Chương 385: Công lược Ba Nuôi Quyền Lực (25)


...

#Cap riêng: Nhật ký tiêu tiền của Hoàng My.

- Có bạn của cô đến thăm muốn gặp cô, thưa tiểu thư.

Hoàng My nhướng mày, có chút khó hiểu. Cô có bạn à? Giờ cô mới biết đó.

- Được, tôi cần 15 phút.

- Vâng.

Hoàng My nhanh chóng xuống giường chuẩn bị, vừa chuẩn bị vừa suy suy nghĩ nghĩ xem mình có bạn ở thế giới này từ lúc nào mà không biết.

Có lẽ nào!?

Hoàng My vội vội vàng vàng thay quần áo, chải chuốt sạch sẽ, xinh đẹp rồi chạy vội xuống phòng khách.

Trong phòng khách là một Vương Lịch đang ngồi bắt chéo chân, nhàn nhã uống cà phê và một Huyền Tiểu Linh đang ngồi ôm tài liệu khép nép trên hai sofa đối diện nhau.

- V...

Vừa thấy Hoàng My, Huyền Tiểu Linh định kêu lên nhưng chợt nhớ ra có Vương Lịch ở đây nên liền im lặng. Anh nhìn sự thất thố của cô ta, cũng không có phản ứng gì.

- Còn chưa đến 15 phút, con không nên vội như vậy đâu.

Hoàng My vừa ngồi xuống kế bên anh thì nghe một câu như vậy của Vương Lịch. Cô chu mỏ tức giận, liền vội nhấp tách trà vừa được mang ra.

- Trà còn nóng, con nên uống từ từ thì hơn.

- Cha cứ yên tâm. Con sẽ không để bất cứ thứ gì ảnh hưởng đến tâm trạng thưởng trà của mình. Uống trà là để thư giãn mà.

Hoàng My mỉm cười, hoàn toàn gạt bỏ tâm trạng vội vã vừa rồi. Huyền Tiểu Linh nghe cha con này đối thoại mà cảm thấy mình thật sự thừa thãi, không biết mở lời kiểu gì. Là một người tốt, Hoàng My liền "giúp" cô ta mở lời:

- Còn cậu, đến đây làm gì? Phá hoại một ngày bình yên của tôi?

Huyền Tiểu Linh: "..."

- A...Tôi đến để giao tập đề cương này cho cậu.

Huyền Tiểu Linh hơi hoảng, sau đó lấy lại bình tĩnh mà nhanh chóng đặt tập tài liệu lên bàn, đẩy đến trước mặt Hoàng My. Cô nhướng mày, nhìn tập tài liệu rồi lại nhìn Huyền Tiểu Linh.

Cô có đi thi hồi nào mà đưa đề cương làm gì?

Chợt tập tài liệu được cầm lên, Huyền Tiểu Linh có chút ngạc nhiên cùng ngại ngùng. Hoàng My nhìn không thuận mắt, nhưng cũng không nói gì.

- Bây giờ con học những thứ này sao?

Vương Lịch lật qua lật lại tập tài liệu dày gần nửa gang tay, đôi mày hơi nhíu lại, sau đó liền nhanh chóng giãn ra. Hoàng My nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm lắm đến chuyện đó.

Dù sao cô cũng đâu có muốn học.

- Không cho con đi học đúng là quyết định đúng đắn của ta. Nếu vậy thì mai ta sẽ nói với Trí Hoà nộp đơn nghỉ học cho con, con là một đứa trẻ tài giỏi, chỉ cần học những kiến thức cần thiết để thừa kế thôi.

Vương Lịch đặt tập tài liệu lên bàn, tiếp tục uống tách cà phê sáng của mình. Hoàng My mỉm cười, vô cùng đồng tình với ý kiến của cha mình. Huyền Tiểu Linh có chút bất ngờ, nhưng nhanh chóng đổi thành tức giận, cô ta đứng bật dậy, đập bàn, quát:

- Sao chú có thể quyết định chuyện học hành của Vương Nguyệt một cách dễ dàng như vậy!? Cậu ấy đã nghỉ học nhiều tháng nên mất rất nhiều kiến thức, nếu cậu ấy không đi học nữa thì sẽ rất ảnh hưởng đến tương lai đấy!

Hoàng My và Vương Lịch đều bị giật mình. Sự rung lắc đột ngột của cơ thể anh làm cho tách cà phê trên tay sóng sánh, văng những giọt cà phê nóng ra ngoài, văng xuống tay và quần áo của anh.

Hoàng My nhìn vậy thì có chút không vui, đôi mày đã nhíu lại. Cô lấy ra chiếc khăn tay của mình, đưa cho Vương Lịch.

- Cha mau đi thay quần áo đi. Lát nữa còn phải đi làm mà.

Nghe con gái nói thế, Vương Lịch cũng không quản chuyện ở đây nữa, liền nhanh chóng đặt tách cà phê xuống rồi đứng dậy rời đi. Huyền Tiểu Linh thấy thế thì có chút lúng túng, cô ta xua tay, giọng nói đã run run:

- Tớ...tớ kh...không có ý đó...

Sau khi Vương Lịch đã khuất bóng khỏi cầu thang, Hoàng My chậm rãi nhấp một tách trà với gương mặt điềm tĩnh đến khó tin. Huyền Tiểu Linh ôm lấy tay mình, cúi đầu hổ thẹn, trong đầu đã suy nghĩ rất nhiều.

Sao cô ta lại quên rằng mình đang ở trong căn nhà của "người đàn ông quyền lực nhất" chứ!?

Phải đến tầm vài phút sau, Hoàng My hạ tách trà rồi cũng đứng dậy, liếc mắt nhìn Huyền Tiểu Linh khiến cô ta giật mình run người.

- Thứ nhất, đây là nhà của chúng tôi, cậu tác động vật lý lên chiếc bàn trong nhà là đang không tôn trọng tài sản của người khác. Thứ hai, chúng tôi quyết định thế nào cũng không liên quan đến cậu, cậu đột ngột phản đối và tự nhận mình đúng là đang không tôn trọng quyền tự do ngôn luận của người khác. Chứng tỏ cậu không tôn trọng chúng tôi! Thứ ba...

Huyền Tiểu Linh càng nghe càng đỏ mặt xấu hổ. Hoàng My vốn bản tính xấu xa nên mặc kệ, cô lạnh lùng tiếp lời:

- Gián tiếp làm bẩn quần áo người khác, phải chăng nên xin lỗi một tiếng?

Huyền Tiểu Linh rơm rớm nước mắt, chỉ một lát liền ngồi phịch xuống sofa, ôm mặt khóc nức nở.

- T..tôi...tôi xin lỗi, hức..., tôi...hức, kích động quá..., hức...

Hoàng My xì một tiếng, khoanh tay rồi ngồi phịch xuống ghế, nhắm mắt quay đi không thèm nhìn mỹ nhân rơi lệ. Vương Lịch vừa bước xuống cũng đã nghe hết, anh mỉm cười, đặt tay lên đầu cô, Hoàng My liền quay sang nhìn anh.

- Không nên lớn tiếng, sẽ đau họng.

Hoàng My nghe xong thì muốn giận cũng không giận nổi, cô chỉ có thể ngồi yên uống trà với sự ấm áp bàn tay đặt trên đỉnh đầu mình.

Huyền Tiểu Linh khóc một lúc không ai dỗ thì cũng tự biết mà nín, dù sao mới sáng sớm vào nhà người ta đã khóc ầm ĩ. Cái này gọi là vô duyên đấy!

Sau khi Huyền Tiểu Linh lau sạch nước mắt nước mũi đi thì đôi mắt và chiếc mũi nhỏ trên gương mặt của cô ta đỏ ửng lên rất đáng yêu. Nếu trước mặt cô ta không phải là một người đàn ông "chung tình" và một cô gái "dịu dàng" thì có lẽ họ đã mềm lòng chứ không phải là trơ trơ cái mặt ra như hai cha con này.

Vương Lịch + Hoàng My: "..." Ngươi có ý kiến?

Tác giả: "..." Huhu! Chồng tương lai mau đến cứu tao, ụa lộn, cứu em, couple nam nữ chính chúng nó ăn hiếp em kìa!

Vương Lịch nghiêng đầu, một tay chống cằm, một tay vò đầu của Hoàng My với tâm trạng vui vẻ, sau đó âm thầm liếc mắt nhìn cô bé đối diện.

- Cô bé, tên con là gì?

Huyền Tiểu Linh giật mình, nắm lấy chân váy, mím môi cúi đầu, sau đó xấu hổ lên tiếng:

- Cháu...cháu tên là Huyền Tiểu Linh...

- Một cái tên thật...

Đột nhiên Vương Lịch ngừng lại, anh nhìn sang Hoàng My, cô đang liếc mắt hằm hằm sát ý nhìn anh. Vương Lịch cũng tự biết ngậm miệng.

- Nếu chỉ vậy thì cậu có thể đi về rồi, Huyền Tiểu Linh.

- À...còn nữa, thầy chủ nhiệm bảo tôi dạy kèm cho cậu về kiến thức từ đầu năm đến giờ.

- Dạy kèm? Cậu giỏi hơn tôi bao nhiêu mà đòi dạy kèm cho tôi.

Hoàng My hất tóc, vô cùng kiêu ngạo và tự cao. Huyền Tiểu Linh vốn không thích người kiêu ngạo như vậy, nhíu mày, nghiêm giọng nói:

- Vì cậu không đi học nhiều nên tôi chắc là cậu chưa thể học tập đầy đủ kiến thức của năm học này. Thầy chủ nhiệm có ý tốt nhờ tôi dạy kèm cho cậu, cậu không nên chủ quan như vậy.

...