Chương 393: Công lược Ba Nuôi Quyền Lực (33)


...

#Cap riêng: Nhật ký tiêu tiền của Hoàng My

- Thả mẹ tôi ra!

Hoàng My sẽ không nói là mình suýt nữa phun nước lần 2 đâu.

Cái gì vậy???

Chuyện gì đang diễn ra???

Hết bắt cóc con gái cưng của người ta rồi giờ còn bắt mẹ già của người ta làm gì vậy!???

Lưu Lương tỏ ra rất thích thú với thái độ của Vương Lịch. Ông ta xoay xoay khẩu súng, dí vào đầu của người phụ nữ đang đội một bao ni lông che kín mặt. Người phụ nữ kia bất động, có vẻ là đã bị chuốc thuốc mê. Phải nói là Lưu Lương rút kinh nghiệm từ lúc bắt cóc Hoàng My rất tốt.

- Điều kiện vẫn như cũ, 10% cổ phần để đổi lấy cái mạng của người sinh thành ra mày, thêm 5% để đền bù cho lần trước con chó kia đánh tao nhập viện. Sao nào? Mày sẽ đánh đổi hết tất cả cổ phần chứ?

Vương Lịch nắm chặt tay thành quyền, chăm chăm nhìn người phụ nữ đang bị trói chặt ngồi trên ghế. Như một tia chớp loé ngang, anh ta dường như nhận ra điều gì đó.

- Ha!

Vương Lịch cười một tiếng, lập tức xoay lưng bước đi. Lưu Lương dường như không lường đến chuyện này, ông ta chĩa súng vào bóng lưng của anh, gương mặt lộ rõ vẻ khó hiểu:

- Mày không muốn cứu mẹ mày à?

Vương Lịch dừng hành động vặn tay nắm cửa, nghiêng đầu cười khẩy ông ta, rồi nói một câu khiến cho Lưu Lương bất ngờ:

- Xin lỗi! Nhưng người ông bắt không phải mẹ tôi.

Lưu Lương trợn mắt, mạnh bạo kéo ni lông bịt mặt của người phụ nữ kia ra. Trực tiếp làm bà ta tỉnh lại, vội vàng kêu la nhưng bao nhiêu lời đã bị băng dính chặn lại. Quả thật người đó không phải là Vương phu nhân.

Vương Lịch nhìn vị được coi là mẹ mình, cười một tiếng. Chỉ trách Lưu Lương số nhọ, bắt cóc nhầm người.

Hoàng My cũng chuẩn bị phụt nước lần thứ 3, nhưng may là cô đã kịp nuốt vào. Một ngàn dấu chấm hỏi đã hiện lên trong đầu cô.

Cái tình tiết gì đây???

Đã bắt cóc uy hiếp mà còn bắt nhầm người là thế nào???

Ủa mà khoan!

Người bị bắt cóc nhìn quen quen...

Hình như là...

Hoàng My: "..." Ánh Hoa!???

Hôm nay quá nhiều bất ngờ, Hoàng My không muốn uống nước nữa. Cô nhìn chăm chăm vào màn hình, không để ý là tiếng còi cảnh sát đã inh ỏi xung quanh.

Rất nhanh cảnh sát đã bao vây ngôi nhà xập xệ, họ liền nghe thấy tiếng súng. Dù vậy nhưng họ vẫn không xông vào, điều đó làm Hoàng My đang chú ý màn hình nhìn sang cũng phải cọc.

Người ta sắp chết trong đó rồi mà còn hóng hớt!

Hoàng My đương nhiên biết hào quang nhân vật chính của Vương Lịch sẽ cứu anh. Nhưng mà Ánh Hoa thì không chắc có an toàn nổi không, dù sao bà ấy cũng chỉ là mẹ nuôi của Huyền Tiểu Linh, có được hưởng tí hào quang nào không thì cô cũng chịu.

Hình như trong cốt truyện chính cũng có vụ bắt cóc nhầm này, sự kiện này khiến cho mẹ Vương và Ánh Hoa tìm ra điểm tương đồng của nhau và trở thành tri kỉ. Huyền Tiểu Linh cũng nhờ thế mà được thơm lây, Ánh Hoa trở thành mẹ nuôi của Huyền Tiểu Linh, nhưng là mẹ nuôi không chính thức, là kiểu thấy thích thì nhận con thôi.

Vì quá chán với tác phong của cảnh sát, Hoàng My lại không ra được ngoài nên cô đành nhờ đến hệ thống. 29147 cũng rất nhiệt tình giúp đỡ cô cho dù cái giọng và tác phong vẫn đơ như khúc gỗ.

Trận chiến khốc liệt đang diễn ra ở bên trong, Vương Lịch bay qua nhảy lại rất điêu luyện để né đạn, hạ gục đàn em của Lưu Lương. Dù sao Lưu Lương cũng ở trong tù mới trốn ra, đàn em của ông ta đa phần bị bắt vào tù cả, đám này cũng chỉ là đám đầu đường xó chợ ông ta dùng tiền giấu để thuê thôi nên cũng rất dễ để cho Vương Lịch giải quyết.

Mặc dù vậy nhưng số lượng vẫn khá là áp đảo, Vương Lịch cũng đã bị thương, thậm chí là bị bắn vào tay.

Còn Ánh Hoa thì run rẩy khi bốn chân của chiếc ghế bà đang bị trói chặt lần lượt bị bắn gãy, dây trói cũng bị bắt trúng mà đứt ra. Đạn lướt qua người bà để lại những vết cắt ngoài da nổi bật. Ánh Hoa ôm lấy thân mình, nép vào một góc thật gọn và cầu nguyện.

Đột nhiên từ đâu ra, một người bí ẩn xuất hiện với một thanh chủy thủ phát sáng. Căn nhà xập xệ này căn bản là tối om, ánh sáng duy nhất chỉ là ánh sáng của ánh trăng len lỏi qua khung cửa sổ và những lỗ nhỏ li ti trên tường và trần nhà, nên việc phân biệt được người kia là nam hay nữ cũng trở nên khó khăn khi người kia mặc đồ đen kín mít, chỉ để lộ ra đôi ngươi đỏ rực.

Và đôi mắt này cũng đã tố cáo danh phận của người bí ẩn. Đôi mắt khiến cho Lưu Lương và Vương Lịch không bao giờ quên được. Chính đôi mắt đã lấy đi tất cả của Lưu Lương, và cũng chính đôi mắt này đã trả lại tất cả cho Vương Lịch. Đôi mắt như hút hồn tất cả những người nhìn thấy nó.

Nó phát sáng trong đêm tối, như hai ngôi sao liên tục di chuyển, yểm trợ cho Vương Lịch. Lưu Lương nhớ lại ngày hôm ấy, cái ngày mà ông ta đã tự rước hoạ vào thân. Nhớ lại cơn co thắt khi nằm dưới chân của cô gái ấy, Lưu Lương bất giác rùng mình.

- L...Lại là mày...con ch...

Lưu Lương chưa kịp nói xong ngôn từ không đẹp đẽ của mình thì ông ta đã hét lên thất thanh. Vì một lưỡi dao sắc đã tương tác với từng lớp da và ruột gan của ông ta. Nhưng có vẻ kinh nghiệm bị thương nhiều, nên Lưu Lương nhanh chóng cầm súng bắn loạn về phía trước. Sau đó là tiếng máu phụt ra, và tiếng kêu thầm nhanh chóng bị bịt lại đã được Vương Lịch nghe rõ mồn một.

Nghe tiếng hét, cảnh sát bên ngoài lập tức xông vào giải cứu con tin và bắt Lưu Lương lại, Vương Lịch vừa nhìn thấy cảnh sát, liền thở phào một hơi. Chợt nghĩ đến cái gì, Vương Lịch liền nhanh chóng ôm vết thương, vượt qua cảnh sát mà lao ra ngoài.

Hoàng My đang ngồi thơ thẩn, chợt thấy Vương Lịch người đầy vết thương, cô trợn mắt ngạc nhiên rồi đập đập cửa kính, vặn tay nắm cửa trong vô vọng, hét ra cho Vương Lịch nghe.

Vương Lịch nhìn thấy Hoàng My vẫn còn an toàn an ổn trong xe không ra ngoài được, anh mỉm cười yên tâm, không kịp nghĩ thêm gì liền nhanh chóng ngất đi. Có lẽ anh ngã xuống đã chạm phải nút bấm nào đó khiến cho cửa xe mở ra. Hoàng My vặn mở được cửa xe thì lao nhanh ra ngoài, ôm lấy Vương Lịch, lay lay người anh.

Khi Vương Lịch tỉnh dậy, anh đang nằm trong bệnh viện. Nghĩ đến một loạt chuyện xảy ra, anh liền bật dậy, muốn đi tìm Hoàng My nhưng không để ý rằng cô gái anh tìm nãy giờ vẫn đang ngồi ngủ gục bên cạnh giường của anh.

Nghe động tĩnh bất ngờ của người bệnh, người chăm sóc là Hoàng My cũng bị choàng tỉnh, cô hơi nhíu mày, nhìn Vương Lịch đang ngồi trên giường nhìn mình, sau đó mặc kệ mà lim dim ngủ tiếp.

Vương Lịch ngơ ngẩn trước hành động của Hoàng My, anh không nghĩ là con gái mình lại ngồi ngủ không phòng bị gì như vậy đấy?

Chợt Lan Hân và Trí Hoà xuất hiện, trên tay là trái cây và một số đồ dùng cần thiết cho Vương Lịch. Thấy boss đã tỉnh, Lan Han liền nhanh chóng chạy đến, ân cần nói với anh:

- Anh vừa mới tỉnh dậy, không nên hoạt động nhiều đâu, vết thương sẽ bị hở đấy.

...