Chương 176: Công lược Hôn Phu Có Bệnh (5)


...

Sau một lúc thấy Hoàng My không nhúc nhích, Hứa Mặc quay sang xem thử thì thấy cô đã ngủ say. Đúng là Hoàng My dù thay đổi thì vẫn là con heo lười, có thể ngủ bất kì lúc nào.

Hứa Mặc ôm lấy Hoàng My trong lòng mình, cảm nhận sự ấm áp mình chờ mong bấy lâu trong căn phòng lạnh lẽo. Hứa Mặc chỉ cần thời khắc này dừng lại là đủ.

Sáng hôm sau, Hoàng My lờ mờ tỉnh dậy. Cô nhìn Hứa Mặc vẫn đang ôm mình mà say giấc, khoé miệng cong lên một chút, ghi nhớ thật kĩ khoảnh khắc này.

Hứa Mặc vì động tĩnh từ Hoàng My mà cũng đã tỉnh dậy, nhưng với kinh nghiệm làm nam chủ lâu năm thì anh vẫn giả vờ ngủ.

Hoàng My chọc chọc ngón tay vào ngực của Hứa Mặc, anh ta run lên một chút rồi ôm chặt cô hơn một chút. Cô cười khẽ rồi ôm chặt Hứa Mặc, chuẩn bị đánh thêm giấc thứ hai.

- Cô còn định ngủ đến khi nào đây?

- Dù gì cũng không muốn dậy, tôi ngủ kệ tôi.

Hứa Mặc nín cười, cô cũng biết ăn đậu hũ của anh quá đi! Con gái không biết thùy mị nhẹ nhàng gì cả. Hoàng My vùi đầu vào ngực Hứa Mặc, kiên định muốn ngủ.

- Dậy mau đi, lát nữa có lẽ lão phu nhân sẽ đến tìm cô đấy.

- Sẽ không.

- Tại sao?

- Lão phu nhân không nỡ phá giấc ngủ của tôi đâu.

Hoàng My nói chắc nịch, Hứa Mặc cũng không so đo. Anh ôm cô một lúc thì buông ra mà ngồi dậy. Hoàng My nhíu mày, tỏ vẻ không thích.

- Cô không dậy thì tôi dậy.

Hoàng My tức! Oke, nam chủ thích thì cô chiều. Miễn sao đừng ỷ cô chiều quá mà hư là được.

Hoàng My ngồi dậy với một tâm trạng không thoải mái. Nhìn đồng hồ thì mới có 6 giờ sáng, đây là nam chủ cố tình đúng không?!

- Mới sớm như vậy! Anh dậy sớm như thế làm gì?!

Lát sau, Hứa Mặc bước từ phòng tắm ra với bộ quần áo màu đen đơn giản trên người. Anh đưa mắt nhìn cô vẫn đang khoanh chân, chống tay ngồi trên giường.

- Đi xử lý vài chuyện.

- Đợi tôi một chút. Tôi đi ra ngoài cùng anh!

Hoàng My phắn vào nhà vệ sinh phòng Hứa Mặc, không kịp để anh ta ngăn cản. Một lát sau, cô gõ cửa phòng tắm mấy cái để gọi Hứa Mặc.

- Hứa Mặc! Phiền anh lấy hộ tôi một bộ đồ để thay.

- Phiền thật.

Dù miệng nói nhưng cơ thể Hứa Mặc vẫn thành thục đi lấy một cái quần Jean ngắn trong một cái túi gần đó. Anh mở tủ đồ mình ra, lấy một cái áo đen giống chiếc áo của mình nhưng rồi liền khựng lại.

Hoàng My là tiểu thư cao quý, chiếc áo đơn giản thế này thì không xứng với cô. Nghĩ xong thì Hứa Mặc ném cái áo lên giường, lấy một cái áo trong đống đồ hàng hiệu kia.

Hoàng My đợi hơi lâu mà ló đầu ra ngoài, Hứa Mặc cũng vừa kịp lấy đồ xong.

- Đồ của cô...

- Tôi muốn cái áo đó!

Hoàng My nhìn chiếc áo bị ném trên giường, rồi nhìn chiếc áo trên tay của Hứa Mặc. Anh ta chần chừ một lúc rồi cũng lấy cho cô.

Lát sau, Hoàng My bước ra khỏi phòng tắm với một hình ảnh cô nàng năng động, khác hẳn với sự kiêu ngạo và điềm tĩnh ngày thường.

- Chúng ta trèo cửa sổ đi sao?

Hoàng My lười biếng ngồi trên giường, trước gương tủ quần áo ngắm nghía một chút. Hình ảnh năng động này cũng không tệ, trước kia có đôi lúc cô đã dùng nó rồi.

- Không cần, cô có thể chính diện mà đi.

Hứa Mặc ngây người một lúc rồi cũng trả lời câu hỏi của cô. Dù gì cô bỗng nhiên biến mất cũng không ổn, anh ta lén đi cũng được.

- Anh đi chính diện cùng tôi cũng được mà!

Hoàng My vừa búi được tóc lên thì liền kéo Hứa Mặc mới chỉ kịp đeo khẩu trang, ra khỏi phòng.

Giờ này cũng là giờ các người hầu bắt đầu làm việc rồi. Trong khi các người hầu khác còn đang chuẩn bị trong phòng thì chỉ có một mình Liên Tâm Tâm đang lau bàn phòng khách, bỗng nhìn thấy Hoàng My với Hứa Mặc từ phòng đi ra. Cô ta lag dữ liệu, rõ ràng hôm qua thấy Minh tiểu thư ở phòng kế bên, sao hôm nay lại ở phòng đấy rồi, lại còn thay đồ...

Hoàng My nhìn nét mặt không vui của Hứa Mặc rồi nhìn Liên Tâm Tâm vẫn đang giữ mắt ngạc nhiên chằm chằm hai người. Cô nhẹ nhàng kéo Hứa Mặc xuống phòng khách.

- Tâm Tâm? Cô đang làm gì vậy?!

Hoàng My cười, đối diện với ánh mắt vẫn đang nhìn mình của Liên Tâm Tâm. Sợ quá! Sợ quá! Nữ chủ đang muốn dùng ánh mắt dìm chết bổn công chúa sao?

- À...vâng, Minh tiểu thư, tôi chỉ đang...lau dọn thôi.

Liên Tâm Tâm hơi cúi đầu, ánh mắt liếc từ Hoàng My sang Hứa Mặc. Hứa Mặc cũng cảm nhận được mà đưa mắt nhìn cô ta. Hoàng My nhìn một màn liếc mắt đưa tình, liền cảm thấy có chút không vui.

- Lát nữa mọi người có hỏi, cô chỉ cần nói chúng tôi ra ngoài cùng nhau một lát sẽ về. Còn những chuyện khác, cô chỉ cần bép xép một chút...

Hoàng My đưa ngón tay lên môi, híp mắt cười tà mị. Tay cầm khăn của Liên Tâm Tâm run run, nhưng vẫn kiên cường gật đầu đồng ý.

Cô thu lại nụ cười dị thường đó, trở lại thành nụ cười nhẹ nhàng và vui vẻ bình thường. Hoàng My khoác tay Hứa Mặc rồi đi ra cửa. Trước khi rời khỏi cửa, ánh mắt Hứa Mặc liếc về phía Liên Tâm Tâm vẫn đang run rẩy ở đằng sau...

- Anh muốn đi đâu vậy?

Hoàng My bấm bấm điện thoại, đưa mắt nhìn về chàng trai đang đứng bên cạnh mình. Hứa Mặc vẫn đứng đó, nhìn về khoảng không.

- Cô không thích cô hầu kia, đúng chứ?

- Có lẽ...

Hoàng My cười xoà, cúi đầu bấm điện thoại. Một loạt hình ảnh và thông tin về Liên Tâm Tâm liền xuất hiện.

- Tôi đã điều tra cô ấy một chút. Nếu anh muốn, tôi sẽ giúp anh điều tra.

Hoàng My lắc lắc chiếc điện thoại đang tràn ngập hình của Liên Tâm Tâm trước mặt Hứa Mặc. Anh ta hơi nhíu mày nhưng rồi liền buông lỏng.

- Đừng giấu nữa, tôi biết rất nhiều về anh đó!

Xe buýt cũng vừa kịp dừng lại ở trạm đỗ, cuộc trò chuyện của hai người cũng dừng lại tại đó. Sau khi đoàn người từ xe buýt đi xuống tấp nập thì Hoàng My và Hứa Mặc cũng bước lên xe.

Vì người xuống xe khá đông nên giờ trên xe buýt cũng chỉ có lác đác gần chục người, Hứa Mặc chọn bừa một chỗ rồi ngồi xuống, Hoàng My cũng yên vị kế bên.

Suốt chặng đường, hai người không nói với nhau một câu nào. Hoàng My chỉ nhẹ tựa vào vai Hứa Mặc, anh cũng không có phản ứng gì trước hành động đó.

Hoàng My không biết mình đang đi đâu, không biết mình đang đến đâu. Nhưng cô biết rằng, con người Hứa Mặc vốn dĩ rất ấm áp, anh ta sẽ không lừa cô đem bán đâu!

Sau rất nhiều thời gian trôi qua, Hoàng My có thể thấy được mặt trời đã lên được 1/4 ngày rồi. Cuối cùng, đến khi Hoàng My đã đói bụng gần chết thì Hứa Mặc cũng có động tĩnh muốn đứng dậy.

Hai người bước xuống xe buýt, sau lưng trạm xe buýt là một vùng đất...chính xác là một vùng đất! Trạm xe buýt giống như một ranh giới giữa hai thế giới, một bên là nhà và một bên là vùng đất hoang.

Hoàng My chưa kịp quan sát xong thì đã thấy Hứa Mặc đi trước, cô mau chóng chạy theo rồi nắm chặt tay anh.

- Đây là...ngoại ô. Tại sao anh lại đến đây?

Hoàng My cúi đầu nhìn chiếc điện thoại đang hiển thị bản đồ, tay vẫn nắm chặt lấy tay Hứa Mặc mà bước theo. Lát sau, vì không chú ý mà đâm vào lưng Hứa Mặc.

- Sao anh lại dừng...đột ngột như vậy...?

Hoàng My nhìn thứ trước mắt rồi nhìn điện thoại. Gương mặt cô có chút biến hoá nhưng liền bình thường trở lại.

...