...
Những ngày sau đó, thật sự đã có rất rất rất nhiều chuyện xảy ra. Từ những việc lặt vặt linh tinh như một nô tì làm vỡ bình hoa, thái giám trượt chân ngã xuống cầu,...đến những việc lớn lớn như việc Bát công chúa bị bệnh, La Phi ngã xuống sông, lũ lụt, thiên tai, dịch bệnh hay thậm chí là giặc ngoại xâm,...vân vân và mây mây đều khiến cho Hoàng Tuấn Khương thực sự vô cùng đau đầu.
Thái độ của hắn cũng trở nên cọc cằn hơn, bình thường đã lạnh lùng hung dữ, bây giờ lại càng trở nên hung hãn, một lời không hợp liền đuổi quách đi, thậm chí có thể ban lệnh chém.
Chợt một sáng nọ, buổi thượng triều sôi nổi giữa các quan viên như thường lệ, chỉ khác là mặt hoàng thượng u ám thất thường.
- Các ngươi có biết mình đang làm gì không hả!? Không thể nói gì có ích hơn sao!? Chỉ có chút chuyện mà nói suốt cả tháng rồi! Không chán sao!!?
Các quan thần cúi đầu im thin thít, hứng chịu cơn thịnh nộ của thiên tử. Bọn họ cũng đâu muốn nói đi nói lại một vấn đề làm gì chứ! Chẳng qua là do họ vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết cái vấn đề đó thôi.
Vì thái độ không tốt của hoàng thượng nên buổi thượng triều sáng cũng bị giải tán trong không khí không mấy tốt đẹp.
Nhưng đúng là nằm mơ cũng không ngờ được rằng tâm trạng không tốt của Tuấn Khương không phải do quá nhiều công việc và áp lực đổ dồn lên đầu hắn. Mà chẳng qua là do đêm qua hắn lại gặp ác mộng.
Chính là "Lại"
Những giấc mộng mà hắn căm ghét nhất cứ dồn dập kéo đến suốt mấy ngày nay.
Giấc mộng về việc người hắn yêu chết như thế nào...
Không biết hắn có phải cung Thiên Bình không mà hắn lại tôn thờ tình yêu của mình đến như vậy.
Nhưng có thể nói là hắn đã đem tình yêu của mình sánh ngang với một tín ngưỡng cao quý mà không có gì có thể so sánh nổi.
Trong một buổi nắng đẹp, Hoàng My đang dạo quanh Ngự Hoa Viên ngắm hoa cỏ sinh trưởng cùng với Hoàng Tuấn Khương.
- Nàng có thích hoa mai không? Mùa xuân sắp tới, sẽ có sứ giả ở phía Nam giao nộp cống phẩm. Nếu nàng thích, ta có thể yêu cầu họ mang hoa mai đến.
Hoàng My rũ mắt, thường thì hành động này thể hiện rằng cô đang trầm tư suy nghĩ. Hoàng Tuấn Khương hiểu rõ, nên đương nhiên hắn cũng trầm tư ngắm ái nhân.
- Hoa mai thích hợp khí hậu phương Nam, mang đến phương Bắc quả thực không tốt. Thần thiếp có thể mạn phép xin một chút cống phẩm làm thưởng không?
Đối mặt với câu hỏi mang đầy ý tứ phạm thượng của ái nhân, Hoàng Tuấn Khương một chút cũng khong tức giận, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay Hoàng My.
- Chỉ cần nàng thích.
Có lẽ chỉ có khi ở riêng với ái nhân thì hắn mới có thể hoà hoãn được sự tàn bạo của bản thân. Thử là đối với người khác xem, một bước vào Ngự Hoa Viên cũng không có cửa, nói gì việc có thể để hắn nói chuyện nhẹ nhàng đến thế.
Bất chợt một cậu bé nhỏ nhắn từ đây lon ton chạy đến với sắc thái năng động tươi vui, hoàn toàn phá vỡ sự nhẹ nhàng nơi đây..
- Hoàng a mã, người xem này, con có chiến mã của mình rồi đấy!
Đứa trẻ nắm lấy vạt áo của Hoàng Tuấn Khương, giơ giơ con ngựa bằng giấy nhỏ bằng bàn tay mình lên cho hắn xem.
Hoàng Tuấn Khương bất giác hơi nhíu mày, nhưng không nói gì, hắn ta vẫn còn nhớ rằng hoàng hậu của mình đang ở đây. Hoàng My tròn xoe mắt nhìn chằm chằm cậu bé, định nói gì đó thì một giọng nói lại vang lên:
- Tiểu Duy, sao con lại chạy đến đây rồi?
Đứa trẻ nghe giọng nói êm dịu của một người phụ nữ, nụ cười trên môi tươi như hoa, quay sang giơ tay lên cao, nói:
- Ngạch nương, nhi thần đang ở đây với hoàng a mã.
Nói đến đây, bất chợt thái độ của cả Hoàng Tuấn Khương và Hoàng My đều trầm xuống. Có lẽ vì đứa trẻ này mới còn nhỏ, mà đã biết chối bỏ một người phụ nữ không phải mẹ đến gần cha mình rồi.
Nếu là ở hiện đại, nếu Hoàng My là trà xanh. Con của chính thất còn có thể lên mặt dạy đời cô. Nhưng đây là cổ đại đàn ông tam thế tứ thiếp, chưa kể Hoàng My còn là chính thất, con của vợ bé lại dám không tôn trọng cô?
Hai người chưa kịp nói, một người phụ nữ xinh đẹp đã chạy đến. Cô ấy nhìn vào tình cảnh trước mặt, bất chợt có chút cảm giác ngại ngùng, lúng túng.
- Thỉnh an Hoàng thượng. Thỉnh an Hoàng hậu nương nương.
- Miễn lễ.
Hoàng Tuấn Khương nhìn hai người trước mặt đến chướng mắt. Rõ ràng là hắn có lệnh cấm bất cứ ai ngoài hoàng hậu vào Ngự Hoa Viên của mình mà?
Có lẽ hiểu tâm tư trong lòng của Hoàng Tuấn Khương, Ngân Phi lập tức quỳ xuống, đôi mắt long lanh ngước lên nhìn người đàn ông lạnh lùng kia.
- Hoàng thượng thứ tội, thập tam a ca vi phạm lệnh cấm. Thân là ngạch nương, thiếp đành phải chịu phạt cùng con.
Ngân Phi có vẻ rất chân thành hối lỗi, nhan sắc thanh tú của cô ta rất phát huy tác dụng. Hoàng My cũng không để tâm gì lắm đến cô ta, mà chỉ để ý đến đứa trẻ từ lúc nào đã buông tay ra khỏi vạt áo của cha rồi chạy đến bên cạnh mẹ. Nụ cười trên môi đứa trẻ vẫn không thay đổi.
Đúng là trẻ con...
Chợt cảm thấy ánh mắt chăm chú của Hoàng Tuấn Khương, Hoàng My hơi rũ mi mắt, một cái liếc cũng chẳng dành cho Ngân Phi, chậm rãi cất lời:
- Ngân Phi thân làm ngạch nương, quản thúc nhi tử lại có vẻ...không tốt nhỉ!?
Cách luyến chữ mang đầy ý tứ của Hoàng My khiến cho Ngân Phi cảm thấy có chút run rẩy. Tuy vậy, cô ta vẫn phải mím môi không nói gì.
Cô ta vẫn còn nhớ rất rõ ràng tầm quan trọng và giá trị của Hoàng hậu ở trong lòng vị Hoàng thượng này.
Dụng ý của Hoàng My sao cô ta có thể không biết. Trong hoàng cung này, nếu phi tần nào bị đánh giá là không có khả năng dạy dỗ tiểu a ca hoặc tiểu công chúa thì con của họ có thể lập tức bị gửi cho người khác nuôi.
- Hoàng hậu nói phải. Nhưng trẫm lại thấy đứa trẻ này có thiên phú. Thật sự sau này nếu thể hiện tốt, có thể được đưa đến biên ải chiến đấu cùng "chiến mã".
Hoàng Tuấn Khương môi mỏng nở nụ cười lạnh, hắn ta những lúc bực dọc liền có thể tiện miệng nói móc. Hoàng My biết rõ điều này, cô hái một bông hoa, ngửi mùi hương ngào ngạt của hoa, đôi mắt lạnh nhạt nhìn hoa kia, dường như thật sự hoàn toàn không để tâm đến sự việc ở đây.
Ngân Phi nghe Hoàng Tuấn Khương nói xong liền trợn mắt, thân thể run lẩy bẩy. Cô ta dù có là một tiểu thư nhỏ ở một không gian kín cổng cao tường nhưng có thể còn không biết biên ải là nơi thế nào ư! Những phạm nhân bị đày đến biên ải đều có kết cục thảm hại không thể nghĩ đến được. Một người mẹ như cô ta làm sao có thể để con mình đến một nơi khủng khiếp như vậy.
Cô ta vội giật lấy "chiến mã" của con trai mình, giấu ra sau lưng, dùng lực bóp nát ngựa giấy, miệng cười gượng gạo mặc kệ đứa trẻ đang gào khóc vì bị giật mất đồ chơi. Sau đó cô ta liền dập đầu mấy cái liền, nói:
- Tiểu Duy còn nhỏ không hiểu chuyện, hoàng thượng thứ tội, hoàng hậu thứ tội.
Đứa trẻ đó có thể sẽ không bao giờ quên được, năm nó 12 tuổi, lúc nó đang khóc lóc chỉ vì một con ngựa giấy, ngạch nương của nó đang phải hạ thấp bản thân mình quỳ rạp trước người khác và van xin. Nếu không, có lẽ nó và ngạch nương của nó cũng chẳng thể sống tiếp với sự giận dữ của Hoàng a mã của nó.
...