Chương 285: Hắn đã chết, ta giết!


...

Lời này của Mạc Thiên Vân rất đúng thời cơ. Đại đa số mọi người đuề thống nhất một ý nghĩ. Nếu Ngạo Tà Vân đã đề nghị, thì hắn nhất định có nắm chắc. Nếu không thì làm sao lại đề nghị?

Tất cả đều phản đối.

"Bản công tử thấy việc này không được!" Lệ Hùng Đồ quát, đảo mắt một cái: "Theo ta thấy, các liên minh cũng không cần phái đại biểu ra làm gì. Chính công tử các thế gia lần lượt lên đài, tự mình tranh đoạt! Người thắng cuối cùng, sẽ có được Viêm Dương đao, thế nào?"

Ở đây đều là đại công tử các đại thế gia, truyền nhân dòng chính! Kẻ nào kẻ nấy đều để mắt cao hơn đầu, tự cho mình là siêu phàm, có ai lại thừa nhận mình không bằng người khác?

Lệ Hùng Đồ vừa nói ra, lập tức khiến tất cả hưởng ứng.

"Được!"

Ngạo Tà Vân bất đắc dĩ cười cười, nói: "Cũng được, bất quá, chuyện này nên sớm không nên trễ, thanh đao này ai cũng không thể lấy. Tất cả mọi người đều không thể bảo chứng, qua đêm sau khi trở về, thanh đao này còn tồn tại... Không bằng ngay lúc này, tại nơi này, mọi người luận bàn một phen!"

"Ngạo huynh nói rất đúng." Đồ Thiên Hào lập tức tỏ vẻ tán thành, Lệ Hùng Đồ sải bước đi ra ngoài, đối diện với đám quan binh đang đứng vây quanh bên ngoài, nói: "Mấy người các ngươi, mau mau thu dọn nơi này. Mời cả hoàng đế và hoàng hậu của các ngươi rời khỏi nơi này. Chỗ này, chúng ta trưng dụng!"

Mọi người vừa nghe xong, không khỏi trợn trắng mắt.

Chỗ này bị chúng ta trưng dụng? Mẹ nó, đây là hoàng cung một quốc gia đó...

Bát quá, chư vị công tử ai nấy đều cảm thấy rất đã nghiền. Hoàng cung thì sao? Chúng ta nói trưng dụng thì chính là trưng dụng!

Từ xưa tới nay, còn chưa có người nào dám trưng dụng hoàng cung nhỉ? Hắc hắc, mấy ca đây lại khai mở một truyền kỳ mới.

Võ tướng cầm đầu lập tức mặt đỏ tía tai, tức đến gần như muốn nổ phổi. Từ trước tới nay đều là chính phủ trung dụng dân gian, có khi nào hoàng cung lại bị người ta trưng dụng?

Dưới cơn cuồng nộ, đang định bất chấp tất cả, hạ lệnh cường công!

"Tiêu tướng quân, làm theo lời vị công tử này đi!" Một thanh âm nho nhã vang lên, Đệ Ngũ Khinh Nhu cưỡi trên một con ngựa, chậm rãi tiếp cận: "Đón mấy người bệ hạ ra ngoài đi."

Nói xong, hắn liền chắp tay với Ngạo Tà Vân, mỉm cười nói: "Lần này Đại Triệu chúng ta thoái nhượng một lần! Hoàng cung, có thể tạm thời giao cho các vị sử dụng, bất quá, sau lần này, các vị công tử phải cho Đệ Ngũ Khinh Nhu ta một câu trả lời!"

Lệ Hùng Đồ hừ lạnh một tiếng, râu ria dựng ngược lên, thản nhiên nói: "Nếu như chúng ta không trả lời ngươi thì sao?"

Hai mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu nhíu lại, nói: "Thì... cho dù là các đại gia tộc Trung Tam Thiên... cũng phải cho lão phu một câu trả lời!"

Ngữ khí trảm đinh chặt sắt, không ngờ lại ẩn ước mang theo một loại khí thế sát phạt kim qua thiết mã.

Mắt thấy con hàng Lệ Hùng Đồ vô pháp vô thiên này muốn ầm ĩ với Đệ Ngũ Khinh Nhu, Ngạo Tà Vân vội vàng đi ra hòa giải: "Tướng gia nặng lời rồi. Lần này mượn hoàng cung, thật sự là tình thế bất đắc dĩ. Sau khi giải quyết xong việc này, bất kể thế nào, nhất định sẽ cho tướng gia một câu trả lời."

Nói xong hung hăng trợn mắt nhìn Lệ Hùng Đồ một cái, thấp giọng mắng: "Ngu xuẩn! Một khi ầm ĩ lên, thanh đao này sẽ biến thành của Đại Triệu rồi!"

"Ờ ờ ờ...." Lệ Hùng Đồ gật đầu như gà mổ thóc. Não vừa nghĩ một cái, hai tay đã chắp lại, không buồn lựa lời, nói luôn: "Tướng gia đúng là nhìn xa trông rộng, anh mình thần võ, anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong, à à... tuấn tú lịch sự, nghiêng nước nghiêng thành, tuyệt thế vô song... à...." Ngạo Tà Vân nghe mà chỉ có thể ôm hai lỗ tai trở về vừa bực mình vừa buồn cười.

Con hàng này một khắc trước còn chửi rủa người ta, hiện giờ lại mặt dày, khen ngợi liên thanh, thật đúng là nửa điểm thành ý cũng không có...

Đệ Ngũ Khinh Nhu tu dưỡng tốt như vậy mà cũng bị tên tiểu tử này chọc tức, cơ nhục trên mặt không ngừng giật giật, ống tay áo phất một cái, nói: "Cứ như vậy đi." Quay đầu lại, quát: "Tiêu tướng quân, còn không thi hành mệnh lệnh, còn đợi đến khi nào?"

Nói xong liền xoay người rời đi.

Nếu cứ đứng lại nơi này, Đệ Ngũ Khinh Nhu phỏng chừng mình không bị Sở diêm vương chỉnh chết thì cũng bị thằng nhãi Lệ Hùng Đồ này chọc chết....

Bên kia Đại Triệu tổ chức rút lui, bên này lại chính thức bắt đầu thương lượng phân chia thế nào. Toàn bộ hoàng cung kể từ lúc bị liệt hỏa thiêu đốt cho tới hiện tại, trên căn bản đã tuyên cáo biến thành phế tích rồi.

Cho dù hiện giờ có dập tắt được đại hỏa, thì cũng chỉ lại một đám tường đổ ngói vỡ mà thôi.

Thôi thì cứ để đó, chiếu sáng cho bọn hắn đi thôi.

Tiêu tướng quân vung tay lên, tức giận mang theo quân sĩ rút lui.

"Bây giờ, mười chín vị công tử phải tham thiến!" Ngạo Tà Vân cầm trong tay một đống tờ thăm, nói: "Mọi người đến chỗ ta rút thăm. Cứ cách vòng, đều có một người miễn chiến. Điểm đến là dừng, không được hạ sát thủ. Mặc khác, một vòng chấm dứt, một khắc đồng hồ sau, vòng tiếp theo phải bắt đầu."

"Nói cách khác, vòng thứ nhất có chín vị thắng, chín vị còn lại mất tư cách tranh đoạt! Sau đó đợt thứ hai có năm vị thắng, vòng thứ ba ba vị, vòng thứ tư quyết định bảo đao thuộc về ai."

Mạc Thiên Vân âm lãnh nói.

Đúng lúc đó, một thanh âm e thẹn ngượng ngừng vang lên: "Xin hỏi Ngạo huynh, xin hỏi Mạc huynh, trận tỷ thí này... có thể dụng độc không?"

Vừa nghe thấy lời này, Mạc Thiên Vân lại giống như bị độc xà cắn một cái, hung hăng nhìn tới. Nếu như ánh mắt có thể giết người, Mạc Thiên Vân lúc này đã phanh thây kẻ vừa lên tiếng rồi.

Nói chuyện, chính là độc sát!

"Tiểu độc vật... Âu Độc Tiếu!" Ngạo Tà Vân cũng rất đau đầu: "Độc của ngươi, có giải dược sao?"

"Đó là đương nhiên." Âu Độc Tiếu chớp chớp mắt.

"Vô liêm sỉ!" Mạc Thiên Vân bi phẫn kêu lên: "Thực Cốt Tiêu Hồn hương kia, ngươi có giải dược?"

"Cái kia thật không có...." Âu Độc Tiếu ngượng ngùng nói: "Bất quá có thể hóa giải... Ừm, cứ mười ngày phải giải một lần...."

"Cái bà ngoại ngươi!" Lệ Hùng Đồ cùng Đồ Thiên Hào cùng chửi rủa. Một khi trúng độc này, nếu như muốn hóa thành hắc thủy, chẳng phải sẽ trở thành nô lệ của Âu Độc Tiếu sao?

"Nếu có giải dược, thì có thể tham gia." Ngạo Tà Vân dứt khoát quyết định. Nói: "Mọi người rút thăm đi. Cái cuối cùng là của ta."

Vì thế, dưới sự chủ trì của Ngạo Tà Vân, mười chín đại gia tộc, bắt đầu rút thăm so đấu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Có lẽ ngay cả Ngạo Tà Vân cũng không ngờ tới, ngoài một số gia tộc ngoài ý muốn ra, lần rút thăm này, không ngờ lại thoáng thoáng quyết định tới bài danh các đại gia tộc Trung Tam Thiên trong tương lai...

Cùng kết quả so đấu, đại đồng tiểu dị!

Trong hoàng cung còn đang tranh đoạt Viêm Dương đao khí thế ngất trời, thì Sở Dương đã về tới Tiếp Thiên lâu, thay đổi quần áo, tắm rửa một phen rồi. Một chén trà thơm trước mặt, hương trà phiêu đãng, một quyển sách trong tay, bắt chéo hai chân, thư giãn thích ý không nói nên lời.

Một lát sau, Cố Độc Hành rốt cuộc cũng trở về.

"Bên ngươi thế nào?" Sở Dương hỏi.

"Bên ngươi đã xong? Nhanh như vậy?" Cố Độc Hành kinh ngạc nói.

"Bọn hắn hẳn còn đang tranh đoạt bảo đao. Bất quá bên ta cũng coi như kết thúc rồi." Sở Dương thản nhiên nói: "Hoàng cung xong rồi. Ta tận mắt nhìn thấy, phỏng chừng thì cũng phải có mấy phi tử, đại thân táng thân trong đó.. Ừm, một đêm nay, người chết tại hoàng cung phải lên tới ba vạn. Hơi ít...."

"Khụ khụ..." Cố Độc Hành sặc một cái: "Hơi ít? Ngươi còn chưa hài lòng?"

"Đúng là có chút không hài lòng. Bởi vì những gia tộc Trung Tam Thiên không đánh nhau với quân đội." Sở Dương cảm thấy có chút không hoàn mỹ, nói: "Nếu như đánh, mới là đẹp nhất."

"Nếu như đánh nhau thật,.... thì cũng chẳng cần tới Sở diêm vương ngươi nữa rồi." Cố Độc Hành cười nhạt một tiếng.

"Bên ta không việc gì. Đổng Vô Thương còn đang chuẩn bị." Cố Độc Hành nói: "Đổng Vô Thương muốn đem Minh Nguyệt kiếm kích nổ ở tổng bộ Kim Mã Kỵ Sỹ đường."

"Cũng là một cách." Sở Dương sờ sờ cằm, cười hăc hắc nói: "Nhớ kỹ, chúng ta nhất định phải thừa dịp này, phóng thích toàn bộ những người bị Đệ Ngũ Khinh Nhu bắt. Cho dù không thể thả toàn bộ, thì cũng phải thả ra phần lớn! Nếu không kế hoạch của chúng lần này, vẫn là thất bại."

"Yên tâm đi." Cố Độc Hành nhếch miệng cười, rất hưng phân nói: "Nói cho ngươi biết một tin tốt, khi nói chuyện với Đổng Vô Thương, ta đột nhiên lĩnh ngộ được đao kiếm chi ý, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ trở thành kiếm tôn tam phẩm rồi!"

"Thật là một tin tốt." Sở Dương cảm thán nói: "Ta cũng có một tin tốt muốn nói cho ngươi."

"Chuyện gì?" Cố Độc Hành nói. Hắn bây giờ vẫn còn chưa tỉnh lại từ trong kinh hỉ.

"Khụ khụ, Cố Viêm Dương đã chết." Sở Dương ho khan hai tiếng, nói: "Ta giết!"

Cố Độc Hành lập tức ngây ra như phỗng.

"Cố Viêm Dương chết? Ngươi giết?" Sau một hồi lâu, Cố Độc Hành dùng một ánh mắt phức tạp nhìn Sở Dương, bên trong còn pha lẫn một tia thẫn thờ nhàn nhạt và một tia buồn bã. Còn có một tia thoải mái nhàn nhạt.

"Ta giết!" Sở Dương gật đầu khẳng định: "Ngươi nghĩ gì vậy?"

"Ta chỉ đang nghĩ... nghĩa phụ lão nhân gia làm sao có thể tiếp nhận chuyện này." Cố Độc Hành thất hồn lạc phách, ngồi xuống: "Cố Viêm Dương chết không có gì đáng tiếc, với hành vi của hắn, ta đã sớm muốn giết nhưng không thể. Hiện giờ... Haiz! Trong lòng ta rất loạn... nếu như Tiểu Diệu tỷ biết, trong lòng cũng thương tâm a...."

"Ừm, còn có một việc." Sở Dương khẽ nói.

"Chuyện gì?" Cố Độc Hành cười khổ một tiếng.

"Cố Viêm Nguyệt cũng chết rồi...." Sở Dương ngẩng đầu nhìn hắn: "Ta giết!"

"Ta... ngươi... cái này...." Cố Độc Hành đứng phắt dậy, thờ phì phò: "Ngươi... ngươi thật.. dám!"

Cố Độc Hành đứng lên, giống như ngựa ăn phải xuân dược, chạy loạn trong phòng một hồi, miệng không ngừng lẩm bẩm một câu: "Vậy phải làm sao bây giờ? Vậy phải làm sao bây giờ?Vậy phải làm sao bây giờ?..."

Sở Dương đồng tình nói: "Vậy phải làm sao bây giờ??"

Cố Độc Hành suy sụp ngồi xuống, độtnhiên trong lòng mờ mịt. Đã chết? Hai kẻ khi dễ mình từ nhỏ, đến khi trưởng thành cũng mấy lần hãm hại mình, không có lúc nào không muốn dồn mình vào tử địa.. đã chết?

Cứ chết như vậy?

"Hai người bọn họ chết, ta chỉ có đại khoái nhân tâm! Nhưng ta chỉ long lắng... nghĩa phụ làm sao có thể thừa nhận chuyện này! Hai người kia, đều là con hắn! Cho dù không ra gì nhưng cũng là cốt nhục ruột thịt của hắn...." Cố Độc Hành ngồi xuống, hai tay ôm đầu, vẻ mặt thống khổ.

"Giết chết hai người bọn hắn, chính là một món quà huynh đệ ta tặng ngươi!" Sở Dương thản niên nói.

"Một món quà...." Cố Độc Hành kinh ngạc nói.

"Cũng là một món quà chúng ta tặng nghĩa phụ ngươi và Cố thị gia tộc...." Sở Dương khẽ cười nói: "Ngươi lên làm gia chủ, so với hai người bọn hắn thì tốt hơn nhiều lắm. Ít nhất, tiền đồ Cố thị gia tộc cũng được đảm bảo. Cố Diệu Linh cũng có thể giải thoát sớm hơn một chút."

Cố Độc Hành dở khóc dở cười: "Ngươi nói... những cái này ta cũng biết, nhưng vấn đề là...."

"Còn vấn đề gì?" Sở Dương xòe tay: "Người đã chết rồi... không biến thành cỏ xanh thì đầu còn có thể mọc ra sao?"

Cố Độc Hành hoàn toàn không biết nói gì. Gặp một kẻ thế này, ngươi còn có thể nói gì?

...