...
Hai người cứ thế bước đi giữa dòng người tấp nập, không biết đã đi bao xa nhưng cũng không còn nhớ đường để quay lại rồi.
- Thượng Luật, rốt cuộc là chúng ta đang đi đâu?
Hoàng My đút tay vào túi quần, đôi mày nhíu lại nhìn xung quanh. Thượng Luật không nói, vẫn im lặng từ nãy đến giờ khiến cô có chút tức giận. Khi con người không biết về thứ gì, sẽ thường có cảm giác sợ hãi.
- Chúng ta...lạc rồi.
Hoàng My: "..." ?️??️!???
Ủa ai mượn nói? Chưa đủ lạc hả?? Đi vòng vòng thêm mấy vòng nữa nãy giờ mà bây giờ mới biết lạc??? Ủa Nam chủ!? Anh đùa với tôi à!??
Nhìn Hoàng My đang trong trạng thái cạn lời như vậy, Thượng Luật cũng chẳng nói nữa mà chỉ gãi gãi đầu, vành tai cũng đã đỏ hết lên vì xấu hổ.
Thượng Luật và Hoàng My đi thêm mấy vòng, chợt đi đến một con đường vắng kì lạ. Dù đường phố vẫn sáng đèn nhưng lại không có một bóng người, càng đi vào sâu càng thấy kì lạ.
- Chạy đi!
Không biết đã phát giác được thứ gì, Hoàng My kéo tay Thượng Luật đi. Mặc dù không hiểu chuyện gì nhưng Thượng Luật cũng rất phối hợp mà chạy theo.
Ngay sau đó là hàng loạt tiếng súng cũng theo hai người. Dù gì Hoàng My và Thượng Luật cũng là quân nhân, việc né đạn là chuyện bình thường nên cứ vậy mà chạy thôi.
Sau một hồi chạy thì cũng ra đến đường làng, khi Hoàng My và Thượng Luật đang dừng lại thở hổn hển thì lại chợt vừa vặn bắt gặp ba người kia.
- Đại Nguyên soái, nguyên soái! Thì ra là hai người ở đây.
Một người quân nhân nhỏ tiếng nói với Thượng Luật và Hoàng My. Anh với cô gật đầu rồi lau mồ hôi trên trán đi. Cả 5 người cùng về trọ.
- Chia giường đi! Không thì cậu nằm đất!!
- Tôi với cậu đều là đàn ông, nằm cùng giường thì sao!?
- Tôi không thích! Cậu đi xuống đất mà nằm.
Sau một hồi dụ dỗ không được thì Thượng Luật đành nằm dưới đất. Hoàng My thì rất ung dung nằm hưởng thụ trên giường.
Đêm hôm đó, Hoàng My không ngủ được. Cô càng nghĩ đến chuyện lúc chiều và chuyện mấy tuần trước thì càng cảm thấy kì lạ. Cả hai lần đều là cô và Thượng Luật bị tấn công, rốt cuộc thì đang có kẻ nào muốn chơi sau lưng cô như vậy!?
Trong lúc Hoàng My đang suy nghĩ vẩn vơ thì ở dưới này, Thượng Luật vẫn chưa ngủ. Anh vẫn đang nhìn cô trong âm thầm, đôi mắt như tính toán một điều gì đó.
- Hai cậu trai trẻ, Bọn cháu nên cẩn thận một chút. Dịch bệnh này rất nguy hiểm đó.
Người phụ nữ tuổi tứ tuần bán nước ven đường vẫy tay tạm biệt Hoàng My với Thượng Luật. Cô đóng quyển sổ ghi chép lại rồi cũng chào người phụ nữ.
Người phụ nữ kể rằng, dịch bệnh đã diễn ra được hơn một tháng rồi nhưng dân làng vẫn chưa phát hiện ra, đến tận bây giờ mới lên báo cáo lại cho trưởng làng. Cũng không biết dịch bệnh ở đâu ra, nhưng dân làng này hay trao đổi thực phẩm với thị trấn kế bên, và vừa có đợt nghỉ phép lao động ở thị trấn đó nên rất nhiều con cháu đi làm xa về đây.
- Điểm chính là thị trấn kế bên.
Hoàng My gõ gõ đuôi bút vào dòng chữ trong quyển sổ nhỏ. Vừa nãy cô chém gió với cô bán nước là mình muốn ghi lại để hiểu hơn về làng này thôi, ai biết được cô đi điều tra đâu chứ.
Thượng Luật ngó qua quyển sổ nhỏ trên tay, dòng chữ màu đen ngay ngắn trên các dòng kẻ rất dễ nhìn. Dù không hẳn là đẹp nhưng viết nhanh mà rõ ràng như vậy thì cũng là hay lắm rồi.
Hai người đi tìm hiểu thêm thông tin ở mấy người làng nữa rồi mới quay về. Ba người kia cũng đã chờ sẵn.
Sau khi tổng hợp thông tin thì tất cả đều hướng vì thị trấn kế bên, đích tiếp theo cần đến, nếu không nhanh thì có thể dịch bệnh sẽ còn lan xa hơn nữa.
Ở bên này thì đang điều tra, ở bên chính phủ cũng đã nhận được rất nhiều thông tin mới về chuyện các làng, thành phố và thị trấn khác cũng đã xuất hiện dịch bệnh. Họ cũng đã liên lạc để thúc giục đám Thượng Luật mau chóng điều tra nguồn lây bệnh để đưa ra giải pháp xử lý.
Ngày hôm sau, 5 người trả tiền trọ rồi bắt xe đi đến thị trấn kế bên ngôi làng này. Vì là thị trấn kế bên nên cũng không xa lắm, đi tầm hơn một tiếng đồng hồ là đến.
Hoàng My nhìn qua thị trấn, con đường có chút vắng vẻ, không giống một thị trấn chút nào. Dù gì cũng phải đi điều tra nên tạm gạt chuyện đó qua một bên, chắc là người dân sợ dịch bệnh nên trốn trong nhà thôi.
Cả năm người ngồi ở quán nước thăm dò thông tin, Hoàng My vẫn dùng lại bài cũ là giả vờ ghi chép để hiểu biết thêm. Chợt cô bán nước nói:
- Các cháu nên về thì hơn, thị trấn này không du lịch được đâu.
- Sao vậy ạ?
- Dịch bệnh hoành hành, người này không bị thì người kia bị. Ở con đường này chỉ có ta mở cửa bán nước thôi, ai cũng sợ ra đường sẽ dính phải dịch bệnh cả.
Sau khi nói chuyện một hồi thì người phụ nữ cũng làm xong nước cho Hoàng My và Thượng Luật. Cô uống trà nóng, còn anh uống cà phê nóng, 3 người kia thì uống trà đá.
Sau khi nói thêm vài câu và uống hết đồ uống của mình thì năm người trả tiền rồi đi thuê trọ. Thứ tự vẫn như cũ.
Hoàng My nhìn mấy dòng chữ trong quyển sổ của mình, nghĩ ngợi về những điều xa vời. Ngày xưa học toán cần mở rộng tầm nhìn thì không nghĩ ra cách làm được, làm mấy chuyện linh tinh thì cái gì cũng xàm ra được.
(Ai đồng cảnh ngộ không nè)
Thượng Luật lại nhìn qua cửa sổ, gương mặt không rõ biểu cảm, đôi mắt không rõ tâm tư nhưng vẫn như có như không nhìn về phía người đang cắn đuôi bút nghĩ ngợi kia.
Nghĩ ngợi hoài cũng mất nước, Hoàng My đứng dậy rồi lấy nước trong balo ra uống. Cô có cái tính dễ mất nước nên thường đi đâu cũng phải mang hai, ba chai nước theo. Mới đó mà đã hết một chai rồi.
- Đi đâu vậy?
Thượng Luật thấy Hoàng My định ra khỏi phòng thì liền hỏi. Cô quơ quơ chai nước trong tay rồi nói:
- Tôi đi rót nước một chút.
Thượng Luật gật đầu. Hoàng My mở cửa rồi ra ngoài. Cô đi vòng vòng tìm chủ và mong rằng đừng bị lạc.
- Cậu trai trẻ, cháu cần gì sao?
Một người phụ nữ xuất hiện, Hoàng My có chút giật mình nhưng liền quay lại. Thấy người cho chìa khoá thuê trọ thì thầm mừng rỡ.
- Dạ, cháu cần đi rót chai nước này. Gần đây có con suối nào không ạ?
- Có chứ, cháu cứ đi hết dãy trọ này, nhìn sang trái là thấy.
Thấy Hoàng My là con trai mà lễ phép như vậy, ngươi phụ nữ nheo mắt cười rồi đưa tay chỉ đường cho cô.
Hoàng My đi theo chỉ dẫn của người chủ trọ thì thấy một con suối trong, cô cầm chai nước rỗng tiến đến con suối rồi cho nước vào chai.
Khi Hoàng My quay lại, Thượng Luật đã nằm nghỉ ngơi trên giường rồi. Cô cũng không phá giấc ngủ của anh ta, lặng lẽ cất chai nước rồi ngồi vào góc phòng bấm điện thoại.
Không biết đã qua bao lâu, Thượng Luật cũng đã tỉnh dậy. Anh nhìn quanh căn phòng rồi chợt dừng lại trước một thân ảnh đang gục đầu ở góc phòng.
Hoàng My ngồi co chân lại trước ngực, đầu gục xuống đầu gối, hai tay buông lỏng hai bên, điện thoại vẫn còn sáng màn hình thì đã yên vị trước chân cô. Có lẽ là cô đang bấm điện thoại thì ngủ quên.
Thượng Luật nhìn một lúc rồi thở dài, tiến đến bế Hoàng My lên, để cô nằm lên giường. Tiện thể còn đắp chăn cho cô. Anh nhặt chiếc điện thoại lên rồi tắt màn hình, đặt kế bên cô.
...