Chương 266: Công lược Bác Sĩ Chính Trực (15)


...

Ông ta là vua của Thiên Giới, là Thiên Đế. Còn hơn cả tiên nhân!

Nhưng ông ta dở bệnh mà truyền ngôi sao? Truyện lạ có thật đó.

Minh Hoàng Long đương nhiên hiểu biểu cảm của em gái mình, gật gật đầu coi như đồng tình với biểu cảm ấy.

Chuyện ông cậu của hai người truyền ngôi, ai cũng nghĩ là sẽ không bao giờ xảy đến chứ. Ai bảo ông ta giữ khư khư cái chức của mình trong suốt hàng chục nghìn năm qua mà.

Sinh mẫu của Hoàng My và Hoàng Long là Đại công chúa Thiên giới, con gái của Thiên Hoàng hậu quá cố. Bà kết hôn với Đại Hoàng Tử Minh giới và đến Minh giới sống cùng chồng.

Phong tục nhiều chồng đã bị bỏ xó từ lâu, nên dù có là hoàng tộc cao quý thì vua cũng chỉ có một vợ.

Nhưng Thiên đế lúc trước, là Hoàng Cát, cha ruột của mẹ cô lại có tới hai người vợ, dù được mệnh danh là một vị vua tốt nhưng chuyện hai vợ vẫn bị phỉ báng đời đời.

Vì có tới hai vợ nên Hoàng Cát có đến tận năm người con, một người con trai và bốn người con gái.

Có duy nhất một người con trai nên không cần tranh dành gì mà Hoàng vị cư nhiên thuộc về Tam Hoàng Tử, là Thiên giới hiện tại. Còn các tài sản nhỏ lẻ chia đều cho các công chúa đi lấy chồng.

Sau này Thiên giới phát triển hơn. Lục giới giữ quy củ Vua chỉ cưới một vợ, các con của các anh chị em của vua đều có thể tranh dành hoàng vị. Đương nhiên xảy ra rất nhiều xung đột cho đến bây giờ.

Nếu như vị Hoàng Cữu này của cô đã chán hoàng vị, căn bản là chuẩn bị có sự đấu đá giữa các anh chị em rồi.

Hoàng My và Hoàng Long là con của Đại công chúa, và còn có chín người em họ khác, cùng một vài đứa con nuôi chung.

Tên của ai cũng sẽ có một chữ "Hoàng". Tượng trưng cho ánh sáng huy hoàng, cao quý.

- Em không đi!

Hoàng My không muốn quay trở lại cái nơi chứa đựng thiên thần mà tâm hồn lại hơn cả ác quỷ đó.

- Chuyện này mày không thể tự quyết định, đừng cứng đầu. Anh đã phải đến đây thì mày phải hiểu tính nghiêm trọng của sự việc lần này chứ!?

Hoàng My cắn môi, não bắt đầu hoạt động với tần suất mạnh hơn. Đang lúc căng như dây đàn thì Lý Hoa cầm đồ ăn bước vào.

- Minh tiểu thư, đến giờ ăn trưa rồi.

Chợt Lý Hoa thấy đôi nam nữ lúc nãy, chỉ lịch sự gật đầu chào một cái rồi đặt hộp thức ăn nên tủ đầu giường.

- Tôi không ăn!

Hoàng My quay mặt đi, lông mày đã nhíu lại thành một đoàn. Nhiệt độ trong phòng dường như đã giảm đi rất nhiều.

- Cô nên ăn một chút, nếu không sẽ suy nhược cơ thể.

Lý Hoa không thích Hoàng My nhưng vẫn cố gắng nhỏ nhẹ dỗ cho cô ăn, làm ra vẻ mình rất thương bệnh nhân.

- Không có chuyện gì nữa hai người thì đi đi, em không tiễn.

Hoàng My quay phắt đầu lại, gương mặt không mấy vui vẻ dù đôi mắt đã bị che khuất.

Minh Hoàng Long nuốt ngụm nước bọt vào trong, lời trách mắng cách nói năng của con em cũng bị nuốt trở lại.

Mỗi lần Hoàng My bị chọc cho không vui, không cần quản anh em thân thích ruột thịt gì cô cũng cân tất. Mà một khi cô đã đánh hết sức thì có mười người như Hoàng Long cũng không đánh lại.

Chu Diệp Diệp ngoắc ngoắc tay bảo Hoàng Long ra ngoài trước, mình ở lại nói chuyện với Hoàng My. Có lẽ con gái với nhau nói chuyện sẽ dễ hơn.

- Tiểu My, nghe chị nói.

- Vâng.

Chu Diệp Diệp nắm lấy tay cô tỏ vẻ quan tâm, Hoàng My vô cùng bài xích nhưng cũng không kêu tiếng nào.

- Em biết chuyện lần này rất quan trọng đúng chứ?

Hoàng My gật đầu thay cho câu trả lời. Bỗng giọng của Chu Diệp Diệp lập tức thay đổi.

- Vậy được rồi, mọi chuyện là do em tự quyết định. Nên nhớ rằng, "thứ em cần" đang ở nơi đó.

Chu Diệp Diệp đứng dậy, rời khỏi phòng bệnh. Tay Hoàng My nắm thành quyền, móng tay ghim vào da thịt bật cả máu.

Lý Hoa dù không hiểu câu chuyện mập mờ giữa mấy người này nhưng cũng không thể hỏi. Chuyện gia đình nhà người ta, có phải chuyện của cô ta đâu mà táp miệng vô hỏi được.

Từ Dật đi trên hành lang đến phòng bệnh của Hoàng My. Anh thấy Hoàng Long đang đứng khoanh tay dựa vào tường, dáng vẻ suy tư, lát sau thì Chu Diệp Diệp bước ra với gương mặt vô cùng nghiêm túc.

- Bác sĩ Từ.

Hai người gật đầu coi như chào Từ Dật, anh cũng gật đầu lại rồi mở cửa trực tiếp vào phòng.

- Em cũng cảm nhận được đúng không?

- Ừm.

Minh Hoàng Long nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Chu Diệp Diệp, hai người lại cùng nhau sải bước trên hành lang bệnh viện. Đôi nam nữ cứ vậy mà biến mất vào dòng người tấp nập.

- Hoàng My, tôi đến...

Từ Dật chưa kịp nói hết câu, đã ngay lập tức lao đến cầm lấy tay của Hoàng My. Bàn tay trắng bệch nay đã bị màu máu nhiễm đỏ.

- Có chuyện gì xảy ra?

- Không có gì, chẳng may bị xước thôi.

Hoàng My lắc đầu, cười nhẹ. Từ Dật hơi nhíu mày rồi cẩn thận lấy hộp sơ cứu ra, dùng khăn thấm máu rồi từ từ băng lại cho Hoàng My.

Lý Hoa nhìn cả một màn đó, con dao đang cắt trái cây cùng vì người cầm run run mà sượt đường cắt, in hằn vào ngón tay nhỏ nhắn kia một đường máu đỏ đau lòng.

Sự đau đớn truyền từ ngón tay khiến cho Lý Hoa tỉnh lại, rơi cả con dao xuống. Nhưng vô ta đứng ngay cạnh Hoàng My, con dao bật ra khỏi tay cô ta thì tỉ lệ chém trúng Hoàng My đang mờ mịt là 100%

...