiếm truyền nhân y bát.
Những Cửu Kiếp kiếm khác, nếu như đạt đủ tư cách ở nơi khác, chắc chắn cũng sẽ lập tức được đưa tới đây...
Nói cho cùng. Nơi này mới là tuyển chọn chân chính!
Những Cửu Kiếp kiếm chủ khác hẳn là bị thí nghiệm ra bọn họ không thể đi quá xa, đại đạo căn cơ rất yếu, không thể thừa nhận truyền thừa của Tử Tiêu thiên đế, cũng không thể đạt tới yêu cầu của Tuyết Lệ Hàn!
Tuyết Lệ Hàn vừa dùng Cửu Kiếp kiếm của vị đại năng kia để tìm kiếm Cửu Kiếp kiếm chủ, nhưng đồng thời cũng lợi dụng cơ hội này tìm kiếm y bát truyền nhân cho Tử Tiêu thiên đế!
Mục đích của Cửu Kiếp kiếm ngay từ đầu căn bản không phải là chỉnh đốn Cửu Trọng Thiên, mà là... vực ngoại chiến thiên ma!
Tuyết Lệ Hàn, quả thực là dụng tâm lương khổ!
Cửu Kiếp kiếm chỉ có chín vị. Nói cách khác, trước mình, tám vị kia cũng không đủ tư cách, sợ ngay cả mình cũng không hợp cách, cho nên dứt khoát cho mình mang theo Cửu Kiếp kiếm đi qua nửa đời trước, nhiều lần trải qua khốn khổ nhân gian. Sau đó lại nghịch chuyển thời gian, khiến cho mình sống lại.
Bởi vì mình chính là vị Cửu Kiếp kiếm chủ thứ chín mà Tuyết Lệ Hàn hi vọng nhất!
Bằng không, Bảo Tháp sơn ở chỗ này, kỳ bảo như thế, cho dù người khác không nhận ra, lấy kiến thức và tu vi của Tuyết Lệ Hàn, há có thể không cảm nhận được?
Sở Dương nghĩ tới đây, không khỏi thở dài một hơi, vì bố cục mà Tuyết Lệ Hàn dụng tâm lương khổ tạo ra tuyệt đối có thể nói là hùng vĩ khổng lồ, dốc hết tâm huyết! Nhưng hắn vẫn quyết định, chờ đến khi mình có đủ tu vi, nhất định nhất định... phải đánh cho Tuyết Lệ Hàn một trận!
Con hàng này, hại mình thật sự quá thảm rồi!
Thuở nhỏ lưu lạc bên ngoài, lớn lên sư môn bị hủy, sư phụ bỏ mình, vĩnh viễn không biết thân thế của mình, trong lúc mình khốn khó nhất lại an bài một vị hồng nhan tốt nhất. Sau đó lại bất ngờ chết trong lòng mình, tạo thành tiếc nuối cả đời. Sau đó mình còn bị huynh đệ tri kỷ nhất đời âm mưu hại chết...
Một kiếp đó, quả thực là... quả thực là... cảnh ngộ đau đớn nhất cổ kim... Cho nên mới thành tựu Cửu Kiếp kiếm chủ kiếp này!
Nhưng bị hành hạ như vậy, nếu còn không báo thù Tuyết Lệ Hàn... Sở Dương cảm thấy mình thực không xứng làm nam nhân! Quá hỗn đản!
Về phần hai chữ "chúc mừng"hỗn đản to tướng khắc ở nơi này, là chúc mừng mình? Hay là chúc mừng Tử Tiêu thiên đế Tử Hào rốt cuộc cũng tìm được truyền nhân y bát lý tưởng?
Sở Dương theo thông đạo tử sắc này mà đi, một đường tràn ngập tử vụ.
Kiếm linh ngược lại bị ngăn cách ở bên ngoài.
Phiêu phiêu thốt thốt đã đi tới điểm cuối.
Ở đó chính là một chiếc đại ấn! Nằm đoan đoan chính chính trước mặt.
Chỉ là một chiếc ấn giám, không ngờ khiến cho người ta có một loại cảm giác uy vũ túc mục!
Sở Dương nhẹ nhàng cầm lên, nhìn thấy ở nơi đặt đại ấn lúc trước, bị an bốn chữ: Vạn cổ Tử Tiêu!
Lập tức, thân thể hắn chấn động mãnh liệt một cái, đại ấn náy đột nhiên hóa thành một đạo lưu quang chui vào trong thân thể Sở Dương.
"Trước khi quyết chiến, thu tất cả vật tư còn sót lại của Tử Tiêu thiên vào Tử Tiêu tháp, không để lại cho thiên ma một mẩu! Người được thừa kế, tu vi đủ tự nhiên sẽ mở ra. Cầm chiến kiếm của ta, giết lên Tử Tiêu, tận diệt thiên ma, để Tử Tiêu lại thấy ánh mặt trời!"
Sở Dương thoáng choáng váng, ngay sau đó đột nhiên cảm nhận thấy trong Cửu Kiếp không gian của mình có thêm một cái tháp nho nhỏ, toàn thân tử quang lấp lánh.
Hắn thử tiến vào cái tháp này, nhưng không thể nào vào được.
Khẽ run rẩy, 99 viên thánh tinh bay lên, bay múa xung quanh tòa tháp này.
Trong tầng thứ chín, ẩn ước tỏa ra quang mang. Đó chính là nơi đặt thần tinh.
Chiếc đĩa biến mất lúc trước sưu một tiếng đã bay ra ngoài, hóa thành hai cánh đại môn, lẳng lặng dừng lại phía trên.
"Khi ngươi có thể đánh mở tháp này, đương nhiên sẽ mở được!"
Một thanh âm vang lên, chỉ nói một câu.
Sở Dương kêu lên: "Tuyết Lệ Hàn? Ngươi ở đâu? Đi ta!"
Nhưng bốn phía yên tĩnh, nào có Tuyết Lệ Hàn nào.
Sở Dương nhất thời tỉnh ngộ: Chắc hẳn đây chính là lời Tuyết Lệ Hàn nói từ không biết bao nhiêu vạn năm trước rồi? Để nhắc nhở người lấy được tòa tháp này.
Kiếm linh đã sớm trở về Cửu Kiếp không gian. Giờ phút này, trong lòng kiếm linh chỉ có chấn động, kính sợ!
Đối với vị Cửu Kiếp kiếm chủ mà mình đi theo này.
Tương lai của Sở Dương thế nào... kiếm linh không dám nghĩ tiếp.
Đột nhiên...
"Ha ha... Người này bị làm sao vậy? THật sự là...."
"Ta fuk... to quá...."
"Thật sự là vô liêm sỉ!"
"Người này nhất định là thấy bầu trời tối đen rồi, dứt khoát như vậy chạy một vòng, muốn chiếm tiện nghi rồi...."
"Không thể nào, trời tối đen như vậy, hắn cũng chẳng nhìn ra ai xấu ai đẹp, chiếm tiện nghi ai?"
"Ai nha, người như hắn còn quan tâm đẹp xấu sao? Chỉ cần gái là lên."
"Ha ha...."
"Mọi người đánh tên không biết xấu hổ này...."
"Đánh chết hắn! Quá ghê tởm rồi...."
...
Sở Dương từ mê hồ tình lại. Lập tức tức cảm thấy xuanh quanh náo loạn. Tiếp đó lại có một số thứ bay vù vù về phía mình.
Không khỏi cực kỳ mê hoặc: Đây là chuyện gì?
Trợn mắt nhìn quan, không khỏi chấn động.
Chỉ thấy trước người mình, không ngờ có một đám mấy trăm người đang mặt mày cổ quái nhìn mình. Nam có nữ có, trẻ có già có.
Sở Dương kinh hô một tiếng, nói: "Các ngươi là ai?" Ở trong Bảo Tháp sơn, lại ở động tử tinh, thế nào lại có nhiều người như vậy?
Sau đó mới phát hiện, đang bay về phía mình lại là mấy cục đá, cành cây, còn có mấy quả trứng...
Đây là chuyện gì?
Sở Dương vội vàng tránh né: "Làm sao vậy hả?"
Trong đám người đó có mấy nữ nhân, nộ dáng tựa hồ rất thẹn thùng, vừa yêu kiều kinh hô, vừa dùng hai tay che mắt lại, nhưng vẫn len lén nhìn qua kẽ tay...
"Dâm tặc! Ta phải giết ngươi, miễn đồi phong bại tục!" Một người thanh niên chính khí nghiêm nhị vung kiếm, đâm về phía Sở Dương.
Nhưng Sở Dương rõ ràng nhìn thấy trong mắt hắn đang có một vẻ ghẹn tị và buồn bực...
"Đồ dâm đãng! Giết hắn đi!"Tên còn lại kêu gào.
"Thật chưa từng thấy qua kẻ nào vô sỉ như vậy...." Nói câu này chính là một nữ tử, vẻ mặt lãnh ngạo, khinh bỉ.
Sở Dương ù ù cạc cạc, không hiểu ra sao....
Kiếm linh trong Cửu Kiếp không gian nhắc nhở: "Bảo Tháp sơn đã vào trong Cửu Kiếp không gian... ngài hiện giờ đang ở trên đường lớn."
Sở Dương bừng tỉnh đại ngộ: "Nhưng vì sao bọn họ công kích ta?"
Kiếm linh cười chế nhạo: "Ta cũng không biết."
Sở Dương tránh một thanh kiếm né một thanh đao, bắt lấy ba cục đá, lại đỡ lấy ba quả trứng... Nhưng sau đó đột nhiên phát hiện có cái gì đó không đúng, tựa hồ trên người... lành lạnh?
Cúi đầu nhìn xuống, không khỏi thất thanh kêu lên: "A! Ta không mặc quần áo!"
Cũng không trách được. Sở Dương nhận kahỏ nghiệm đại đạo trong tử tih huyệt động, linh khí cuồng bạo xé nát toàn bộ quần áo trên người hắn! Nhưng ở trong tử tinh động mấy ngày nên cũng quen rồi.
Hiện giờ hắn bất ngờ thu cả Bảo Tháp sơn lại, còn mình thì ù ù cạc cạc xuất hiện giữa bàn ngày ban mặt,,, không bị người ta đánh cho mới là chuyện lạ!
Giờ phút này, Sở ngự tọa vĩ đại đang trần như nhộng, đang chiến đấu, đang né tránh...Ở bên đường, không ngờ chính là cánh rừng mà hắn chiến đấu với Dạ Túy lúc trước...
Sở Dương thật sự xấu hổ muốn chết... khó trách cứ cảm thấy phía dưới lắc lư không ngừng...
Ta chạy...
Sở Dương bỏ chạy, ôm mặt xông ra ngoài. Khụ, Sở Dương che mặt... đây là lần đầu tiên hai kiếp...
Xoạt một tiếng đã biến mất không thấy đâu nữa, lưu lại một đám người ù ù cạc cạc.
"Người vừa rồi đâu?"
"Không biết...."
Sở Dương vội vàng chạy vào trong rừng cây, lập tức lấy ra một bộ hắc y, mặc lên. Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Trời ạ, mặc cỡ chết người...
Ngay sau mới nhớ tới, trên con đường này vẫn rất hẻo lánh, không thể có nhiều người như vậy chứ... Nhiều người như vậy đi trên đường, là vì cái gì?
...