Chương 1709: Nếu ngươi là ta


...

Lúc đám người Sở Dương về tới nơi dừng chân, Mạc Thiên Cơ đã sớm đợi đến mỏi mắt rồi.

Lúc trước Mạc Thiên Cơ sử dụng bí pháp cấm kỵ "Truyền tâm thuật" mặc dù có Cửu Trọng đan chữa trị, không lưu lại ám thương, thậm chí chỉ cần mấy ngày là có thể khôi phục như cũ. Nhưng trong vòng mấy ngày này vẫn đại thương nguyên khí, chiến lực suy yếu diện rộng. Bất quá Mạc Thiên Cơ thủy chung vẫn mang thân phận trí nang. Nếu ngay cả hắn cũng phải động thủ liều mạng thì tình thế chỉ sợ đã rơi vào cục diện cực độ nguy hiểm rồi.

Đó cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến Mạc Thiên Cơ phải lưu thủ. Nhưng không biết có phải trùng hợp hay không, lần này Sở Dương gấp rút tiếp viện đám người Đàm Đàm, thật đúng là một lần nguy hiểm cực độ. Đây cũng là chuyện Mạc Thiên Cơ ko dự tính được!

Dọc đường đi, đã không còn kẻ thù quấy nhiễu, Cửu Trọng đan không ngừng phát huy dược lực cường đại. Thương thế của Sở Dương đương nhiên không ngừng có chuyển biến tốt đẹp, ngay cả đám người Cổ Nhất Cổ, tuy còn chưa thể nói quá tốt, nhưng ít nhiều cũng khôi phục được một chút năng lực hành động.

Đương nhiên, trọng thương như vậy vẫn phải nhờ đám người Cố Độc Hành cõng. Nếu như không có đám người Cố Độc Hành tới, Vũ Tuyệt Thành, Sở Nhạc Nhi thật đúng là chẳng có cách nào khiêng nhiều người như vậy trở về. Cao thủ cao tới đâu cũng chỉ có hai cánh tay, ở đây lại có tới bảy tám người sống sờ sờ, lại đều là nam nhân, khiêng về thế nào?"

Đàm Đàm vẫn một mực chìm trong hôn mê được Cố Độc Hành vác trên người giống như vác bao tải. Nếu như Đàm Đàm tỉnh lại, không chừng sẽ bóp chết tươi Cố Độc Hành. Tên gia hỏa này không ngờ đem đầu hắn vắt sau lưng, hai chân thì vắt phía trước, chỉ ôm lấy hai đùi, một đường chạy đi như bay.

Trong lúc nhấp nhô, thân hình Đàm Đàm không ngừng dao động lắc lư. Mà cái mặt đương nhiên là không ngừng thân thiết, tiếp xúc với mông Cố Độc Hành, hết cái này tới cái khác...

Nhìn Thánh Vương bổn tộc bị người ta ngược đãi như thế, đám người Cổ Nhất Cổ đương nhiên đều nổi giận đùng đùng, một đường lải nhải chỉ trích, oán giận, đợi đến khi khôi phục được một chút nguyên khí, càng trực tiếp triển khai chửi mắng.

Đám người Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch đều khó chịu trong lòng, đợi đến khi mấy lão nhân này mắng chửi người trung khí mười phần, thập phần dứt khoát thay đổi tư thế, dập khuôn nguyên tư thế của Cố Độc Hành, vác người như vác bao tải!

Không phải các ngươi không vui sao? Dứt khoát cho các ngươi hưởng đãi ngộ giống Thánh Vương của các ngươi.

Tiếp đó, dọc đường đi tiếng chửi mắng chấn thiên, quả nhiên là đi một bước chửi một câu.

Đàm Đàm bị đen đủi như vậy cũng coi như may mắn. Bởi vì hắn hiện tại đang hôn mê, căn bản không có cảm giác gì. Nhưng đám người Cổ Nhất Cổ thật sự là bi ai vạn phần. Bọn hắn thần trí thanh tỉnh, có thể cảm nhận rõ ràng, mặt mình, mũi mình, môi mình không ngừng thân thiết mông tiểu tử đang cõng mình, hết lần này tới lần khác...

Phốc phốc phốc...

Càng thêm khiến người ta không chịu nổi, Cổ Nhất Cổ thật sự không thể chịu đựng được chính là, Kỷ Mặc cõng mình, vì đạt được hiệu quả lớn nhất không ngờ chỉ nắm lấy cổ chân, khiến cái mũi mình liên tiếp không ngừng cắm vào mông con hàng này.

Có đôi khi còn vừa vặn đâm vào cái... khe...

Thương thế Cổ Nhất Cổ vừa mới tốt lên được một chút, thiếu chút nữa ghê tởm tới ngất đi...

Con hàng này thật sự quá ác rồi! Có thể ác hơn nữa hay sao?!

Đáng tiếc, sự thật chứng minh, có thể!

Cuối cùng, đợi đến khi dừng lại trước cửa khách sạn, một vị trưởng lão Tam Tinh thánh tộc từ trên lưng La Khắc Địch nhảy xuống, bất chấp thương thế đang trầm trọng, liều mạng nhào tới liều mạng với La Khắc Địch.

La Khắc Địch khỏe mạnh mười phần hoàn toàn không dám phóng túng, chạy trối chết, trong nháy mắt đã vô tung vô ảnh.

Kết quả này khiến mọi người trợn mắt líu lưỡi!

Rốt cuộc là sao?

Tiếng mắng chửi của vị trưởng lão kia truyền khắp cả khách sạn. Ngay cả Mạc Thiên Cơ đang tọa trấn bên trong cũng cảm thấy ù ù cạc cạc. Nhưng hỏi hắn rốt cuộc vì sao, thì hắn cứ đỏ mặt tía tai không chịu nói, vặn hỏi hồi lâu mới chịu nói một câu: "Ta và tiểu tử cõng ta hôm nay thế bất lưỡng cập, không đội trời chung, có ta không có hắn!"

Cho đến sau đó, La Khắc Địch lén lút trở lại, dưới những đòn tra khảo bức cung của mọi người, mới biết được vì sao hai người trở thành tử thù. Thì ra khi La Khắc Địch dùng cái tư thế đó cõng vị trưởng lão kia trên lưng, cũng vừa vặn vào thời điểm miệng vị trưởng lão kia va chạm "thân mật" với mông La Khắc Địch, La nhị thiếu không ngờ thả một quả rắm....

Mặc dù La Khắc Địch luôn thanh minh, không hề cố ý!

Nhưng làm gì có ai tin.

Lúc nói chuyện này, mọi người đang quây quần xung quanh một cái bàn cơm lớn. Đám người lập tức phun hết cơm canh trong miệng ra, liên thanh ho khan, cười đến trực tiếp đau bụng...

Đây quả thực là kỷ lục mới nhất của La Khắc Địch, có thể khiến mấy vị chí tôn cửu phẩm, cao thủ đương thời ko ai ko biết, gần như cùng lúc thụ thương.

Tuy chỉ là đau bụng, nhưng đau bụng không những là thụ thương, mà còn là một loại nội thương nữa!

Về phần thụ thương nghiêm trọng nhất lại không phải những người này. Ở đây còn có Mạc Khinh Vũ, Sở Nhạc Nhi cùng Mặc Lệ Nhi ba vị nữ tử. Ba vị nữ tử này đều nhíu mày, oán hận trừng mắt nhìn La Khắc Địch, không tiếp tục ăn không nói, còn ẩn ước cảm thấy buồn nôn từng chặp.

"La Khắc Địch... Vị trưởng lão kia thề không đội trời chung với ngươi thật đúng là có nguyên nhân... ha ha ha ha..." Kỷ Mặc nói xong một câu, cười ha ha, nhưng câu hắn phun ra tiếp theo lại khiến Cổ Nhất Cổ lật tung cả bàn ăn cơm lên: "Vì sao lúc đó ta không nghĩ tới đánh rắm nhỉ, thất sách thất sách a..."



Trong lúc mọi người bên dưới tán gẫu, trêu chọc không biết mệt.

Sở Dương cùng Mạc Thiên Cơ hai người lại ở trong phòng thương lượng.

Nghe Sở Dương vừa than thở vừa kể lại chi tiết toàn bộ mọi chuyện một lần, Mạc Thiên Cơ đã lâm vào trầm tư thật lâu.

Sau đó Mạc Thiên Cơ đột nhiên thở dài nói: "Pháp Tôn có thể nói là người đáng thương nhất Cửu Trọng Thiên rồi. Người đáng giận quả nhiên cũng có chỗ đáng thương."

Sở Dương tỏ vẻ đồng tình.

"Thật ra vừa rồi ta trầm tư, là đang tự hỏi một vấn đề. Nếu như ta gặp phải tình cảnh giống Pháp Tôn, ta sẽ làm gì, lựa chọn thế nào? Nếu như đổi lại là ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào? Nếu là bọn Độc Hành, kết quả sẽ như thế nào?" Mạc Thiên Cơ khẽ cười: "Sở Dương, ngươi nói đi."

Sở Dương cười khổ: "Ngươi... không kém bao nhiêu, chắc cũng sẽ lựa chọn giống hắn thôi."

Mạc Thiên Cơ rõ ràng không coi đề tài này là nói giỡn, ngược lại còn bắt đầu cân nhắc rất nghiêm túc, nói: "Người khác có lẽ còn không rõ, có lẽ là không hiểu, không tiếp thụ được. Nhưng chúng ta là cửu kiếp, cũng nên minh mạch, cũng nên lý giải. Nếu như huynh đệ của chúng ta bị người thương hại, chúng ta sẽ phản ứng như thế nào?"

"Nếu như phải lựa chọn thiên hạ và huynh đệ, hơn nữa chỉ có thể lựa chọn một điều, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?"

Mạc Thiên Cơ cười ha hả: "Huống chi tình huống Pháp Tôn đối diện lúc đó là tám huynh đệ đều đã chết...Chẳng khác gì ta và tám người bọn Cố Độc Hành. Nếu như tám người bọn họ bị người hại chết... ta sẽ làm gì? Nếu như đổi Pháp Tôn là Cố Độc Hành, kết quả sẽ như thế nào?"

Vẻ mặt bình thản của Sở Dương bắt đầu trở nên nghiêm túc. xem tại TruyenFull.vn

"Nếu như ngươi là Pháp Tôn, huynh đệ chúng ta đều bị người hại chết... Vậy ngươi nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào đi báo thù. Cái giá phải trả, cho dù là đối đầu với thiên hạ chúng sinh, ngươi cũng sẽ không quay đầu. Nếu như cuối cùng ngươi biết đó chỉ là hiểu lầm, vậy ngươi sẽ tìm tất cả biện pháp để bù đắp lại... Cho dù đau khổ, nhưng ngươi sẽ chịu đựng, ngươi gánh vác, tiếp tục kiên trì. Ngươi chính là một người như vậy." Mạc Thiên Cơ nhìn Sở Dương.

Trong lòng Sở Dương thoáng xúc động, lặng lẽ gật đầu. Nhìn cả hai kiếp, Mạc Thiên Cơ mới là người hiểu rõ Sở Dương nhất. Thậm chí còn hơn Mạc Khinh Vũ, Mạnh Siêu Nhiên, Đàm Đàm, thậm chí là chính bản thân Sở Dương.

"Nếu là Độc Hành, hắn sẽ rất dứt khoát ẩn lui, không biết tung tích. Một đời cô độc."

"Nếu là Tạ Đan Quỳnh và Ngạo Tà Vân, bọn họ sẽ cố gắng sống sót, lựa chọn hẳn là không khác ngươi, sẽ cố gắng hết mọi cách để bồi thường, nhưng bọn họ còn có thể thử tìm kiếm chúng ta."

"nếu là Đổng Vô Thương và Nhuế Bất Thông, hai người bọn họ phỏng chừng sẽ chẳng biết làm gì, chỉ biết dứt khoát tự sát, không đối diện với tất cả, đơn giản nhất, nhưng cũng là cách đỡ thống khổ nhất."

"Về phần Kỷ Mặc và La Khắc Địch, bọn họ sẽ không lựa chọn tự sát, nhưng nếu cuối cùng rơi vào tình huống giống như Pháp Tôn, nổi điên chính là kết cục duy nhất của bọn hắn..."

"Cuối cùng là ta...." Mạc Thiên Cơ trầm tư thật sâu: "Lựa chọn ban đầu của ta, phỏng chừng cũng giống như Pháp Tôn, từng bước đi tới, biến hóa cũng không khác biệt lắm. Thậm chí kết cục cuối cùng... chỉ sợ ta cũng lựa chọn, thực hiện giống như Pháp Tôn hiện tại. Tất cả mọi người đều dùng đầu để kiếm cơm, ý tưởng thật sự không khác biệt lắm."

Mạc Thiên Cơ lắc đầu cười khổ: "Nói cho cùng, ta và Pháp Tôn thủy chung cùng một loại người. Chẳng qua ta may mắn hơn hắn. May mắn hơn rất nhiều, ít nhất, cũng không cần đưa ra loại lựa chọn chết tiệt đó."

Sở Dương thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, tuy chưa mở miệng nói ra, nhưng trong lòng đã vô hạn đồng tình.

Nhớ tới kiếp trước, Mạc Thiên Cơ vì Mạc Khinh Vũ mà trả thù mình, hơn nữa còn hạ đòn quyết tử... Nếu từ căn nguyên mà nói, cùng hành động của Pháp Tôn hiện giờ, liệu có khác biệt?

"Cho nên trong xương, Pháp Tôn vẫn không hổ là một hán tử, chỉ là quyền dục mờ mắt, hủ bại một vị anh hùng." Mạc Thiên Cơ đưa ra kết luận.

Sở Dương gật đầu: "Không sai, quả thật đáng tiếc..." Nhưng hắn cuối cùng vẫn phải chết."

"Đúng, chúng ta không giết hắn không được." Mạc Thiên Cơ có chút buồn bã: "Chỉ có chết trong tay chúng ta, Pháp Tôn mới chân chính được giải thoát. cái này cũng không phải thiên ý trêu người, mà là thời thế biến đổi. Chỉ khi hắn chết, mới có thể giải quyết tất cả tranh chấp biến cố trước mắt, cũng chỉ có chết trong tay chúng ta, mới có thể được giải thoát chân chính!"

Hai người đưa mắt nhìn nhau một cái, đều thấy được vẻ phức tạp trong mắt đối phương.

"Cả đời kết bạn, nếu có thể kết giao được một bằng hữu như Pháp Tôn, kỳ thật cũng là một loại may mắn! May mắn bằng trời!" Sở Dương vươn người đứng dậy, chậm rãi dạo bước tới trước cửa sổ, chậm rãi nói.

"Đúng vậy, vì huynh đệ báo thù, điên đảo thiên hạ có làm sao? Đồ lục chúng sinh thì sao?" Trong thanh âm Mạc Thiên Cơ có tán thưởng: "Tâm ngoan thủ lạt, vì mục đích không từ thủ đoạn, ác quả như núi, tội nghiệt như biển, thì đã làm sao..."

"Bất quá, chúng ta thường xuyên nói, cũng thường xuyên nghĩ như vậy, là bởi vì nghĩa khí." Khẩu khí Mạc Thiên Cơ có chút sầu não: "Nhưng Pháp Tôn lại thật sự làm như vậy rồi, đã thành tội nghiệt! Thời thế thay đổi, không ngoài như vậy!"

Sở Dương chậm rãi gật đầu.

...