Chương 443: Công lược Người Dị Biệt (5)


...

#Cap riêng: Bổn công chúa muốn ôm!

- Chúng tôi không thấy được hình dáng ngoại hình của cô ấy, chỉ thấy một cái bóng màu trắng thôi! Cậu cũng vậy sao? - Phương Tuệ Mẫn lên tiếng giải thích.

- Không phải…cô ấy có mái tóc màu vàng, đôi mắt màu xanh, còn đang mặc váy màu trắng nữa. Cô ấy không phải cái bóng trắng…

Ân Bạch có vẻ rất kích động khi miêu tả ngoại hình của Hoàng My, giống như cậu ấy sợ rằng những từ ngữ tuyệt vời nhất cũng không đủ để diễn tả hình ảnh của cô trong mắt cậu vậy.

Ba người kia cũng chỉ nhìn chằm chằm vào Hoàng My và Ân Bạch, không rõ nên biểu hiện cảm xúc gì. Có lẽ là đang bất ngờ về khả năng của Ân Bạch.

Nhìn vẻ mặt của những người kia, Ân Bạch biết rằng họ không nhìn thấy được những gì như cậu ấy đã thấy, cậu thất vọng, nhưng cậu đột nhiên cũng có một chút cảm xúc vui vui trong lòng, vì nét đẹp ấy chỉ có một mình cậu nhìn thấy.

Phải nói là chỉ một mình cậu là người sống nhìn thấy.

Kha Hồ dường như không muốn dây dưa lâu với câu chuyện này, lão dường như đã có suy nghĩ nhất định phải giữ hai “người” này lại vì ích lợi quá lớn.

- Chúng tôi cho cậu một bữa ăn, liệu cậu có thể đáp ứng một yêu cầu của chúng tôi không?

Ân Bạch + Hoàng My: “…”

Ủa sao bảo bữa ăn miễn phí? Đợi người ta ăn xong mới yêu cầu, sống gì ngang dọc vậy ông già!?

Dù sao cũng đã ăn của người ta một bữa, Ân Bạch cũng có chút biết ơn, nên chậm chạp gật đầu. Thấy thái độ không mặn không nhạt của anh, Kha Hồ có vẻ rất hài lòng, ông nói tiếp:



- Chúng tôi là người của Thiên Quy Sư, có nhiệm vụ phải bảo vệ người sống khỏi những oán khí nặng nề của người chết…

Kha Hồ đã nói rất nhiều thứ về Thiên Quy Sư gì gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chốt hạ một câu:

- Tôi muốn cậu thử tham gia cùng chúng tôi. Nếu sau nhiệm vụ đầu tiên, cậu không muốn tham gia nữa, chúng tôi cũng không cấm cản cậu.

Hoàng My thì không quan tâm nên nghe không lọt nổi chữ nào nhưng Ân Bạch thì lại có vẻ rất chăm chú lắng nghe. Cậu có chút ngạc nhiên khi nghe một người lớn tuổi “đáng kính” như Kha Hồ lại ngỏ ý muốn mời cậu tham gia một tổ chức về ma quỷ gì đó lớn như vậy.

Tay cậu hơi run run, chỉ vào bản thân mình, đôi mắt sâu thẳm có chút sáng lên.

- Tôi…tôi được sao…

- Có gì mà không được chứ? Chúng tôi rất hoan nghênh cậu là đằng khác!

Phương Tuệ Mẫn hơi mỉm cười, nét mặt có chút dụ hoặc nhưng vẫn mang khuynh hướng “em gái nhỏ” làm người đối diện cảm thấy vui vẻ. Hoàng My khoanh tay, vắt chéo chân, đảo mắt nhìn hướng khác.

Ân Bạch mím môi, lại đưa mắt nhìn sang “người bạn đầu tiên” của mình. Thấy cô có vẻ không quan tâm lắm, nhưng cậu vẫn lén đưa tay ra chọc chọc vào tay cô, như muốn hỏi ý kiến cô trước.

Hoàng My bị gọi cũng không phản ứng gì thái quá, có chút vui vẻ, một tay cô nắm lấy bàn tay khều mình, tay còn lại đưa lên nhẹ nhàng xoa đầu của Ân Bạch, bảo:

- Cậu nhát như vậy, ra ngoài đường cũng khó mà kiếm sống. Chẳng thà giúp đỡ bọn họ một chút, có khi lại được nuôi cơm. Ân Bạch của chúng ra không thể bị bỏ đói được đâu.

Ân Bạch có chút ngại ngùng, vành tai ửng đỏ. Hoàng My mỉm cười cong cả mắt. Một lát thì Ân Bạch mới vội gật đầu với ba người kia. Họ nhìn nhau, có chút tâm sự khó nói.

- Đây là căn phòng mới của cậu. Nếu cậu thiếu thứ gì thì có thể nói với chúng tôi.

Phương Tuệ Mẫn sau khi dẫn Ân Bạch và Hoàng My đi vòng quanh tham quan quán mì, các loại mật thất thì lại tiếp tục dẫn hai người đến gian nhà sau, giới thiệu từng phòng rồi đưa Ân Bạch về căn phòng mới.

Cô ta nhìn đến Hoàng My với ánh mắt ái ngại khó hiểu, chợt cô ta hỏi một câu hơi mờ ám:

- Hai người ở cùng một phòng sao?

Hoàng My nhíu mày nhìn Phương Tuệ Mẫn, chỉ tiếc là cô ta chẳng thấy mặt mũi cô nên đương nhiên không thấy cái thái độ này. Chỉ có Ân Bạch có chút bối rối, nhìn sang Hoàng My thì thấy cô đang nhíu mày, cậu còn tưởng cô không muốn ở cùng phòng với mình, định lên tiếng thì chợt tiếng nói vang lên:

- Tôi ở đâu liên quan gì đến cô sao? Tôi không cần ăn, không cần ngủ, cô còn định sắp xếp phòng riêng cho một con ma à?



Phương Tuệ Mẫn bị Hoàng My nói đến cứng họng, định lên tiếng phản bác thì có tiếng nói vang lên:

- Tiểu Mẫn, sư phụ gọi em đến nói chuyện trong thư viện kìa.

Tiếng nói là Dự Lân đang bê một thùng đồ đi đến nhà kho, Phương Tuệ Mẫn chỉ liếc Hoàng My một cái rồi hậm hực quay lưng đi.

Hoàng My cười đắc ý, nhưng chợt cảm nhận được ánh mắt của ai đó, cô quay sang thì thấy Ân Bạch đang nhìn chằm chằm mình.

- Sao vậy?

- Cô muốn ở chung phòng với tôi thật sao?

Ân Bạch sờ tay lên mái tóc đen, Hoàng My có lẽ đã nhận ra đây là hành động vô thức khi cậu đang ngại ngùng, cô cười cười, nói:

- Đương nhiên rồi. Cậu sẽ không ngại tôi phiền chứ?

- Không, không…tôi không ngại đâu mà…

Ân Bạch vội xua tay, gương mặt đỏ lên trông thấy. Nhìn bộ dạng bối rối của cậu, Hoàng My thật sự khá vui vẻ, cô nắm lấy tay cậu rồi dắt vào trong phòng.

Dự Lân sau khi cất đồ xong thì đi ra, vừa vặn thấy cảnh đó. Dù không biết mặt mũi Hoàng My ra sao nhưng từ hào quang của cô, anh ta có thể cảm nhận được đây là một cô gái rất xinh đẹp, là một thiên sứ giáng trần…

Căn phòng của Ân Bạch không có gì đặc biệt, một chiếc giường, một chiếc tủ quần áo, một chiếc bàn và một chiếc ghế, ngoài ra còn có mấy thứ lặt vặt như tủ đầu giường, thảm, tranh treo tường, vân vân…

Ân Bạch ngồi xuống giường, cảm nhận được sự êm ái, cậu dường như cảm thấy mình đang rất hạnh phúc. Lại nhìn sang Hoàng My, cậu thấy cô đang mở cửa sổ cho thoáng khí.

Ngoài cửa sổ là sân sau, có trồng nhiều loại thảo dược và hoa quả. Không có hàng rào nên không tạo ra cảm giác bí bách, mà lại tạo ra cảm giác mát mẻ và trong lành.

- Căn phòng rất rộng rãi và thoải mái, chỉ là bảo họ dẹp mấy bức tranh kì dị kia đi, đổi mới cái giường rộng rãi hơn một chút, lắp thêm cái màn cửa chắn bớt ánh sáng,…

Ý cô là mấy người kia sắp xếp nội thất như cái gì gì ấy!

Ân Bạch nhìn mấy bức tranh khó hiểu trên tường, gật gật đầu, tay lại đưa lên sờ mấy lọn tóc trên đỉnh đầu, vành tai hơi ửng đỏ. Đây là lần đầu có người đối xử với cậu quan tâm đến vậy, cô không muốn cậu bị đói, muốn cậu thoải mái.



Hoàng My nhìn Ân Bạch, một nỗi niềm kì lạ dâng lên trong lòng. Cô rũ mi mắt, môi hơi cười, hỏi hệ thống:

- “Hệ thống, có cách nào để tôi trở lại thân thể của nguyên chủ không?”

- “Trước tiên chưa có cách. Vì vị diện này đã bị lỗi khá nặng, nếu tôi mà là hệ thống khác thì căn bản là cô có thể ở lại vị diện này đến vĩnh cửu rồi.”

Hoàng My nghe ra vẻ tự cao của 29147, phải nói là không biết nó học cái tính này từ đâu ra nữa. Cô là một con người vừa xinh đẹp hiền dịu mà vừa khiêm tốn thế này, tự nhiên lại kèm thêm một cái hệ thống tự cao, hỏng quá!

Hệ thống 29147: “…”

Hệ thống đã quá mệt mỏi để giải thích thêm.

- [ Trước tiên cô cứ thuận theo mạch cốt truyện, có thể tìm ra nguyên nhân hồn lìa khỏi xác. ]

- “Được rồi…”

...