...
"Không nói chuyện đó nữa. Ngươi định làm gì với tiểu cô nương này bây giờ?" Thiết Bổ Thiên liếc mắt nhìn Sở Dương hỏi.
"Rời khỏi Hoàng cung hẵng nói." Sở Dương hành lễ với Đỗ Thế Tình rồi nói: "Đa tạ Đỗ tiên sinh. Ta lại nợ ngài thêm một cái ân huệ nữa rồi!"
Lời nói của Sở Dương rất khó hiểu. Nợ một cái ân huệ…? Câu đó dường như rất bình thường, nhưng ngay cả Đỗ Thế Tình cũng không ngờ tới tương lai khi hắn rơi vào thế vạn kiếp bất phục, Sở Dương lại vì câu nói này mà ra tay cứu lại hắn một mạng đấy!
Sở Dương vốn làm người không thẹn với lương tâm, Đỗ Thế Tình cứu Mạc Khinh Vũ một lần này thì hắn nhất định sẽ ghi nhớ kỹ. Hơn nữa, Đỗ Thế Tình cũng còn là một vị trưởng lão đáng kính nữa…
Đỗ Thế Tình cười lớn, phất phất tay, không chút để tâm…
Từ Hoàng cung đi ra ngoài, Thiết Bổ Thiên nhìn Sở Dương ôm tiểu cô nương này như đang ôm bảo bối, không khỏi nhíu mày: "Sở Ngự Tọa, ta nói lời này có thể sẽ khiến ngươi thấy khó chịu, nhưng vẫn phải nhắc nhở ngươi một chút… Rằng rất có thể tiểu cô nương này sẽ trở thành nhược điểm của ngươi rồi."
Sở Dương chay mày, ngẩng đầu nhìn Thiết Bổ Thiên, âm trầm hỏi: "Ngươi có ý gì?"
"Ta có thể nhìn ra ngươi thật lòng yêu thích tiểu cô nương này. Nhưng nếu như chuyện này bị thám tử của Đệ Ngũ Khinh Nhu phát hiện, vậy…" Thiết Bổ Thiên bình thản nói: "E rằng vậy lại là hại nàng đó! Sở huynh, thận trọng!"
"Không sai!" Sở Dương giật mình, có chút sợ hãi. Giờ hắn mới để ý tới điểm này, hắn cùng Đệ Ngũ Khinh Nhu vốn ở thế một mất một còn… Đệ Ngũ Khinh Nhu lại nổi danh là kẻ làm việc không từ bất kỳ thủ đoạn nào nên cực kỳ có khả năng sẽ nhắm vào Khinh Vũ a. Sở Dương nhìn thật sâu Thiết Bổ Thiên thốt lên: "Cảm tạ nhắc nhở!"
Chẳng qua, hai đời tưởng niệm cùng áy náy đối với Mạc Khinh Vũ khiến cho dù hắn vô tình cỡ nào thì khi nhìn thấy người con gái là động lực, là bận tâm lớn nhất đời này của mình xuất hiện trước mắt… sao có thể không yêu thương săn sóc đây.
Sở Dương ngồi trong xe ngựa của Thiết Bổ Thiên, nhíu mày nhìn Mạc Khinh Vũ trong ngực, trong lòng cảm ơn trời đất cuối cùng cũng để cho hai người được ở cùng nhau…
Tuy Mạc Khinh Vũ còn nhỏ, vẫn chỉ mới là một tiểu cô nương. Nhưng không sao, ta có thể đợi. Chúng ta sẽ sống bên nhau trọn đời!
Xe ngựa dừng tại một nơi kín đáo hẻo lánh, Sở Dương ôm Mạc Khinh Vũ nhảy xuống, thân hình lóe lên vài cái đã biến mất trong tầm mắt của Thiết Bổ Thiên.
Thiết Bổ Thiên nhìn Sở Dương ôm tiểu cô nương kia rời đi, không khỏi khẽ thở dài…
Thiết Bổ Thiên cũng không có hỏi tiểu cô nương kia là ai. Bởi vì đã như Sở Dương không tự mình nói ra thì thân là chiến hữu, hắn sẽ tuyệt không dò hỏi việc mà đồng bạn mình không muốn nói. Đây là sự tin tưởng lẫn nhau.
Nhưng Thiết Bổ Thiên có thể cảm giác rõ ràng được rằng Sở Dương là toàn tâm toàn ý yêu thích tiểu cô nương này, cũng sẽ không vì lời khuyên vừa rồi của mình mà thay đổi được.
Hay có thể nói, dù hắn muốn thay đổi, nhưng cũng không thay đổi được…
Thiết Bổ Thiên khẽ thở dài, lẩm bẩm: "Vậy ra ngươi cũng không phải là một kẻ vô tình… Chúc may mắn a!" Hắn quay đầu, khẽ nói: "Đi thôi."
Xe ngựa lại bắt đầu chuyển động, từng tiếng lộc cộc vang vọng.
Trong lòng Thiết Bổ Thiên, mặc dù đôi khi Sở Dương cũng biểu hiện ra một vài động tác cùng tính cách của người trẻ tuổi, nhưng hoàn toàn chỉ là đùa vui một chút mà thôi, không hề ảnh hưởng gì đến đại cục chút nào. Tới thời điểm quan trọng thì Sở Dương sẽ lại biến thành một cỗ máy tính toán cực kỳ tinh chuẩn lạnh lùng, tuyệt đối không có một chút cảm tình nào… hoàn toàn chỉ hướng tới mục đích cuối cùng mà thi triển thủ đoạn.
Đồ sát đối với Sở Dương thậm chí chỉ bình thường tựa như ăn một bữa cơm mà thôi vậy. Thế nên Thiết Bổ Thiên vẫn cho rằng Sở Dương chính là một kẻ lãnh đạo vô tình, tuyệt đối sát phạt quyết đoán bất chấp tất cả để đạt được mục tiêu.
Không để ý tất cả, quyền thế, vinh hoa phú quý, sinh tử của kẻ khác với hắn chỉ là phù du. Hơn nữa một khi hắn điên cuồng lên thì ngay cả tính mạng bản thân của mình cũng còn không thèm để ý nốt!
Nhưng hôm nay, sự xuất hiện của Mạc Khinh Vũ đã khiến Thiết Bổ Thiên thấy được tình cảm sâu sắc cùng sự cố chấp trong lòng Sở Dương rồi.
Hắn không biết điều này đối với Sở Dương là xấu hay tốt, nhưng trong lòng cũng cảm thấy rất vui… đây thuần tuý là một loại vui vẻ thay cho bằng hữu. Cuối cùng thì hôm nay hắn cũng cảm nhận được rằng Sở Dương không phải là một cỗ máy mà là một con người bằng xương bằng thịt đầy cảm xúc.
Sở Dương trở lại Bổ Thiên Các, sau đó theo mật đạo tiến vào phòng mình. Ô Thiến Thiến đang ở trong đó, mặt nạ dữ tợn, một thân áo đen. Nàng thấy Sở Dương đột ngột trở về, hơn nữa còn mang theo một tiểu cô nương đang hôn mê thì không khỏi giật mình kinh hãi.
Rồi thấy tới sắc mặt của Sở Dương lúc này thì nàng cũng quyết định không hỏi thêm gì cả.
""Người lúc chiều đến đây đâu rồi?" Sở Dương hỏi.
"Còn đang hôn mê." Ô Thiến Thiến thản nhiên nói: "Thương thế của hắn rất nặng."
"Tốt! Không chết là tốt rồi!" Sở Dương nói nhanh: "Chuẩn bị một cỗ xe ngựa. Sau khi trời tối thì ta sẽ lập tức đem bọn họ tới Lưu Thúy hồ."
Hiện tại, công trình ở Lưu Thúy hồ đã xây dựng xong, hoàn toàn có thể ở được rồi.
Ô Thiến Thiến gật đầu, nói thêm: "Thái tử điện hạ nói rằng việc của Đường Tâm Thánh hoàn toàn do ngươi làm chủ, không cần hỏi qua hắn nữa."
Sở Dương "à" lên một tiếng, lạnh nhạt nói: "Đã biết. Báo cho Thiên Cơ đường, chấm dứt điều tra Đường Tâm Thánh. Mặt khác, lệnh Liệt Huyết đường tối nay phái người đi bắt Đường Tâm Thánh về! Chú ý là phải dùng thân phận đạo tặc hoặc thân phận khác. Bất kể có thành công hay không thì nếu có ai bại lộ thân phận bản thân hay thân phận Bổ Thiên Các… Giết không tha, tru di cửu tộc!"
Ô Thiến Thiến toàn thân chấn động, chợt ngẩng đầu thảng thốt: "Ngươi… ngươi… quá lớn mật!"
"Lớn mật?" Sở Dương nhíu mày, khẽ nói: "Ngược lại ta còn đang lo lắng là tối nay động thủ e rằng đã quá muộn nữa."
Sở Dương có chút hối hận. Đáng lẽ sau khi tra qua đống tài liệu kia thì hắn nên xuống tay bắt Đường Tâm Thánh ngay mới phải. Hiện tại đã xử trí nhiều quan viên như vậy, nhất định sẽ khiến Đường Tâm Thánh cảnh giác hơn rồi.
Bằng thân phận gian tế của Đường Tâm Thánh mà có thể lên tới chức vị này, đây tuyệt đối là một kẻ thông minh vô cùng. Hắn nhất định sẽ cảm nhận được nguy cơ đang tới!
Cho nên, Sở Dương đối với hành động tối nay của Liệt Huyết đường cũng không ôm nhiều hi vọng. Bây giờ hắn đang suy tính xem nếu vạn nhất không bắt được Đường Tâm Thánh thì bước tiếp theo nên làm như thế nào.
Mặc kệ là có bắt được hay không, bước tiếp theo mới là điểm mấu chốt.
Vốn Sở Dương muốn tự thân xuất mã, nhưng Mạc Khinh Vũ xuất hiện khiến hắn bỏ đi suy nghĩ này. Mạc Khinh Vũ đang hôn mê, hắn muốn ở bên cạnh chăm sóc nàng.
Thiên hạ đại sự tuy quan trọng, nhưng đem ra so với Mạc Khinh Vũ thì thiên hạ đại sự là cái mẹ gì chứ? Cho dù thiên hạ đại sự có là gì đi nữa… cũng đếch phải vợ ông mà…
Lưu Thúy hồ.
Sở Dương cẩn thận đem Mạc Khinh Vũ đặt lên giường mình… rồi chống cằm ngồi một bên… si ngốc nhìn.
Ta cố gắng, phấn đấu, đối nghịch với trời, đối nghịch với vận mệnh, thà rằng vạn kiếp bất phục cũng chỉ để kiếp này được gặp lại nàng! Để bù đắp lại những tổn thất của nàng…!
Ta yêu nàng!
Khinh Vũ…!
Vốn mười năm sau mới gặp, nhưng giờ đây chúng ta đã sớm được gặp lại nhau. Nhìn khuôn mặt non nớt trên giường mà Sở Dương khẽ thở dài một tiếng, trong lòng cảm thấy chua xót, rồi lại cảm thấy ngọt ngào, hạnh phúc nhưng cũng rối bời không biết nên làm gì mới tốt lúc này…
Ta đã trưởng thành, nhưng nàng vẫn còn nhỏ như vậy… Khinh Vũ, khi nào nàng mới trở lại thành Mạc Khinh Vũ của kiếp trước đây...
Kiếp trần một điệu say quân tử… Sầu đau bạc phận há xá gì…
( Nguyên bài:
Một đời chẳng khẽ múa làm chi
Khẽ múa tang thương tuổi xuân thì
Kiếp trần một điệu say quân tử
Sầu đau bạc phận há xá gì
Ghi chú: Tác giả vẫn chơi chữ Khinh Vũ là múa nhẹ, múa khẽ nhưng cũng là tên Mạc Khinh Vũ.)
Nếu thật là vậy… thì ta thà rằng cả đời không được thấy điệu múa tuyệt vời của nàng cũng muốn để nàng vui vẻ mà sống…
Bên vách truyền tới một tiếng rên rỉ, rồi sau đó là một tràng loạt xoạt vang lên… một thân ảnh tráng kiện hiện ra trước cửa, giọng khàn khàn hỏi: "Tiểu thư sao rồi?"
Sở Dương lặng yên đứng dậy, nhìn đại hán áo đen đứng nơi cửa.
Đại hán áo đen hấp tấp xông tới, nhìn Mạc Khinh Vũ nằm trên giường… rồi cẩn trọng duỗi ngón tay ra kiểm tra hơi thở của nàng… sau đó thì khuôn mặt mới giãn ra như trút được gánh nặng, đặt mông ngồi lên chiếc ghế trước mặt Sở Dương, nhếch miệng cười cười: "Tiểu thư không sao, tạ ơn trời đất!"
Đại hán áo đen này bước chân uy mãnh, động tác rất nhanh, sắc mặt tuy còn chút tái nhợt nhưng xem ra đã không còn gì đáng ngại… hẳn thương thế đã khôi phục khá tốt. Sở Dương không khỏi cảm thán trong lòng… sức hồi phục của cao thủ Vương cấp quả thật quá mạnh mẽ đi rồi…
Người này ngầng đầu nhìn Sở Dương, trong mắt thể hiện lòng biết ơn vô hạn, ôm quyền nói: "Đa ta! Tiểu huynh đệ, hôm nay may mà có ngươi! Đại ân đại đức này… ngày sau tất sẽ báo đáp!"
"Ta giúp ngươi cũng không phải để mong nhận được báo đáp." Sở Dương cười nhạt nói: "Ngươi sao rồi?"
"Ta không sao, chẳng qua thân thể có chút suy yếu." Trong mắt đại hán áo đen toát ra hận ý mãnh liệt: "Tại núi Liên Vân gặp phải sự vây công của đám thủ hạ Hắc Ma, lão tử không ngờ trong đó có cả hai tên Vương cấp lẫn vào... Trong lúc nhất thời sơ ý nên bị bọn chúng đánh lén hai quyền. Bất quá cũng không quan trọng, điều ta lo lắng nhất chính là tiểu thư. Aaaaaaaaiiiiiiiii…….."
"Núi Liên Vân…" Sở Dương có chút khiếp sợ. Núi Liên Vân cách đây hơn bảy trăm dặm, người này vốn bị Hắc Ma đánh lén, nội thương vô cùng nghiêm trọng… vậy mà còn có thể chạy hơn bảy trăm dặm trong một ngày tới thành Thiết Vân a!
Đây vẫn chưa tính thời gian hắn hỏi thăm tin tức trên đường nữa đấy... Muốn biết được Đỗ Thế Tình đang ở Thiết Vân thành, nhất định phải bỏ thời gian nghe ngóng mới có thể biết được…
Người này quả nhiên dẻo dai, bền bỉ cực kỳ.
"Tiểu huynh đệ, rốt cục ngươi thuộc gia tộc nào đây? Sao ta nhìn ngươi lạ mặt vậy nhỉ?" Đại hán thở dốc một hơi, bưng chén trà bên cạnh Sở Dương uống một hơi cạn sạnh, lau miệng hỏi dò.
"Gia tộc này nọ là sao?" Sở Dương nhíu mày.
"Ngươi thuộc gia tộc nào tại Trung Tam Thiên?" Đại hán áo đen trợn mắt ngạc nhiên hỏi rõ hơn.
"Ta không phải người Trung Tam Thiên." Sở Dương bất đắc dĩ cười cười. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Vậy sao ngươi biết tiểu thư nhà ta? Còn biết tên tiểu thư nữa? Lại còn biết tới cả Hắc Ma?" Đại hán này vốn là người thô lỗ, vì vậy mặc dù chỉ là hỏi bình thường nhưng hai mắt cũng đã trợn trừng, râu quai nón vểnh ngược.
"…" Sở Dương cảm thấy vấn đề này có chút khó mà giải thích cho được rồi. Chẳng lẽ lại nói trắng ra là: "Lão tử là chồng tương lao của tiểu thư nhà ngươi trùng sinh về…!"
Nếu nói như vậy, Sở Dương cam đoan cho dù là ân nhân cứu mạng như mình cũng sẽ bị đại hán này đấm cho vêu mồm đấy.
"Việc này một lời khó nói hết!" Sở Dương thở dài một hơi, đánh lảng đi mà hỏi: "Tại sao các ngươi lại xuất hiện ở đây chứ?"
Đại hán nhìn nhìn vẻ mặt của Sở Dương rồi bỗng toác miệng cười ra vẻ đã hiểu rõ, ngoác miệng nói: "À ừ... Hóa ra là như vậy, ta hiểu, ta hiểu. Ha ha ha… Đã vậy ta không hỏi tới nữa là được…"
Sở Dương ngạc nhiên.
Ngươi hiểu cái gì? Như vậy cái gì chứ? Hóa ra là cái gì đây? Ngay cả ta cũng còn chưa hiểu này…
"Ta vốn là cô nhi, đây cũng là một chuyện dài…" Nói đến đây, đại hán áo đen thở dài liên tiếp: "Một lời khó nói hết… Có rượu chứ?"
Sở Dương nghẹn họng trố mắt nhìn. Vị đại ca này tư duy quả thật linh hoạt quá mức đi mất, vừa một giây trước còn than vắn thở dài, giây sau đã lại lên cơn thèm rượu mới hay chứ... Hơn nữa còn đang bị thương nặng như vậy…
Dường như nhìn ra lo lắng của Sở Dương, đại hán vỗ ngực một cái cam đoan: "Không sao, có rượu cứ việc đem ra… không có gì đáng ngại hết. Cho dù bị thương thêm nữa cũng phải uống rượu mới được. Aaaaaaaiiiiiiii… Giờ chỉ có cách mượn rượu tiêu sầu a…"
Mặt Sở Dương co quắp thoáng một phát... Mẹ nó mượn rượu tiêu sầu cũng có thể nói… Thương thế như ngươi bây giờ còn mượn rượu tiêu sầu…tiêu luôn thì có…
...